Chương 18: Công lược hoàng tử mất nước (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Mà quả phụ này lại nói, tin tưởng vào năng lực của hắn?

Chậc chậc, đây rốt cuộc là mật thám ai phái tới?

Vậy mà ngốc đến ngay cả thân phận của mình bại lộ, đều không có nhận ra.

Tuy nhiên, điều Túc Diệp tò mò bây giờ chính là, quả phụ tên Lăng Vu Đề này.

Ừm, có lẽ tên này cũng là giả, liền tạm thời gọi nàng là Lăng Vu Đề đi.

Lăng Vu Đề này, rốt cuộc là ai phái tới, lại là muốn giám thị ai đâu?

Mộ Dung Thiên Vấn?

Không, nếu cô muốn giám sát Mộ Dung Thiên Vấn, hẳn nên đưa cô an bài vào viện của Mộ Dung Thiên Vấn mới đúng.

Mộ Dung Thiên Vấn mặc dù không có thê thiếp thông phòng, nhưng trong việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày, hắn ta vẫn sẽ dùng nha hoàn.

Nhưng Lăng Vu Đề lại được xếp vào chỗ của Hi Hòa quận chúa.

Giám sát Đào Từ? Làm sao có thể. Đào Từ chẳng qua chỉ là một Quận chúa được sủng ái mà thôi.

Như vậy mục tiêu của đối phương, hắn? Bằng không làm sao biết được chi tiết của hắn đâu.

Để Túc Diệp ngạc nhiên là, người biết thân phận thật của hắn rốt cuộc là ai, mà người kia lại muốn làm gì? Vạch trần hắn sao?

"Thế nào, ngươi còn không chịu nói thật sao? Hay là ngươi cho rằng, vừa cho ngươi ăn độc dược là gạt ngươi? Được rồi, vậy ngươi liền thử xem, nửa tháng nữa, ngươi có chết hay không."

Nói xong, Túc Diệp nhấc chân rời khỏi hòn non bộ.

Nhìn thấy Túc Diệp đã đi xa, Lăng Vu Đề vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Cô muốn kêu lên nhưng lại sợ nếu quá lớn tiếng, sẽ bị người nghe thấy. Không có biện pháp, đành phải đuổi theo.

Túc Diệp cũng không phải thật sự muốn đi, cho nên Lăng Vu Đề rất nhanh liền đuổi kịp.

Để tránh cho Túc Diệp rời đi, Lăng Vu Đề trực tiếp gắt gao ôm chặt cánh tay Túc Diệp.

Bây giờ đã là đầu hè, thời tiết ngày càng nóng bức, y phục cũng sẽ tương đối mỏng.

Cơ thể này của Lăng Vu Đề dáng người vốn dĩ phát dục hoàn mỹ, cô ôm chặt cánh tay của Túc Diệp, khiến Túc Diệp muốn không cảm nhận mềm mại phía trước cũng không được.

Không phải hắn chưa từng chạm qua nữ tử, mà là hắn chưa bao giờ có nhu cầu cao ở lĩnh vực đó, nhưng trước mắt này....

Túc Diệp cảm thấy, cô không đi làm mật thám chuyên môn mị hoặc nam tử, thật đáng tiếc.

Chẳng lẽ, mục đích của đối phương là để cho Lăng Vu Đề đến quyến rũ hắn?

Dưới ánh trăng, Túc Diệp có thể thấy rõ ràng ngũ quan của Lăng Vu Đề.

Nói cô bộ dạng khuynh quốc khuynh thành thì hơi quá mức, nhưng so với tiểu gia bích ngọc, cô cũng là lại nhiều vài phần kiều diễm động lòng người.

Cô lúc này trừng to mắt, hơi hơi bĩu môi, đáng thương hề hề nhìn hắn.

Túc Diệp đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình, đặc biệt giống một loại động vật nhuyễn manh.

Tất nhiên, Túc Diệp không biết từ nhuyễn manh, cùng lắm là hắn chỉ biết từ dễ thương.

Sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được, Túc Diệp lại tăng thêm cho cô năm điểm độ hảo cảm.

Bây giờ là ba mươi lăm điểm.

Ngô, nghĩ đến biểu cảm của cô bây giờ là đáng thương hề hề, chẳng lẽ, Túc Diệp thích manh muội tử?

Ân, hắn lúc trước thích Đào Từ, nên là thích manh muội tử không sai.

Nhưng, thân thể này của cô là phong cách ngự tỷ nha, không nhuyễn manh phải làm sao?

Lăng Vu Đề không biết rằng khí chất và vẻ ngoài của cô, tạo thành một sự tương phản manh càng hấp dẫn người khác hơn.

Túc Diệp thấy Lăng Vu Đề chỉ ngơ ngác nhìn mình, vẻ mặt một lát đáng thương, một lát vui vẻ, một lát lại rối rắm, hắn thực sự không biết nên cười hay nên thế nào.

Mật thám làm được như cô, cũng thật sự đủ rồi.

Túc Diệp nhướng mày, cười như không cười nhìn Lăng Vu Đề: "Thế nào? Muốn ở đây quấn lấy ta, để người khác nhìn thấy, chứng thực sự thật ngươi muốn câu dẫn ta?"

Lăng Vu Đề phục hồi tinh thần, nhanh chóng thả cánh tay đang ôm Túc Diệp ra.

Sau đó lui ra phía sau một bước lớn, quay đầu nhìn xung quanh.

Túc Diệp vốn chính là cố ý để Lăng Vu Đề đuổi theo mình, nên hắn đi về phía hòn non bộ hướng đông nam, nơi có rừng đào.

Lúc này, Túc Diệp và Lăng Vu Đề đang ở giữa rừng cây đào, có lá cây che khuất.

Người bên ngoài nếu không tiến vào rừng cây, liền không thể nhìn thấy bên trong có người.

Ý thức được điều này, Lăng Vu Đề thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô lại trừng mắt liếc nhìn Túc Diệp: "Ai muốn câu dẫn ngươi? Ta mới không câu dẫn ngươi." Câu dẫn ngươi có thể tăng độ hảo cảm sao? Nếu có thể tăng ta liền câu....

Một câu cuối cùng, Lăng Vu Đề yếu ớt nghĩ, cô đương nhiên không dám nói ra, mặt cô còn không có dày như vậy.

Sau khi Lăng Vu Đề nói xong câu đó, Túc Diệp không biết tại sao, vậy mà lại thêm cho cô năm điểm độ hảo cảm.

Độ hảo cảm lạch cạch tăng lên, làm Lăng Vu Đề xém chút cho rằng, cô tối này liền có thể hoàn thành nhiệm vụ đâu.

Đương nhiên, cô hiểu được đây là chuyện không có khả năng!

Bất quá hiện tại có bốn mươi điểm độ hảo cảm, tuy rằng còn thiếu hơn một nửa như vậy mới hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ít ra tăng lên rất nhiều không phải sao, có tăng lên, liền cách hoàn thành nhiệm vụ không xa.

Vì Túc Diệp đã hào phóng tăng thêm độ hảo cảm như vậy, vậy cô liền cho hắn chút sắc mặt tốt, Lăng Vu Đề nghĩ.

Nhưng là sắc mặt tốt cô còn chưa kịp bày ra, lời nói tiếp theo của Túc Diệp lại khiến cô trực tiếp đen mặt.

"Không có quyến rũ? Kia vừa nãy là ai túm cánh tay của ta chạm vào ngực mình?"

Lăng Vu Đề đầu tiên là đen mặt, sau đó cúi đầu nhìn vật đang kiêu ngạo trước người mình.

Nhớ lại vừa rồi, cô vì ngăn cản Túc Diệp, quả thật có ôm lấy cánh tay của Túc Diệp, hình như là đã chạm tới nơi đó.

Nhưng là! Lăng Vu Đề sắc mặt đỏ bừng: "Cái gì mà túm ngươi chạm vào ta? Vừa rồi ta đang vội, mới không chú ý." Ánh mắt cô lóe lên, bên trong tràn đầy ngượng ngùng.

Cô có ký ức của nguyên chủ, cũng tự nhiên có ký ức của nguyên chủ cùng trượng phu nàng kia gì.

Liền là vì biết, nên cô mới thẹn thùng như vậy.

Túc Diệp thấy Lăng Vu Đề như vậy, thật sự muốn tặc lưỡi ngạc nhiên.

Hắn tin rằng lần đầu tiên gặp Lăng Vu Đề, vẻ ngoài khúm núm (Điệu thấp! Điệu thấp!) là đang giả vờ.

Nhưng là, người trước mặt hắn bây giờ thoạt nhìn đơn thuần vô tri, dễ dàng ngượng ngùng, dễ dàng xù lông.

Đúng vậy, xù lông, tiểu nha đầu xù lông giống một con mèo nhuyễn manh đáng yêu.

Mặc dù, tiểu nha đầu này cũng không thể xem như tiểu nha đầu.

Nhưng là hắn luôn cảm thấy tuổi tinh thần của cô không có lớn như tuổi thực tế.

Người như vậy, rốt cuộc là ai bồi dưỡng thành mật thám nha?

Lăng Vu Đề cũng không biết Túc Diệp đang nghĩ gì, nếu biết, khẳng định trong lòng sẽ trả lời: Luân gia chỉ mới năm tuổi, đương nhiên không lớn, hơn nữa vốn có kinh nghiệm là bị Hiệp Hội Vị Diện định dạng lại (hiểu theo kiểu định dạng lại từ đầu, như kiểu điện thoại ý, định dạng xóa hết dữ liệu).

Nếu Hiệp Hội Vị Diện không định dạng cô, dựa vào ký ức cô mang theo nhiều kí chủ đi nhiều thế giới hoàn thành nhiệm vụ công lược như vậy, chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy sao.

Nếu có trí nhớ, cô cũng không đến mức đối với làm sao công lược nam phụ, được đến độ hảo cảm mà hai mắt tối lại.

Nếu có kinh nghiệm, cô đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, thu được điểm dữ liệu, đến thế giới tiếp theo rồi.

Hiệp Hội Vị Diện lúc trước nói muốn sửa đổi số liệu cho cô, nhưng không có nói muốn định dạng lại cho cô nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro