Chương 33: Công lược hoạ sĩ tàn tật (05)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Hầu hết những bức tranh mà người ngoài có thể mua, đều là bị chính Tạ Ức Chi ghét bỏ.

Mà những bức tranh Tạ Ức Chi ghét bỏ kia, ở bên ngoài đã được bán với giá cao ngất ngưởng.

Cho nên Tạ Ức Chi ở Tạ gia, cũng không phải là cái ăn cơm trắng.

Sau khi nhận được tin tức mình mong muốn, sau bữa cơm tối, Lăng Vu Đề liền ngoan ngoãn trở về phòng.

Ngày mai, ngày mai cô sẽ có thể gặp Tạ Ức Chi

Đúng rồi, Tạ Ức Chi trong trí nhớ của nguyên chủ trông như thế nào?

Lăng Vu Đề cau mày tìm tòi ký ức của nguyên chủ, sau đó cô phát hiện, thì ra nguyên chủ chưa bao giờ dám chính diện nhìn Tạ Ức Chi.

Ở trong lòng nguyên chủ, Tạ Ức Chi, người mà ban đầu cô ấy cho là đáng thương, đã biến thành một người đáng sợ.

Vì vậy, trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng về Tạ Ức Chi không có gì khác ngoại trừ tính tình táo bạo, tính cách bạo lực.

Trong cốt truyện có nhắc tới, Tạ Ức Chi kỳ thực cũng không phải thích mất bình tĩnh và ném đồ đạc.

Hắn chỉ là đang ngụy trang bản thân, muốn mọi người tránh xa hắn, không nhìn thấy hắn trong tình trạng chật vật như vậy.

Lăng Vu Đề quyết định, cô nhất định phải da mặt dày bảo vệ Tạ Ức Chi, mặc kệ hắn có tức giận đến đâu, nếu hắn ném cô bằng thứ gì đó, cô trốn đi là được.

Hì hì! Liền cứ quyết định như vậy đi!

Sau khi suy nghĩ xong phương án công lược, Lăng Vu Đề liền đi ngủ sớm, vì cô rất mong chờ ngày mai lần đầu tiên được gặp Tạ Ức Chi.

Một đêm không mơ --

Sáu giờ ba mươi đồng hồ báo thức reo lên, Lăng Vu Đề bỗng chốc liền từ trên giường ngồi dậy.

Cô mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, sau đó mới nhớ tới, mình đã đến một thế giới nhiệm vụ khác.

Lăng Vu Đề cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia thất lạc.

Cô tưởng rằng mình có thể tiêu sái rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là không nghĩ tới, sau hơn một năm ở chung, cô vậy mà đối với Túc Diệp, có chút không tha.

Được rồi, quả nhiên, nhân loại có cảm xúc cùng hệ thống chính là không giống nhau.

Mặc dù một số cảm xúc không quá được người ta thích, nhưng là, tốt hơn nhiều so với hệ thống lạnh như băng.

Cho nên, cô nhất định phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, phấn đấu trở thành một con người thực sự càng sớm càng tốt.

Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề ý chí chiến đấu đâng trào đứng dậy khỏi giường, bắt đầu đánh răng đi tắm.

Bảy giờ, sau khi Lăng Vu Đề ăn xong bữa sáng, liền mang bữa sáng của Tạ Ức Chi lên tầng ba biệt thự.

Bởi vì hộ công bị Tạ Ức Chi đuổi đi, nên bình thường về cơ bản là Tề tẩu đang chăm sóc Tạ Ức Chi.

Vốn dĩ Tề tẩu vẫn là thật lo lắng, muốn đích thân đưa Lăng Vu Đề đến phòng Tạ Ức Chi, tuy nhiên, sau khi Lăng Vu Đề liên tục hứa rằng cô có thể làm một mình, Tề tẩu cũng không lại cố chấp nữa.

Lăng Vu Đề đứng ở ngoài cửa phòng Tạ Ức Chi hít sâu vài hơi, lấy hết can đảm nâng tay gõ cửa.

Cô nhớ được trong cuốn sổ có viết, gõ cửa Tạ Ức Chi là sẽ không mở cửa, gõ ba lần, để báo với Tạ Ức Chi: Tôi vào đây.

Sau đó là có thể tự đẩy cửa đi vào.

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng bởi vì rèm cửa không được mở ra, có chút tối.

Trong không khí còn có một loại cảm giác ngột ngạt, có lẽ là do cửa sổ đã lâu không mở để thông gió đi.

Vừa vào phòng liền có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn rộng hơn hai mét, trên giường lớn không có người.

Lăng Vu Đề quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Tạ Ức Chi đang ngồi trên xe lăn trong phòng vẽ tranh cạnh phòng ngủ.

Hắn quay lưng về phía Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen có chút dài lại mềm mại của hắn. Hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh.

Cho dù là ngồi trên xe lăn, cũng ngồi rất thẳng, nhưng là có như vậy một tia phong thái của quân nhân.

Bất quá, Lăng Vu Đề cũng không biết phong thái quân nhân là gì, cô chỉ cảm thấy tấm lưng của Tạ Ức Chi thoạt nhìn, hoàn toàn không giống một người quái gở lại táo bạo chút nào.

Vì vẽ tranh cần ánh sáng, nên rèm trong phòng vẽ tranh có màu trắng để không quá tối.

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng nhấc chân đến gần Tạ Ức Chi, chỉ là còn chưa đi được hai bước, Tạ Ức Chi, người đang vẽ tranh, dừng cây bút trong tay, sau đó quay xe lăn mặt hướng về phía cô.

Ực ——

Đây là âm thanh Lăng Vu Đề âm thầm nuốt nước bọt. Cái này cũng không phải ý định của cô, thật sự không phải.

Muốn trách thì trách Tạ Ức Chi đi. Không có việc gì bộ dạng đẹp như vậy làm cái gì?

Tạ Ức Chi sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề.

Mái tóc đã lâu không được cắt, khiến đôi mắt hắn có chút bị che khuất.

Hắn ngồi trên xe lăn, trên đùi có một tấm chăn mỏng màu nâu che phủ hai chân.

Tạ Ức Chi bộ dáng đặc biệt đặc biệt thanh tú, ngoại trừ đôi mắt, chỗ khác nhưng là rất giống Điền Mật.

Bởi vì hàng năm không thấy ánh sáng nên làn da hắn trắng đến có chút dọa người, quả thực có thể so sánh với chiếc áo sơ mi trắng hắn đang mặc trên người.

Làm sao một người như vậy lại có thể là người nóng nảy, động một chút sẽ ném đồ đạc đâu?

Nếu như trong cốt truyện không đề cập qua, cùng ký ức của nguyên chủ, Lăng Vu Đề nói cái gì đều không tin tưởng.

Kéo kéo khóe môi, Lăng Vu Đề vừa định mỉm cười với Tạ Ức Chi, sau đó cô liền cảm ứng được Tạ Ức Chi vậy mà đối với cô trừ năm điểm độ hảo cảm.

Độ hảo cảm ban đầu vốn chính là không điểm, rớt năm điểm độ hảo cảm, chính là âm năm điểm độ hảo cảm nha!

Khóe miệng đang chuẩn bị nâng lên của cô lập tức sụp xuống. Lăng Vu Đề nhìn xuống món cháo hoa huệ trong tay, cúi người về phía Tạ Ức Chi: "Xin chào thiếu gia, tôi tên là Lăng Vu Đề, tôi là hộ công của anh."

Tạ Ức Chi lông mày bị tóc mái che đi hơi nhíu lại, trong mắt không giấu diếm sự chán ghét đối với Lăng Vu Đề.

Thấy Tạ Ức Chi không lên tiếng, Lăng Vu Đề tiếp tục nói: "Thiếu gia, mời anh ăn sáng."

"Cô thực xấu!"

Thanh âm của Tạ Ức Chi rất êm tai, vì không thường xuyên nói chuyện nên giọng hơi chút khàn khàn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến giọng nói êm tai của hắn.

Chỉ là, giọng nói êm tai lại không nói được lời nào êm tai.

Hôm qua những người hầu đó nói với Lăng Vu Đề rằng, câu nói dài nhất của Tạ Ức Chi chính là hai chữ.

Lúc này, Tạ Ức Chi lại nói với cô ba chữ.

Nhưng ba chữ này, Lăng Vu Đề lại không biết nên khóc hay nên cười.

"Thiếu gia, ta chỉ là đen một chút, chờ trắng lên sẽ không xấu." Lăng Vu Đề nhìn thẳng Tạ Ức Chi, cười tủm tỉm nói.

Trên thực tế, đường nét khuôn mặt của nguyên chủ vẫn là không sai, chính là quá đen.

Chờ khuôn mặt trắng lên, thì chắc vẫn là một cô gái rất xinh đẹp.

Nói xong câu này, Lăng Vu Đề vậy mà lại cảm giác được, độ hảo cảm của Tạ Ức Chi đối với cô lại rớt năm điểm.

Nào có như vậy!? Không thích nghe người ta nói chuyện liền muốn trừ độ hảo cảm, còn có thể chơi đùa vui vẻ hay không?!

Lăng Vu Đề có chút bực mình quyết định, cô không nói chuyện nữa (đó là không có khả năng).

Cô đặt cháo hoa huệ lên bàn cạnh phòng vẽ tranh, nơi bình thường Tạ Ức Chi ăn cơm.

Sau đó Lăng Vu Đề liền nhấc chân đi về phía Tạ Ức Chi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Ức Chi, trực tiếp đẩy xe lăn của hắn tới trước bàn, lại sau nữa ra hiệu cho Tạ Ức Chi ăn cháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro