Chương 147: Công lược cha nuôi Huyết Tộc (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Nghe được bên tai mang theo khóc nức nở cùng oán giận, trái tim của Lăng Vu Đề, như được bao bọc bởi ánh nắng ấm áp.

Khóe miệng rõ ràng nhếch lên một độ cong cao cao, nước mắt lại không ngừng được chảy xuống.

Lăng Vu Đề đưa tay ôm lấy Lạc Lạc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy: "Thực xin lỗi, Lạc Lạc, làm cho cậu lo lắng, tớ hẳn là nên gọi điện thoại cho cậu báo bình an!"

Lạc Lạc buông Lăng Vu Đề ra, sau đó nhìn cô bằng đôi mắt mèo khóc đến đỏ hoe: "Biết sai rồi sao?! A?! Cậu —— cậu —— cậu phải biết rằng, cho dù tất cả mọi người trên thế giới không tin cậu, tớ đều sẽ tin tưởng cậu! Cho dù cả thế giới đều là kẻ thù của cậu, tớ nhất định sẽ cùng cậu chiến đấu hăng hái đến cùng!

Lăng Vu Đề nước mắt không ngừng rơi xuống, cô liên tiếp gật đầu: "Ừ, ừ! Tớ đã biết, tớ đã biết!"

Đi qua vài thế giới, Lăng Vu Đề chưa bao giờ biết, thì ra ngoài tình yêu và tình thân, còn có một loại tình cảm đẹp đẽ và sâu sắc được gọi là tình bạn!

Nhìn thấy Lăng Vu Đề cũng đang khóc, Lạc Lạc nhưng là nín khóc mỉm cười, một tay lau nước mắt cho mình, một tay lau nước mắt cho Lăng Vu Đề.

"Được rồi, thực mất mặt, đều bao lớn! Còn khóc xấu như vậy! Cậu có xấu hổ không!?" Lạc Lạc bĩu môi nói bằng giọng mũi.

Lăng Vu Đề: (⊙﹏⊙)b Dù sao cũng không phải một mình cô mất mặt!

Dã Cuồng ở một bên rốt cuộc nhìn thấy hai người đã dừng lại, nhịn không được mở miệng nói: "Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu họp đi!"

Lăng Vu Đề lúc này mới từ chỗ Lạc Lạc phục hồi tinh thần, cô có chút kỳ quái nhìn Lạc Lạc: "Tại sao cậu lại ở đây?!"

Lạc Lạc duỗi thẳng cơ thể nhỏ bé cao chưa đến một mét sáu của mình, ho một tiếng rồi nói: "Tớ cũng muốn đến đại bản doanh của Ẩn tộc!"

Vừa dứt lời, sắc mặt Lăng Vu Đề liền thay đổi: "Không được! Nơi đó rất nguy hiểm, cậu không thể đi!"

Nói xong, Lăng Vu Đề nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Dịch đang đứng ở một bên: "Chảng lẽ anh cũng muốn để Lạc Lạc gặp những nguy hiểm không xác định ngoài kia có phải không?!"

Trong cốt truyện, tộc trưởng Ẩn tộc đã mạnh đến mức khó có thể đối phó được!

Mặc dù Lăng Vu Đề đã chọn cách tiêu diệt cậu ta khi cậu ta còn nhỏ, nhưng Lăng Vu Đề không dám cam đoan tộc trưởng Ẩn tộc có thực lực như thế nào vào thời điểm này!

Vì vậy, cô không thể để Lạc Lạc đi mạo hiểm như vậy được!

Nghe được lời nói quan tâm của Lăng Vu Đề, Lạc Dịch cười khổ: "Cô hẳn là biết tính cách của Lạc Lạc."

Một câu nói, Lăng Vu Đề cũng không có gì để phản bác.

Đúng rồi, cô biết tính cách của Lạc Lạc. Một khi đã quyết định chuyện gì, chính là cho dù có đánh chết cô ấy, cô ấy cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Chẳng sợ cô ấy biết điều đó là sai!

Vì vậy, Lăng Vu Đề cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm quyết định phải bảo vệ Lạc Lạc thật tốt.

"Vậy được rồi, nhưng Lạc Lạc, đến lúc đó, cậu nhất định phải chú ý an toàn, biết không?! Nhất định phải thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh tớ."

Cho dù có phải trả giá bằng mạng sống, cô cũng sẽ không để Lạc Lạc xảy ra chuyện gì!

Lạc Lạc gật đầu chắc chắn, sau đó ôm lấy cánh tay của Lăng Vu Đề cười ngây ngô.

"Như vậy, bây giờ ai có thể tới giải thích một chút, tội phạm truy nã của Lăng gia tôi, tại sao sẽ ở Dã gia, sẽ ở trước mắt tôi?!"

Một giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt vang lên, khiến trái tim Lăng Vu Đề run rẩy.

Âm thanh kia dường như cắm vào trái tim cô, khiến cho cô nhớ lại thật rõ ràng, nỗi đau ngày đó đầu ngón tay va chạm vào trái tim cô.

Lăng Vu Đề lấy hết can đảm quay đầu, sau đó nhìn thẳng vào Lăng Kiêu Hàn đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bằng da.

Cô kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười rất tự nhiên nhưng xa cách và lễ phép: "Xin chào, Lăng gia chủ! Tôi vì sao lại ở đây, chẳng mấy chốc sẽ giải thích cho mọi người!"

Nói xong, Lăng Vu Đề liếc mắt nhìn Dã Cuồng đang ngồi ở bên kia.

Dã Cuồng gật gật đầu, rồi nói: " Là như vậy, ở đây, tôi muốn giải thích một hiểu lầm cá nhân trước. Lăng gia chủ, anh sở dĩ sẽ hiểu lầm Tiểu Vu không phải con gái nuôi thực sự của anh, đơn giản liền là vì nhìn thấy cô ấy cùng tôi có quan hệ tốt như vậy. Sau đó nghi ngờ cô ấy là Ẩn tộc, liền ngay cả tôi, anh cũng nghi ngờ là Ẩn tộc. Sau này, Tiểu Vu bởi vì nguy hiểm tính mạng, nên mới không thể không rời đi. Sau khi rời đi, Tiểu Vu cảm thấy nếu cô ấy không tìm được phương pháp chứng minh trong sạch, là tuyệt đối không có cách nào tới gặp anh, cho nên cô ấy liền ở đây."

Dừng một chút, Dã Cuồng nói tiếp: "Thật ra, nửa tháng trước, tôi và Tiểu Vu cũng không quen biết nhau. Ngày hôm đó ở sân bay, kỳ thực là lần thứ hai tôi gặp cô ấy. Cô ấy đến sân bay, là vì đến ngăn cản tôi, không để tôi rời đi. Cô ấy bảo tôi không được cô phụ tình yêu của Ninh Ninh dành cho tôi, vì tôi mà trả giá hết thảy đại giới. Tôi ôm cô ấy, là vì tôi lại nhận nhầm cô ấy thành Ninh Ninh."

Nói xong, Dã Cuồng có chút áy này nhìn Ninh Ninh đang ngồi bên cạnh mình một cái, còn Nhạc Ninh thì thờ ơ nhìn Dã Cuồng.

Sau khi Dã Cuồng nói xong, Nhạc Ninh nói tiếp: "Tôi là mấy ngày trước, mới biết được Tiểu Vu ở chỗ của A Cuồng, lúc đó tôi liền đến gặp Tiểu Vu. Đối với việc bởi vì chuyện của tôi và A Cuồng khiến Kiêu Hàn, cậu hiểu lầm Tiểu Vu, tôi thật cảm ơn, cũng thật xin lỗi! Về phần vì sao đem chuyện này cho đến ngày hôm nay mới nói, chỉ là cảm thấy hôm nay thời cơ tương đồi thích hợp. Trên thực tế, địa chỉ đại bản doanh của Ẩn tộc, là A Cuồng cùng Tiêu Vu hai người điều tra ra. Ngày mai xuất phát Tiểu Vu sẽ đi cùng chúng ta!"

Lăng Vu Đề ở một bên không nói gì, cô chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một khung cảnh tuyệt đẹp.

Sau khi Nhạc Ninh nói xong những lời kia, Lăng Vu Đề cảm giác độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với cô đã khôi phục đến tám mươi điểm.

Có thể thấy được, lời nói của Dã Cuồng và Nhạc Ninh, vẫn là để Lăng Kiêu Hàn tin tưởng một chút.

Chỉ là: "Đã địa chỉ đại bản doanh của Ẩn tộc, là hai người tôi nghi ngờ tìm được, như vậy bây giờ tôi có chút hoài nghi, cái gọi là địa chỉ đại bản doanh của Ẩn tộc, là sự thật hay là một âm mưu!?"

Độ cong trên khóe miệng của Lăng Kiêu Hàn không hề thay đổi, ánh mắt hắn mang theo cười quỷ dị nhìn Lăng Vu Đề, nhướng nhướng mày, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề học Lăng Kiêu Hàn nhếch lên một độ cong ở khóe miệng, rõ ràng là diện mạo không giống, nhưng lại giống nhau đến kinh người.

Cũng không biết có phải vì nụ cười này hay không, độ thiện cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với Lăng Vu Đề lại tăng thêm năm điểm.

Trở lại tám mươi lăm điểm trước đó, Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc, lại rất bình tĩnh, không biểu hiện ra ngoài.

"Địa chỉ đại bản doanh của Ẩn tộc là thật hay giả, ngày mai các vị rồi sẽ biết! Nếu thực sự lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ dẫn đầu, cho dù có gặp được nguy hiểm, cũng là tôi gặp được đầu tiên. Nếu bây giờ không có vấn đề gì, mọi người để tôi nói một chút những việc cần chú ý cho ngày mai." Lăng Vu Đề nhàn nhạt nói.

Cô biểu hiện không giống thường ngày, tràn đầy thành thục cùng mị lực, khiến Lăng Kiêu Hàn ngạc nhiên.

Kỳ thực, Lăng Kiêu Hàn vẫn không tin Lăng Vu Đề là con gái nuôi của mình. Vì thế,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro