Chương 57: Phiên ngoại: Độc thoại của Tạ Ức Chi (Xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Tôi đẩy xe lăn quay lại nhìn hộ công kia, sau đó, tôi nhìn thấy một cô gái có làn da đen sạm đến mức trông như đang đeo mặt nạ.

Hẳn là cô gái đi. Tóc dài, buộc thành đuôi ngựa, mặc bộ đồng phục người hầu.

Đôi mắt của cô ấy rất sáng, hắc bạch phân minh, nổi bật lên làn da đen vàng càng thêm khó coi.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt háo sắc, làm cho tôi có chút khó chịu.

Sau đó tôi thấy cô gái đó dường như muốn cười với tôi, nhưng lại xụ mặt xuống.

Cô gái trên tay bưng một khay có tô cháo hoa huệ, sau đó cúi người về phía tôi: "Xin chào thiếu gia, tôi tên Lăng Vu Đề, tôi là hộ công của anh."

Kể từ lúc đó, tôi có một hộ công lúc đầu thật xấu, sau lại đột nhiên trở nên rất xinh đẹp.

Lúc đầu tôi thực sự không thích hộ công này. Cô ấy nói quá nhiều, luôn ở bên tai tôi nói a nói a...

Sau này, tôi vậy mà quen với việc cô ấy nói nhiều.

Có lẽ là cô ấy vẫn thật có chừng mực, luôn nói chuyện với tôi khi tôi đang ăn hoặc khi tôi không vẽ tranh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ bắt đầu từ khi cô ấy luôn nhìn tôi và mỉm cười nói chuyện với tôi.

Có lẽ là bắt đầu từ ngày Thư Nhã đến thăm tôi nói với tôi rằng mình đã có đối tượng kết giao.

Hoặc có lẽ, bắt đầu từ lúc cô ấy nói với mẹ tôi những lời đó.

Làm cho tôi cảm thấy cô hộ công này, có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, làm tôi ngạc nhiên là, tôi vậy mà tuyệt không khó chịu!

Sau này tôi mới biết rằng, thì ra tôi vẫn luôn khao khát ánh mặt trời, khát vọng cùng người nhà ở chung.

Vì vậy, tôi chầm chậm, lấy hết can đảm, mở rèm cửa sổ ra.

Lại cố lấy hết dũng khí để rời khỏi căn phòng nơi tôi đã ở suốt chín năm.

Cái tiểu nha đầu hộ công kia, vậy mà trong lúc say nói thích tôi!

Lúc đó tôi không biết vì sao, hoảng sợ bỏ chạy khỏi phòng của cô ấy.

Sau khi trở về phòng, tim của tôi đập có chút không bình thường.

Đó là tim đập gia tốc mà tôi chỉ cảm nhận được khi tôi sắp thổ lộ tình cảm với Thư Nhã, tôi, thích hộ công kia sao?

Mỗi ngày dường như không có gì khác biệt, cái tiểu nha đầu kia vẫn cười tủm tỉm và ở cùng tôi mỗi ngày.

Ngày hôm đó chuyện hôn tôi còn nói thích tôi, cô ấy không nhắc đến một chữ nào.

Tôi cũng không biết cô ấy quên hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Như thể ngày đó, cũng không có xảy ra chuyện gì.

Tôi nghĩ, dù sao thì cô ấy cũng ở bên cạnh tôi nên cứ như vậy đi.

Cứ như vậy cũng rất tốt...

Tôi vốn tưởng rằng chúng tôi có thể vẫn luôn như vậy, nhưng đột nhiên một ngày, tiểu nha đầu kia rời đi Tạ gia, rời khỏi tôi.

Tôi nghĩ, cô ấy có lẽ là từ bỏ tôi đi.

Suy cho cùng, tôi là một người khuyết tật, mà cô ấy, ngoại trừ xuất thân không tốt lắm, thì chỗ nào cũng tốt, lại xinh đẹp như vậy!

Nửa tháng, chưa đầy nửa tháng thời gian, tôi sống một ngày như một năm.

Chín năm tôi đều sống một mình được, vậy mà nửa tháng, tôi cảm thấy mỗi một ngày đều là cực hình.

Nghe được mẹ tôi nói cùng cô ấy về quê nhà, còn có một nhân viên công ty tuổi trẻ tràn đầy triển vọng, anh tuấn đẹp trai.

Tôi mới chợt nhận ra, tôi không thể chấp nhận việc cô ấy ở bên người khác.

Cô ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi.

Tôi đi đến quê nhà của cô ấy , nơi cô ấy lớn lên. Khi nhìn đến cô ấy bị người khác ôm trong ngực, tôi rất tức giận, hận không thể đi đến trước mặt cô ấy , kéo cô ấy vào ngực mình.

Tôi không hỏi cô ấy có đồng ý không, trực tiếp đem cô ấy mang về.

Tôi không quan tâm, mặc kệ tôi có tàn tật hay không, mặc kệ cô ấy ở cùng tôi có phải sẽ có một ngày phiền chán hay không.

Tôi chỉ muốn giữ cô ấy ở lại bên mình, cả đời!

Chúng tôi kết hôn, sau khi tôi được lắp chân giả trí năng, có thể chạy nhảy như người bình thường.

Ngày đó, là ngày bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của tôi.

Kể từ đó, mỗi ngày tôi đều rất hạnh phúc rất hạnh phúc.

Cô ấy sinh cho tôi một cô con gái, một cô con gái rất xinh đẹp!

Sáu mươi năm, chúng tôi kết hôn sáu mươi năm.

Cô ấy cùng tôi chứng kiến con gái lớn lên, cùng tôi chứng kiến con gái yêu đương, kết hôn, sinh con...

Lúc nằm ở trên ghế tựa, tôi nhìn cô ấy nằm cạnh mình, tôi biết, sinh mệnh mình sắp kết thúc.

Nhưng tôi không hề hối tiếc, có thể cùng người trong lòng ở cùng nhau sáu mươi năm, tôi thật sự rất cảm kích!

Tôi đã từng cho rằng cuộc đời mình sẽ không lại có hạnh phúc, không lại có ánh sáng.

Nhưng lão bà tóc trắng xóa hiền từ, đã không nhìn ra chút bộ dáng nào khi tuổi trẻ này, cho tôi tất cả những gì tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có được.

"Tiểu Vu, nếu có kiếp sau, kiếp sau anh vẫn muốn ở bên em."

Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, tôi dường như nhìn thấy sự không tha trong mắt cô ấy. Tôi muốn mở miệng nói: Lão bà, anh cũng luyến tiếc em!

————————

Khi Lăng Vu Đề trở về đến bên trong hệ thống của mình, cảm xúc còn sót lại từ thế giới trước lưu lại được làm nhạt đi rất nhiều, nhưng so với thế giới nhiệm vụ đầu tiên, tình cảm lại mãnh liệt hơn một chút

Ở trong thế giới của Điền Mật sáu mươi năm, Lăng Vu Đề cảm thấy mình thật sự có rất nhiều cảm xúc.

Ở thế giới đó, chứng kiến không ít sinh ly tử biệt.

Ông bà nội, ông ngoại của Tạ Ức Chi...

Điền Mật cùng Tạ Cẩm Niên cũng lần lượt qua đời hơn ba mươi năm trước, cả hai đều ra đi trong thanh thản.

Điền Mật trước khi chết nói: "Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng ta vẫn muốn nói, cảm ơn cô rất nhiều. Cảm ơn cô đã chọn ta trở thành kí chủ công lược, để ta có cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài, có tự do, có được hạnh phúc của riêng mình."

Cô đã giữ lời hứa, đợi đến khi Tạ Ức Chi sinh mệnh kết thúc rồi mới rời đi.

Khi rời đi, cô đã có hai đứa cháu ngoại thật đáng yêu.

Lăng Vu Đề hoàn toàn hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của con người khi còn ở trong cơ thể nguyên chủ.

Có lẽ bởi vì cô vẫn còn là một hệ thống, nên khi cô trở về, những cảm xúc đó sẽ tự động phai nhạt đi.

Quơ quơ đầu, Lăng Vu Đề mở ra số liệu của bản thân.

Tiến độ hoàn thiện dữ liệu cá nhân của kế hoạch 【Hệ thống thành con người】.

Tên người thí nghiệm: Lăng Vu Đề

Xương cốt: 15/100 điểm
Kinh mạch: 15/100 điểm
Huyết nhục: 15/100 điểm
Nội tạng: 15/100 điểm
Ngũ quan: 15/100 điểm
Làn da: 15/100 điểm
Tóc: 15/100 điểm
Móng tay: 15/100 điểm
Phần thưởng:  ( Trước tiên tiếp thu cốt truyện và trí nhớ ) x1 , ( Khởi động lại: Có nghĩa là thời điểm xác định nhiệm vụ vô pháp hoàn thành, làm lại từ đầu ) x1

Lưu ý: Toàn bộ số liệu cá nhân đầy mới có thể trở lại Hiệp Hội Vị Diện.

Mỗi số liệu cộng thêm năm điểm, có nghĩa là lần này cô ở lại thế giới nhiệm vụ thêm sáu mươi năm, cuối cùng được bốn mươi điểm.

Lăng Vu Đề không muốn lại trì hoãn thêm nữa, lập tức truyền tống chính mình đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo.

Cô vẫn như trước không có sử dụng trước tiên tiếp thu cốt truyện và trí nhớ, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết. Vẫn là để dành phần thưởng cho sau này đi, dù sao bây giờ hệ thống của cô không có vấn đề, lại đã thể nghiệm qua làm nhân loại vài thập niên.

Vì vậy, Lăng Vu Đề cảm thấy, dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu, cũng luôn có cách giải quyết.

Chỉ là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro