Chương 42: Công lược hoạ sĩ tàn tật (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Tạ Ức Chi, người vốn muốn tức giận vì Lăng Vu Đề nói rằng hắn không dám đối mặt với tình huống hiện tại của mình lại sợ người khác nhìn thấy hắn trong bộ dạng chật vật, sau khi nghe Lăng Vu Đề nói xong câu cuối cùng, đột nhiên hết tức giận.

Hoàng tử trong truyện cổ tích?

Nha đầu ở nông thôn này, vậy mà còn biết truyện cổ tích?!

Chẳng lẽ ở nông thôn không giống như hắn nghĩ, đến mức ngay cả điện cũng không có sao?

Khóe môi hắn dường như muốn cong lên, bị Tạ Ức Chi khắc chế lại.

"Thiếu gia, anh hẳn là nên đi ra ngoài nhìn một chút thế giới đã lâu không nhìn thấy."

Mặc dù cô không chắc mình có thể thuyết phục được Tạ Ức Chi, nhưng nếu Tạ Ức Chi có thể bị cô thuyết phục được mà nói, thì cũng không phải là một chuyện xấu.

Hắn đã ở trong căn phòng này được chín năm, đã đến lúc đi ra ngoài

Trong tiểu thuyết, cuối cùng cũng không có nói Tạ Ức Chi sau này sẽ ra sao.

Đến kết cục của tiểu thuyết hắn vẫn ở trong phòng này, chưa từng bước ra khỏi phòng một bước.

Tạ Ức Chi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ ở đối diện hắn.

Rèm cửa sổ trong phòng, hắn hiếm khi sẽ kéo ra.

Dù có kéo ra, cũng chỉ kéo ra một cái khe hở.

Ra ngoài nhìn một chút, hắn, đã thật lâu không có thấy thế giới bên ngoài sao?

Có cái gì đó đang nảy mầm trong lòng hắn. Hắn đối với thế giới bên ngoài, thì ra cũng là nhớ nhung sao?


Nhưng là, chân hắn...

Nói trắng ra là, Tạ Ức Chi trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo và tự tin, thì bây giờ Tạ Ức Chi lại có bấy nhiêu tự ti và rụt rè.

Vì vậy, muốn thuyết phục hắn, đúng là không dễ!

Cho nên công việc thuyết phục của Lăng Vu Đề lần này, tự nhiên là lấy thất bại chấm dứt.

Lăng Vu Đề VS Tạ Ức Chi

Lăng Vu Đề hoàn toàn bị đánh bại...

Cũng may Tạ Ức Chi không có phát giận với cô, cũng không hạ thấp độ hảo cảm của cô.

Buổi tối, Lăng Vu Đề chờ Tạ Ức Chi ăn xong bữa tối, liền trở về phòng.

Cô ôm đầu gối, ngồi trên giường ngẩn người, trong đầu lặp lại đều là những đoạn văn miêu tả Tạ Ức Chi trong tiểu thuyết.

Nam phụ như vậy thực sự thực đau lòng nha! Đã phải trả giá lớn như vậy, nữ chính vậy mà ngay cả tâm ý của hắn cũng không biết.

Còn luôn nghĩ rằng Tạ Ức Chi quan tâm đến mình như một người bạn tốt, mới có thể mạo hiểm mọi thứ để cứu mình.

Tạ Ức Chi cũng thật là, không có chuyện gì lại đi nói đùa với người ta là thích con trai.

Giờ thì hay rồi, rõ ràng có thể làm nam chính, kết quả lại trở thành nam phụ.

Phải biết rằng, Tạ Ức Chi thực ra là người đầu tiên Thư Nhã thích.

Nếu cô thừa dịp lúc Thư Nhã cùng Mặc Chi Hàn sinh ra hiểu lầm, thậm chí nháo chia tay, trợ giúp Tạ Ức Chi thừa cơ chen vào mà nói, hai người bọn họ, hẳn là vẫn có khả năng đi?

"Cốc cốc cốc —— "

Tiếng gõ cửa khiến Lăng Vu Đề phục hồi tinh thần lại, cô chân trần đi ra mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa, chính là Điền Mật một mặt cười tủm tỉm.

Lăng Vu Đề cũng không có gì ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này, Điền Mật luôn tới phòng của cô.

Cho nên khi nhìn thấy Điền Mật, Lăng Vu Đề chỉ cười với Điền Mật nói: "Phu nhân."

Nghe được Lăng Vu Đề gọi mình như vậy, Điền Mật giả vờ tức giận phụng phịu: "Đã bảo đừng gọi ta là phu nhân, gọi dì Mật."

"Không được, liền như bây giờ, mọi người đều đang truyền về việc cháu có phải con riêng của ngài hay không đâu."

Lăng Vu Đề nhanh chóng từ chối xưng hô Dì Mật này. Cô bây giờ chỉ là một hộ công của Tạ gia đâu.

Chỉ là bây giờ Điền Mật đối xử với cô thật tốt, hoàn toàn không phù hợp cách đối xử với một hộ công.

"Ta ngược lại thật ra ước gì cháu là con gái riêng của ta đâu! Được rồi, xem xem ta mang gì đến cho cháu đây."

Điền Mật đưa chiếc túi trong tay cho Lăng Vu Đề: "Chiều nay lúc ta đi mua sắm với bạn bè nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với cháu, liền mua về cho cháu đây."

Lăng Vu Đề mở túi, từ bên trong lấy ra một cái váy màu hồng phấn.

Cô có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, váy này... Váy này rõ ràng giống hệt chiếc váy cô thường mặc khi còn là thực thể ảo nha.

Ngoại trừ chiếc váy này lớn hơn nhiều so với chiếc váy khi cô còn là thực thể ảo mặc.

"Thích không? Mặc vào cho ta xem đi." Điền Mật nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt tất cả đều là mong đợi.

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, gật đầu: "Được rồi, cháu đi mặc thử xem."

Khi Lăng Vu Đề mặc xong chiếc váy mà Điền Mật mang đến, đôi mắt Điền Mật đột nhiên đỏ hoe.

Chiếc váy này không phải Điền Mật mua, mà tự tay vẽ ra rồi để người ta dựa theo đó làm thành váy.

Trước đó Điền Mật bởi vì hoài nghi Lăng Vu Đề, đã nhờ Tạ Cẩm Niên điều tra mọi thông tin về Lăng Vu Đề.

Điền Mật sau nhiều lần nghiên cứu tư liệu của Lăng Vu Đề, liền có một cái suy đoán lớn mật.

Điền Mật đoán, Lăng Vu Đề, chính là 0051.

Sau nhiều lần thử, Lăng Vu Đề vẫn luôn không có thừa nhận mình là 0051.

Nhưng Điền Mật tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác nói cho cô ấy biết Lăng Vu Đề, chính là 0051.

Điều khiến Điền Mật bối rối là, 0051 đến thế giới của cô ấy, chẳng lẽ không phải là đến thăm mình sao?

Mà nếu là đến thăm cô ấy thì tại sao cô lại không chịu thừa nhận mình là 0051?

Nhìn Lăng Vu Đề giống tới chín mươi phần trăm với 0051 trong trí nhớ của cô ấy, Điền Mật thật sự không nhịn được nữa.

"Cô, có phải là 0051 hay không? Hệ thống công lược bản nâng cấp 0051?"

Lăng Vu Đề vẫn còn đang ngạc nhiên vì chiếc váy mà Điền Mật đưa cho cô lại vừa vặn một cách đáng kinh ngạc, thì câu hỏi của Điền Mật, lại trực tiếp để Lăng Vu Đề sững sờ tại chỗ.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Điền Mật, trong mắt sự kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, thế nào đều che dấu không được.

Vẻ mặt của Lăng Vu Đề như vậy, để Điền Mật càng thêm chắc chắn sự nghi ngờ từ trước đến nay của mình, Điền Mật tiến lên nắm lấy tay Lăng Vu Đề: "0051, cô đến đây, tại sao không nói với ta? Cô không phải là đến thăm ta sao?"

Xem ngươi?! Xem ngươi làm gì?! Ngươi trừ bỏ là mẹ đối tượng công lược của ta, còn có thân phận nào khác sao?

Vì, vì sao, lại biết thân phận thực sự của cô?

"Cô, là, ai?" Lăng Vu Đề có chút gian nan mở miệng.

Cái này làm Điền Mật sửng sốt. Cô ấy là ai? 0051 hỏi cô ấy là ai?

"Cô không nhận ra ta sao? Ta là Điền Mật nha! Ký chủ Điền Mật của cô nha."

Chẳng lẽ cô ấy đã già, 0051 liền không nhận ra?

"Ký chủ của ta?" Ôi chúa ơi, cô vậy mà có thể ở trong thế giới nhiệm vụ đụng tới ký chủ của cô.

Ba ngàn thế giới, làm sao có thể khéo như vậy, liền ở trong đó một cái thế giới đụng tới ký chủ của cô?

Còn khéo đến mức, ký chủ công lược cô đã từng mang theo, là mẹ của mục tiêu nhiệm vụ hiện tại cô muốn công lược?!

"Khụ, thật xin lỗi, hệ thống của ta bị định dạng lại, những ký ức về những ký chủ công lược ta đã từng mang theo, toàn bộ đã bị xóa bỏ."

Lăng Vu Đề xin lỗi nhìn Điền Mật, người đang vui mừng như gặp lại người thân đã xa cách từ rất lâu.

"Định dạng? Xóa bỏ trí nhớ? Có nghĩa là bây giờ cô không nhớ rõ ta?"

Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Đúng vậy, ta không nhớ rõ."

Điền Mật có chút thất lạc cùng buồn bã. Dù sao, cô ấy và 0051 đã cùng nhau đi qua rất nhiều thế giới như vậy, nói là hai người sống nương tựa vào nhau cũng không đủ

Nhưng bây giờ, chỉ có cô ấy là còn nhớ rõ.

Không, cũng có rất nhiều điều cô ấy không nhớ rõ.

Thời gian trôi qua càng lâu, Điền Mật đối với những thế giới đã từng đi qua, những người đã từng gặp được, liền quên càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro