Chương 44: Công lược hoạ sĩ tàn tật (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"Vì Tạ Ức Chi đã thích Thư Nhã lâu như vậy, ta có thể giúp hắn theo đuổi Thư Nhã!"

Lăng Vu Đề một lần nữa biểu đạt cô sẵn lòng giúp đỡ Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã.

Lăng Vu Đề cho rằng, Điền Mật hẳn là sẽ đồng ý.

Dù sao Điền Mật biết cô là hiểu rõ diễn biến của cốt truyện, cho nên giúp Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã quả thực rất dễ dàng.

Nhưng điều mà Lăng Vu Đề không ngờ tới là, Điền Mật vậy mà lại không đồng ý: "Thư Nhã không thích hợp với Ức Chi. Ta hi vọng người có thể ở bên cạnh Ức Chi chính là cô."

Điền Mật đương nhiên biết, nếu như có Lăng Vu Đề biết hướng đi của cốt truyện giúp đỡ, để Thư Nhã biết tình cảm của Ức Chi hơn nữa thích Ức Chi, thật là dễ dàng. Nhưng theo Điền Mật cho rằng, không phải Thư Nhã không tốt, chỉ là không phù hợp với Tạ Ức Chi mà thôi.

Lăng Vu Đề thì khác, mặc dù cô đến đây là có mục đích.

Mặc kệ là lúc trước ở chung không biết bao nhiêu năm, hay là ở chung một tháng này.

Điền Mật biết, Lăng Vu Đề, có thể làm được một lòng chỉ đối tốt với Tạ Ức Chi.

Về phần Thư Nhã, liền không nhất định, dù sao cũng là nữ chính.

Ngạch~ Điền Mật không đồng ý Thư Nhã và Tạ Ức Chi ở bên nhau, như vậy liền khó đây...

"Như vậy đi, để ta suy nghĩ một chút, cho ta thời gian một đêm..."

Lăng Vu Đề còn chưa nói xong, đã bị Điền Mật trực tiếp cắt đứt: "Còn cần suy nghĩ cái gì? Không phải cô đều tính toán trực tiếp để nhiệm vụ thất bại không cần điểm dữ liệu sao? Nếu cô công lược thành công, đợi Ức Chi đi đến sinh mênh cuối cùng, cô vẫn còn có thể có một chút điểm dữ liệu nha! Tốt hơn so với cô không có điểm dữ liệu, lại mất đi một lần quyền hạn có thể nhiệm vụ thất bại! Cô nói có đúng không?"

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, có vẻ như, những gì Điền Mật nói rất có đạo lý nha~

Thế, cô đáp ứng?

"Được rồi, ta hứa với cô, nếu công lược thành công, ta sẽ ở lại cho đến khi Tạ Ức Chi đến cuối đời."

Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề đã bị Điền Mật ôm chặt.

Lăng Vu Đề cứng ngắc thân mình, ngay sau đó, cô cảm thấy có chất lỏng nhỏ xuống vai mình.

"Cảm ơn cô, 0051, cảm ơn vì đã đồng ý thỉnh cầu của ta. Cảm ơn."

Điền Mật mang theo khóc nức nở, có chút nói năng lộn xộn cảm ơn Lăng Vu Đề.

Lúc này, Lăng Vu Đề chân chính cảm nhận được tình yêu của một người mẹ dành cho con mình.

Tất nhiên, cô chỉ là cảm nhận vậy thôi, cô cũng không thể trải nghiệm được.

Lăng Vu Đề mỉm cười giơ tay vỗ vỗ lưng Điền Mật: "Không cần cảm ơn, liền xem như, lúc cô đạt được tự do, ta vậy mà truyền tống nhầm thế giới đi."

Mặc dù, giống như, cô đã phạm sai lầm, khi để cô ấy gặp, yêu và ở bên người đàn ông đã tìm kiếm cô ấy mấy ngàn năm.

Sau khi cùng Điền Mật nhận nhau, lại đạt thành hiệp nghị, Lăng Vu Đề ngủ thật sự ngon lành.

Nếu Điền Mật đã yêu cầu cô không cần giúp Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã, vậy cô liền không giúp nữa.

Dù sao, Điền Mật nói cũng có đạo lý.

Thay vì làm cho cô thất bại nhiệm vụ, ít đi một lần quyền hạn có thể thất bại nhiệm vụ, không có điểm dữ liệu.

Còn không bằng sau khi công lược thành công ở lại thế giới này. Ít nhất thì cuối cùng cô cũng có thể nhận được một chút điểm dữ liệu.

Nga, cô đã quên mất, giống như nếu nhiệm vụ thất bại, điểm dữ liệu còn sẽ bị trừ đâu. May mắn may mắn, cô vẫn chưa nói với Tạ Ức Chi rằng cô sẽ giúp hắn theo đuổi Thư Nhã.

Bảy giờ đúng, Lăng Vu Đề đúng giờ đến phòng Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi thoạt nhìn dường như không bị ảnh hưởng gì bởi ngày hôm qua, vẫn giống mọi ngày, ngồi trong phòng vẽ tranh vẽ tranh.

Lăng Vu Đề vừa mới tiến vào phòng, Tạ Ức Chi liền đẩy xe lăn tới.

"Bữa sáng hôm nay đã được đổi sang phong cách phương Tây. Thiếu gia thử xem."

Buổi sáng hôm nay không biết vì sao, liền muốn lấy đồ ăn mình cảm thấy ngon chia sẻ với Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề.

Gần một tháng ở chung, Lăng Vu Đề vẫn là hiểu được Tạ Ức Chi.

Cô biết, ánh mắt hắn nói với cô rằng, hắn không hài lòng với việc cô phá vỡ thói quen sinh hoạt thường ngày của hắn.

Lăng Vu Đề bĩu môi, sau đó nhìn Tạ Ức Chi, giả vờ ủy khuất: "Người ta chỉ là cảm thấy cái này ăn ngon, mới muốn chia sẻ cùng thiếu gia thôi~"

Khóe miệng Tạ Ức Chi giật giật, nhưng vẫn không nói gì.

Hắn bây giờ không tức giận đã là rất tốt rồi, cô đây là cái ngữ khí gì, làm nũng sao?

Lăng Vu Đề hơi hơi nghiêng người đến gần Tạ Ức Chi: "Thiếu gia, thử một lần xem~ Cuộc đời dài như vậy, luôn phải thử một chút gì đó mới mẻ..."

Nói xong, Lăng Vu Đề đưa dao nĩa cho Tạ Ức Chi, chớp mắt chớp mắt: "Hơn nữa, trước đây tôi từng nghe phu nhân nói, đây đều là món ăn mà thiếu gia thích nhất đâu. Từ sau khi thiếu gia xảy ra chuyện, tất cả những sở thích trước kia, đều không cần. Tôi không hiểu, đây là tại sao vậy chứ?"

Vì sao? Tạ Ức Chi nhìn dao nĩa trong tay Lăng Vu Đề, không đưa tay ra nhận lấy.

Vì sao trước kia thích, tất cả đều không cần?

Đúng rồi, hôm qua nha đầu này nói rất đúng, hắn chính là không dám đối mặt với hoàn cảnh hiện tại của mình mà thôi.

Chỉ cần có điều gì đó khiến hắn nhớ lại quá khứ thì hắn đều không muốn.

Haha~ hắn chính là hèn nhát, yếu đuối như vậy...

Nhìn thấy Tạ Ức Chi không có nhận dao nĩa từ trong tay mình, Lăng Vu Đề liền đặt dao nĩa vào trong tay Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi đầu tiên là sửng sốt, nhìn dao nĩa bị nhét vào tay mình, sau đó Tạ Ức Chi lập tức lạnh mặt, ném dao nĩa trong tay về phía Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề theo phản xạ có điều kiện, cúi người sang một bên trốn, tránh được dao nĩa.

Cô mở to mắt nhìn dao nĩa bị ném tới trên thảm, sau đó lại quay đầu nhìn Tạ Ức Chi.

Vừa rồi nếu cô không trốn kịp mà nói, dao nĩa sẽ ném thẳng vào mặt cô.

Nếu một vật sắc nhọn như vậy, ném tới trên mặt cô, thế nào cũng sẽ bị thương làn da đi, nếu nghiêm trọng mà nói, đâm đến mắt thì làm sao bây giờ?!

Giờ phút này, Lăng Vu Đề là tức giận, hơn nữa là rất tức giận.

Không chỉ tức giận, còn ủy khuất. Cô làm như vậy, là vì cái gì? Còn không phải là để giúp Tạ Ức Chi dần dần bước ra khỏi thế giới của chính mình, khôi phục thành nam hài như ánh mặt trời, thích cười, thích nháo như trước sao?

Cô cũng không phải không cáu kỉnh, hiện tại cô là một con người! Mặc dù còn chưa phải là con người thực sự, nhưng cô đã dần hình thành cảm giác của riêng mình.

Trong tình huống như vậy đều không tức giận mà nói, vậy kì!

Trong chớp mắt Tạ Ức Chi cũng phản ứng lại ngay lúc hắn ném dao và nĩa, hắn chỉ là có thói quen ném đồ đạc ra ngoài khi đang trốn tránh hoặc là tức giận.

Hắn thực sự không phải muốn ném dao nĩa vào mặt Lăng Vu Đề. May mắn thay, Lăng Vu Đề đã nhanh chóng né được, may mắn.

Tạ Ức Chi nhìn Lăng Vu Đề sắc mặt có chút khó coi, muốn mở miệng nói xin lỗi, lại thế nào cũng không nói nên lời.

Lăng Vu Đề cũng không nói gì, chỉ là trầm mặc nhặt dao nĩa trên đất lên, sau đó lại đem bữa sáng trên bàn bưng lên, đi ra khỏi phòng.

Tạ Ức Chi quay đầu nhìn bóng lưng Lăng Vu Đề, tâm tình có chút chán nản, hắn không phải cố ý, thực sự không phải...

Ước chừng mười phút sau, Lăng Vu Đề lại trở về phòng Tạ Ức Chi.

Lần này, thứ được đặt trên bàn, là món cháo mà bình thường hắn vẫn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro