Chương 140: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

Lăng Kiêu Hàn không biết Lăng Vu Đề đến sân bay để làm gì!

Là muốn đón ai sao?

Lăng Kiêu Hàn tràn ngập nghi ngờ, nghĩ nghĩ, vẫn là đi vào sân bay.

Bởi vì thiết bị định vị chỉ được lắp trên xe, nên Lăng Kiêu Hàn chỉ có thể biết Lăng Vu Đề đến sân bay, cũng không thể lập tức tìm được cô.

Lăng Vu Đề ở sân bay đang sốt ruột tìm kiếm, cô đều vội muốn khóc, không biết bây giờ cô đi Dã gia có thể tìm thấy Dã Cuồng không? !

Nếu được đến đáp án là Dã Cuồng đã rời đi, vậy làm sao bây giờ?!

Cô không thể để cho Nhạc Ninh và Lăng Kiêu Hàn kết hôn!

Nhưng cô đã tìm kiếm khắp sân bay, vẫn không thấy thân ảnh của Dã Cuồng.

Lăng Vu Đề hơi cúi đầu, đứng ở trong đám người, vẻ mặt có chút bất lực.

"Em là đang tìm anh sao?" Một âm thanh vang lên sau lưng Lăng Vu Đề.

Tuy rằng chỉ nghe qua một lần, nhưng Lăng Vu Đề vẫn nhớ được, đấy là giọng nói của Dã Cuồng.

Lăng Vu Đề một mặt vui mừng quay đầu, nhìn Dã Cuồng đang đứng sau lưng cô một mét.

Lăng Vu Đề vừa mở miệng, đang muốn nói: 'Đúng vậy, tôi là đang tìm anh!'

Cô còn chưa kịp nói ra, thì đã bị Dã Cuồng một phen ôm vào trong ngực.

Bởi vì hôm nay cô đi là giày tăng chiều cao, cho nên có vẻ như cô có chiều cao tương đương với Nhạc Ninh, mặc lại là màu Nhạc Ninh thích nhất, váy màu đỏ.

Lăng Vu Đề bàng hoàng để tuỳ ý Dã Cuồng ôm, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, phỏng chừng, cô lại bị Dã Cuồng nhận nhầm thành Nhạc Ninh!

Bất quá, Dã Cuồng này cũng thật sự đủ rồi! Nhận sai một lần thì cũng thôi đi, vậy mà hai lần đều có thể nhận sai!

Ngay cả người mình yêu đều có thể nhận nhầm, thật sự là xứng đáng bị lừa!

Lăng Vu Đề mở miệng, muốn nói: 'Dã Cuồng, tôi không phải Nhạc Ninh!'

Dã Cuồng lại tựa đầu đến trên vai cô: "Anh liền biết, em cái nữ nhân này là luyến tiếc anh! Được rồi được rồi! Anh thừa nhận, anh sai rồi, anh không nên mắng em! Nhưng em cũng không thể, anh kêu em đi em liền thật sự đi! Đều không thèm giải thích một chút?"

Dã Cuồng thanh âm rầu rĩ, như là đang làm nũng, hoặc như là đang oán giận.

Thì ra, Dã Cuồng đã sớm nhận ra sai lầm của mình từ lâu!

Chỉ là, trái đợi Nhạc Ninh cũng không đến sân bay, phải đợi Nhạc Ninh cũng không đến sân bay, cuối cùng, cậu thật sự tức giận, liền cứ như vậy bỏ đi!

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, hai cái tay đẩy đẩy Dã Cuồng, kết quả Dã Cuồng càng ôm cô chặt hơn.

Đột nhiên, Lăng Vu Đề cảm ứng được độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với mình bị trừ đi mười điểm!

Kinh ngạc trừng lớn mắt, Lăng Vu Đề cũng bất chấp tất cả, mạnh mẽ đẩy Dã Cuồng ra, sau đó quay đầu tìm kiếm Lăng Kiêu Hàn.

Lăng Kiêu Hàn đang trốn ở một nơi gần đó, Lăng Vu Đề biết hắn khẳng định ở gần đây, nhưng cô lại không biết hắn ở đâu!

Vừa mới nhấc chân muốn đi tìm Lăng Kiêu Hàn, lại bị Dã Cuồng cầm lấy cổ tay: "Em muốn đi đâu!?"

"Anh mau thả tôi ra!" Lăng Vu Đề hét lên với Dã Cuồng.

Dã Cuồng ngây ngẩn cả người: "Cô, cô không phải Ninh Ninh?!"

Lăng Vu Đề hung hăng nhắm chặt mắt lại, sau đó mới mở ra, quay đầu nhìn Dã Cuồng.

"Tôi không phải chị Nhạc Ninh, nhưng tôi quả thực đến đây để tìm anh!" Mục đích của cô đến đây là để ngăn cản Dã Cuồng rời đi, cho nên mới ở đây.

Đã... Lăng Kiêu Hàn đã trừ đi mười điểm độ hảo cảm của cô.

Vậy thì cô giải quyết cho xong chuyện của Dã Cuồng đã rồi nói sau!

"Cô tìm tôi có việc gì?! Ninh Ninh bảo cô đến?! Chính cô ấy tại sao không tự mình đến?!"

Dã Cuồng không chút nào xấu hổ vì bản thân vừa nhầm Lăng Vu Đề với Nhạc Ninh, kiêu ngạo nói.

Lăng Vu Đề đẩy tay Dã Cuồng vẫn còn đang nắm tay cô ra: "Tôi đến, là muốn nói cho anh biết, nếu anh thực sự yêu chị Nhạc Ninh mà nói, liền không nên ngây thơ như vậy, vì một cái hiểu lầm mà bỏ rơi chị ấy! Anh có biết chị Nhạc Ninh vì anh, chẳng những phải chịu một ngàn roi Thị huyết mộc quất, còn bị trục xuất khỏi Nhạc gia, mất đi vị trí gia chủ của mình! Anh lại bởi vì giận dỗi mà bỏ rơi chị ấy, anh không biết chị ấy sẽ đau lòng đến mức nào sao? Anh có nghĩ tới sau khi anh rời đi, chị Nhạc Ninh sẽ thế nào sao?"

Lời nói của Lăng Vu Đề, khiến Dã Cuồng chết lặng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ đến, sau khi cậu rời đi, Nhạc Ninh sẽ thế nào! Chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào!

Cậu sai rồi! Rõ ràng đều nói tuyệt đối sẽ không rời xa nhau, cậu lại phát giận với cô ấy, kêu cô ấy cút, còn nói không muốn nhìn thấy cô ấy!

Nhìn thấy trên mặt Dã Cuồng xuất hiện ảo não, tự trách, Lăng Vu Đề biết lời nói của mình có tác dụng!

Cô không ngừng cố gắng: "Nếu anh thực sự quan tâm đến chị Nhạc Ninh, thì anh phải gánh vác trách nhiệm! Chị ấy đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy, còn anh thì sao? Anh đã làm được gì cho chị ấy?"

Dã Cuồng gật đầu: "Đúng! Tôi hẳn là phải gánh vác trách nhiệm! Cảm ơn cô! Tôi bây giờ phải đi tìm Ninh Ninh!"

Dã Cuồng nâng mặt Lăng Vu Đề lên, hôn thật mạnh lên trán cô một cái, rồi mỉm cười chạy ra khỏi sân bay.

Nguy cơ giữa Nhạc Ninh và Dã Cuồng tạm thời được giải trừ, Lăng Vu Đề thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là, vừa nghĩ đến mới bị trừ đi mười điểm độ hảo cảm, Lăng Vu Đề lại muốn khóc!

Tại sao ~ tại sao Lăng Kiêu Hàn lại đến sân bay?!

Lăng Vu Đề lại tìm kiếm ở sân bay một lần, nhưng Lăng Kiêu Hàn đã rời khỏi sân bay trước khi Lăng Vu Đề đẩy Dã Cuồng ra.

Vì vậy, Lăng Vu Đề không có tìm thấy Lăng Kiêu Hàn ở sân bay.

Sau khi về nhà, Lăng Vu Đề nhìn thấy Lăng Kiêu Hàn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Lăng Vu Đề mím mím môi, sau đó mới lấy hết dũng khí đi về phía Lăng Kiêu Hàn: "Kiêu Hàn..."

"Đi đâu?" Lăng Kiêu Hàn cúi đầu nhìn máy tính bảng, nhàn nhạt hỏi.

Trong giọng nói của hắn có vẻ thờ ơ, mà câu hỏi của hắn, hắn hỏi giống như hỏi cho có lệ.

Lăng Vu Đề trong lòng có chút khó chịu, cô đến thế giới này đã hơn hai tháng, gần ba tháng rồi!

Tại sao Lăng Kiêu Hàn chỉ là nhìn thấy Dã Cuồng ôm cô, liền giống như mọi thứ đều quay lại điểm xuất phát!?

Sau khi bình phục lại cảm xúc, Lăng Vu Đề mới nói: "Tôi đến sân bay, tìm Dã Cuồng. Tôi đến nói với anh ấy rằng chị Nhạc Ninh đã vì anh ấy trả giá nhiều như vậy, làm cho anh ấy đừng cô phụ chị Nhạc Ninh!"

Lăng Vu Đề nói xong những lời này, Lăng Kiêu Hàn mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Như thể ngày đầu tiên cô đến thế giới này, hắn nhìn cô ánh mắt đầu tiên, nhàn nhạt, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, đáy mắt lại không có ý cười.

"Làm sao cô biết Dã Cuồng đi sân bay? Cô lại dựa vào cái gì bảo hắn không được cô phụ Ninh Ninh?" Lăng Kiêu Hàn hỏi.

Lăng Vu Đề cắn cắn môi, cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào giải thích, cô là làm sao biết chuyện Dã Cuồng ở sân bay.

Bởi vì cô căn bản chưa bao giờ nghĩ tới việc cô đi tìm Dã Cuồng sẽ bị Lăng Kiêu Hàn phát hiện!

Vốn dĩ Lăng Vu Đề cũng đã nghĩ xong, chờ sau khi tìm được Dã Cuồng, cô lại đi tìm Lạc Lạc, sau đó liền nói với Lăng Kiêu Hàn, cô đi tìm Lạc Lạc.

Cuối cùng rốt cuộc, cô phải lấy lý do gì để giải thích tại sao cô biết Dã Cuồng ở sân bay?!

Không chờ Lăng Vu Đề có thể nghĩ ra câu trả lời hợp lý, Lăng Kiêu Hàn hoá thành hư ảnh.

Chờ lúc Lăng Vu Đề kịp phản ứng, cô đã bị Lăng Kiêu Hàn bóp cổ nâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro