Chương 71: Công lược dị năng giả ngự thú (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề vẫn còn đang duy trì tư thế bị An Vũ Trạch đẩy ngã nằm ở trên ghế sofa hơn nửa ngày mới ngồi dậy, vuốt thẳng mái tóc có chút rối của mình.

Sau đó vỗ vỗ ngực vài cái, hít một hơi thật sâu, vừa nãy bị An Vũ Trạch đẩy ngã cô cũng không có khẩn trương, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

Không biết vì sao, lúc hai người nhìn nhau, nhịp tim của cô đột nhiên gia tốc.

Đó là cảm giác mà cô chưa từng có trước đây. Tim đập nhanh đến mức như muốn lập tức nhảy ra từ cổ họng vậy. Cảm giác này cũng không phải là nhịp tim tăng tốc do sợ hãi.

Cho nên, cảm giác này, là thích sao?

Lăng Vu Đề không biết, cứ việc cô sống ở thế giới trước rất lâu. Nhưng cô thuộc loại khiếm khuyết tình cảm con người.

Chỉ có khi ở trong cơ thể nguyên chủ cô mới có được cảm xúc của con người.

Chỉ cần vừa rời đi cơ thể nguyên chủ, cô vẫn là một hệ thống không biết gì về cảm xúc của con người.

Lăng Vu Đề vỗ vỗ đầu mình, mặc kệ có phải thích hay không, dù sao cô cũng phải công lược An Vũ Trạch, thích liền thích đi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Vu Đề lúc này mới nhớ ra cô xuống lầu là muốn làm gì.

Điện hạ cô vừa mới ôm xuống, có lẽ cùng An Vũ Trạch đi ra ngoài, Lăng Vu Đề cũng từ trên ghế sofa đứng dậy, đi ra cửa.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy An Vũ Trạch đang ngồi ở bậc cửa, còn Điện hạ thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh An Vũ Trạch.

Nghe thấy tiếng động, An Vũ Trạch quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người đi ra là Lăng Vu Đề, An Vũ Trạch thật vất vả mới bình tĩnh lại, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Lăng Vu Đề nhìn hắn một cái, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô đem ngọn nến để trên bậc thang rồi ngồi xuống.

Sau mạt thế, bầu trời liền giống như bị một tấm vải xám che lại, không còn thấy trời xanh, mây trắng, mặt trời, mặt trăng hay các ngôi sao nữa.

Bầu trời như vậy, vô hình làm cho người ta có một cảm giác đè nén.

Cả hai đều không nói gì, liền ngay cả Điện hạ cũng im lặng.

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề cảm thấy cần phải đánh vỡ loại yên tĩnh này.

Cô ho nhẹ một tiếng, rồi mới nói: "Lúc tối cậu và Ninh đại ca đem zombie ở bên ngoài đều giết hết rồi sao?"

Thấy Lăng Vu Đề không đề cập tới chuyện vừa rồi, An Vũ Trạch cảm thấy bớt xấu hổ hơn, lắc đầu: "Không có, nơi nào giết được hết, bất quá đều là một ít zombie cấp 0."

"Nga, như vậy sao..."

"Ừm."

"..."

Hai người lúc này, nháy mắt lại khôi phục yên tĩnh.

Điện hạ ngẩng đầu lên, nhìn nhìn chủ nhân ngồi bên trái nó, rồi lại nhìn nhìn chị gái xinh đẹp ngồi ở bên phải nó.

Thế giới loài người, meo không hiểu...

Rõ ràng lúc bình thường đều có thể rất ồn ào, làm sao bây giờ lại không biết nên nói cái gì, Lăng Vu Đề đều tự cảm thấy bản thân có chút kỳ quái.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lăng Vu Đề từ bỏ suy nghĩ, bắt đầu luyện tập dị năng.

Không luyện liền sẽ không tăng cấp, cô yếu như vậy, xứng An Vũ Trạch khẳng định là không quá đủ, cho nên cô vẫn là nhanh chút cường đại lên đi.

Nhìn nhìn xung quanh, cố gắng tìm thứ gì đó để làm bia ngắm, gì cũng không có, cuối cùng cúi đầu nhìn nhìn Điện hạ.

Điện hạ bị Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm, ánh mắt 'mê đắm' này làm cho nó có chút sợ hãi, vội vàng nhảy đến trong lòng chủ nhân.

"Điện hạ ~ giúp một việc ~~" Lăng Vu Đề nhếch môi, cười đến một mặt rạng rỡ. Điện hạ không bị nụ cười của Lăng Vu Đề mê hoặc, An Vũ Trạch nhưng là lại bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt.

Sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được An Vũ Trạch lại tăng thêm năm điểm độ hảo cảm cho cô.

Còn thiếu ba mươi điểm, nhanh thôi!

"Meo~~"

"Mi biến lớn, giúp ta luyện tập dị năng nha~ mi yên tâm, dị năng của ta rất yếu, tuyệt đối không tổn thương được mi."

Ôi?

Điện hạ nghiêng nghiêng đầu, nó nhớ tới chị gái xinh đẹp là rất sợ nó biến lớn nha, bây giờ vậy mà còn chủ động yêu cầu nó biến lớn? Nó ngửa đầu nhìn An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch cũng có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền hiểu.

Nếu không thường xuyên luyện tập dị năng mà nói, tăng cấp sẽ rất chậm, cũng không thể hoàn toàn chỉ dựa vào tinh hạch tăng cấp.

Bất quá: "Bây giờ mới hơn hai giờ, cô không cần đi ngủ sao?" An Vũ Trạch hỏi.

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không ngủ." Vừa nghĩ đến ngày mai liền phải tới căn cứ Nam Thành, cô liên không ngủ được.

Vẫn là luyện luyện dị năng đi, mặc dù không thể nào lợi hại hơn Tô Bạch Vũ dị năng giả cấp năm. Nhưng cô cũng nên cố gắng hết sức để bắt kịp An Vũ Trạch dị năng giả cấp bốn đi.

An Vũ Trạch không miễn cưỡng Lăng Vu Đề nhất định phải đi ngủ, hắn vẫn là thật ủng hộ việc cô muốn nhanh một chút thăng cấp. Suy cho cùng, mạt thế quá nguy hiểm, mọi việc vẫn là muốn dựa vào chính mình, mới an toàn một chút.

An Vũ Trạch nhìn thoáng qua Điện hạ, ý bảo nó biến lớn.

Điện hạ gật đầu, nhảy lên bãi đất trống dưới bậc thềm rồi mới biến lớn.

Lăng Vu Đề nuốt nước bọt, một con mãnh thú lớn như vậy ở ngay trước mặt mình, cô vẫn là có chút khẩn trương.

Cắn chặt răng, Lăng Vu Đề từ trên bậc thềm đứng lên.

Cũng không thương lượng với Điện hạ, trực tiếp bắt đầu phóng những mũi tên nước.

Vì còn chưa đạt đến cấp ba nên cô chỉ có thể phóng ra hai mũi tên nước một lúc.

Ngay khi mũi tên nước được phóng ra, Điện hạ tuy rằng thân mình thoạt nhìn lớn như vậy, vụng về như vậy, lại rất linh hoạt trực tiếp tránh thoát.

Mũi tên nước bắn tới đá xanh trên sàn chỗ Điện hạ đứng ban đầu, trên mặt đất ma sát một chút, để lại một cái dấu vết màu trắng nhợt nhạt, sau đó liền biến thành nước bình thường.

Mặc dù không trúng Điện hạ, Lăng Vu Đề cũng không nản chí, lại bắt đầu phóng những mũi tên nước khác, tốc độ rất nhanh, một lần hai cái xong lại một lần tiếp theo.

Đại khái khoảng năm phút, dị năng của cô đã cạn kiệt rốt cuộc cũng phóng không ra mũi tên nữa.

Nhìn thấy Điện hạ bị mình bắn trúng hai mũi tên, không hề hấn gì, chỉ bị ướt lông một chút, Lăng Vu Đề bĩu môi, không tình nguyện ngồi lên bậc thềm.

Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh vươn đến, Lăng Vu Đề cúi đầu xuống nhìn, là một viên tinh hạch hệ thuỷ cấp ba.

"Mau hấp thu, xem có thể tiến cấp hay không." An Vũ Trạch ánh mắt đảo quanh, chính là không có nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề do dự hai giây, đặc biệt sảng khoái cầm lấy tinh hạch, sau đó mỉm cười đứng dậy, cúi người tới gần An Vũ Trạch: "Ngô ~ vậy cảm ơn em trai nhỏ."

Nói xong cô cũng không nhìn phản ứng của An Vũ Trạch, trực tiếp xoay người đi vào nhà.

Trở lại phòng khách, Lăng Vu Đề ngồi ở trên ghế sofa, nhìn tinh hạch giống như một viên pha lê màu lam tinh khiết trong tay, không thể tưởng tượng được, zombie xấu xí như vậy lại có thể tạo ra tinh hạch pha lê đẹp đẽ như vậy.

Rất muốn lấy đến làm trang sức nha ~~

Khụ ~ cô vẫn là nhanh chóng hấp thu đi!!

Cô cầm tinh hạch trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ước chừng nửa giờ sau, An Vũ Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cảm thấy Lăng Vu Đề hẳn là đã thành công hấp thu tinh hạch.

Mang theo Điện hạ đã sớm biến nhỏ vào nhà, hắn đi đến trước sofa.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề nằm trên sô pha, cô nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng nắm.

An Vũ Trạch có chút kỳ quái, bình thường mà nói, hẳn là mất khoảng hai mươi phút để hấp thụ một viên tinh hạch cấp ba.

Tại sao Lăng Vu Đề nửa giờ vẫn là nhắm mắt lại đâu?

Lăng Vu Đề trên ghế sofa bỗng nhiên xoay người, tinh hạch trong tay bởi vì cô thả lỏng tay ra, trực tiếp rơi xuống đất.

Tinh hạch rơi xuống đất đã mất đi độ sáng bóng ban đầu. Nếu trước đây trông giống như viên pha lê tự nhiên mà nói, thì bây giờ trông giống như hạt nhựa màu xanh nước biển.

Vừa nhìn liên biết tinh hạch đã bị hấp thu, chỉ là Lăng Vu Đề vẫn nhắm mắt lại.

An Vũ Trạch hơi hơi cúi người, ghé sát vào Lăng Vu Đề. Sau đó, hắn mới dở khóc dở cười phát hiện ra rằng cô nơi nào là đang hấp thu, rõ ràng chính là đang ngủ.

Còn nói không ngủ được đâu, hấp thu tinh hạch đều có thể ngủ, nơi nào nhìn giống mất ngủ.

An Vũ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, ôm ngang Lăng Vu Đề lên, bế cô lên lầu.

Khi Lăng Vu Đề tỉnh dậy, trời đã sáng, rèm cửa sổ không có kéo, cho nên cô liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra bên ngoài.

Dụi dụi mắt, Lăng Vu Đề nâng tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần chín giờ.

Cô có chút nghi hoặc nhìn xem mình đang ở đâu, cô nhớ tối qua mình đã đi xuống lầu, hơn nữa, cô còn nhớ mình đang ngồi trên ghế sofa hấp thu tinh hạch mà An Vũ Trạch đưa cho.

Sau đó... không có sau đó...

Dù sao thì cô cũng không nhớ mình đã lên lầu về phòng.

Cảm nhận một chút dị năng của mình, bởi vì đêm qua hấp thu viên tinh hạch kia, nên cô may mắn tăng cấp lên cấp ba.

Tuy vẫn kém An Vũ Trạch một cấp, nhưng cô cảm thấy vẫn rất tốt.

Ít nhất, trước đây có thể phóng ra hai mũi tên nước cùng một lúc, bây giờ có thể phóng bốn mũi tên cùng lúc.

Lăng Vu Đề ngáp một cái, lau lau những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.

Sau khi rửa mặt đơn giản một chút, cô mới xách ba lô của mình đi xuống lầu.

An Vũ Trạch sau nửa đêm liền không ngủ nữa, Ninh Lương Hiệp cũng cùng hai đứa con của mình cũng đã thức dậy.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề đi xuống, An Vũ Trạch đưa cho cô một miếng bánh mì và một bình sữa.

Sau khi mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy sữa và bánh mì.

"Chúng ta ăn sáng xong liền khởi hành, chúng ta kỳ thực đã ở bên ngoài căn cứ Nam Thành, ước chừng mười phút là có thể đến căn cứ Nam Thành." An Vũ Trạch cười nói, hiển nhiên đối với lập tức liền có thể đi vào căn cứ Nam Thành cảm thấy rất vui vẻ.

Lăng Vu Đề ngạc nhiên nhìn An Vũ Trạch: "Cậu lúc trước đã tới căn cứ Nam Thành sao? Làm sao biết rõ như vậy?"

"Sáng nay tôi lái xe đi về phía trước một chút, chạy xe cũng khoảng mười phút, liền có thể đến cổng căn cứ Nam Thành." An Vũ Trạch gãi đầu. Nếu không phải là nghĩ buổi tối không quá thuận tiện, chờ ban ngày tốt chút mà nói, hắn đều trực tiếp vào căn cứ Nam Thành.

"Nga~ như vậy sao ~" Lăng Vu Đề gật đầu, cắn một miếng bánh mì.

Ninh Lương Hiệp trong mắt có chút lo lắng nhìn An Vũ Trạch: "Tiểu An, cậu đã tới căn cứ Nam Thành, vậy cậu có hỏi muốn vào căn cứ Nam Thành cần điều kiện gì sao? Có phải giống như những căn cứ nhỏ, phải nộp hai phần ba đồ ăn mới được vào."

Anh ta vốn dĩ ăn không nhiều, mang theo hai đứa bé, nếu phải nộp hai phần ba đồ ăn ra mà nói, hai đứa bé ăn gì?

An Vũ Trạch lắc đầu cười nói: "Nếu không phải dị năng giả, muốn đi vào căn cứ phải giao nộp một nửa đồ ăn trên người, hoặc hai mươi viên tinh hạch cấp hai. Nếu là dị năng giả mà nói, anh chỉ cần giao nộp một phần mười đồ ăn, là có thể mang một người bình thường vào căn cứ. Tiểu Vu, anh và tôi đều là dị năng giả, đến lúc đó mang theo Nhu Nhu và Tiểu Quân vẫn là thật dễ dàng. "

Lời nói của An Vũ Trạch khiến Ninh Lương Hiệp hung hăng thở phào nhẹ nhõm. Âm thầm may mắn khi mình có thể gặp được An Vũ Trạch, còn có thể đi theo hắn đến căn cứ Nam Thành.

Lăng Vu Đề ở một bên ăn bữa sáng từng miếng nhỏ, cứ việc lại kéo dài thời gian, một bữa sáng, cũng bất quá nửa giờ.

Ăn sáng xong, An Vũ Trạch liền nóng lòng mang theo mấy người lái xe đi căn cứ Nam Thành.

Đúng như lời An Vũ Trạch nói, đến cổng của căn cứ Nam Thành chỉ cần khoảng mười phút.

Bất quá bởi vì có rất nhiều người cũng đến căn cứ Nam Thành, nên xe đi tương đối chậm một chút, nhưng vẫn chỉ mất hai mươi phút để đến cổng căn cứ Nam Thành.

Bên ngoài căn cứ Nam Thành được dựng một bức tưởng cao khoảng mười lăm mét, thoạt nhìn rất kiên cố.

Cổng lớn là một cánh cửa thép chạm rỗng. Bên trong cánh cửa có hai lính canh mặc quân phục, cầm súng trên tay, trên chân buộc dao găm.

Cạnh cổng lớn có một cánh cửa sắt nhỏ, cũng là cửa chạm rỗng, có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài. Bên cạnh cửa nhỏ có hai cửa sổ, bên trong ngồi đều là nam nhân trung niên. Nếu muốn vào căn cứ, trước tiên phải tới trước cửa sổ này để đăng ký.

An Vũ Trạch đi xếp hàng điền đơn đăng ký, Lăng Vu Đề đứng ở một bên, vươn cổ nhìn vào bên trong cánh cổng sắt.

Cách cánh cửa sắt chạm rỗng năm mét, còn có một cánh cửa khác, cánh cửa kia càng thêm chắc chắn và rắn chắc hơn, không phải là chạm rỗng mà được làm hoàn toàn bằng thép.

Chậc chậc, trách không được căn cứ Nam Thành sẽ là căn cứ đứng đầu trong bốn căn cứ lớn đâu.

Căn cứ cường đại chắc chắn như vậy, ai cũng muốn đến đi.

Thực sự có quá nhiều người, cũng may, An Vũ Trạch là dị năng giả, dị năng giả cùng người thưởng nộp đơn không cùng một cái cửa sổ.

Vừa mới đến lượt An Vũ Trạch, An Vũ Trạch nói vài câu với người ở cửa sổ, sau đó quay người giương giọng gọi Lăng Vu Đề.

Thấy An Vũ Trạch để mình cùng Ninh Lương Hiệp đi tới, Lăng Vu Đề mới nhớ tới trong cốt truyện có đề cập qua, dị năng giả xin là cần phải thi triển dị năng kiểm nghiệm.

Ninh Lương Hiệp và Lăng Vu Đề đều thi triển dị năng của mình, sau đó điền vào mẫu đơn.

Khi giao nộp đồ ăn, An Vũ Trạch trước đó đã lấy một ít đồ ăn từ không gian ra nộp lên.

Khi điền vào mẫu đơn, hắn cũng chỉ điền bản thân là dị năng giả ngự thú, không đề cập đến dị năng không gian của hắn.

Giao nộp đồ ăn xong, mấy người liền từ cổng sắt nhỏ tiến vào tường thành, sau đó đi theo một thanh niên mặc quân phục vào một căn phòng bên trong tường thành.

Bởi vì còn có hai người thường, nên cần phải kiểm tra xem trên cơ thể có dị thường hoặc vết thương gì không.

Lăng Vu Đề và An Vũ Trạch ngồi trên ghế chờ Ninh Lương Hiệp đưa hai đứa trẻ đến cho nhân viên công tác kiểm tra.

Thời gian có chút lâu, Lăng Vu Đề chờ có chút nhàm chán, cúi đầu chơi đùa với móng vuốt mềm mại của Điện hạ.

An Vũ Trạch ở một bên nhìn sườn mặt của Lăng Vu Đề, theo lý mà nói, họ chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, dù là cô hay Ninh Lương Hiệp, hắn đều có lòng tốt đưa đến căn cứ Nam Thành, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Hiện tại, hẳn là mỗi người một ngả.

Chỉ là, hắn nhìn nhìn nội quy của căn cứ trong tay.

Căn cứ sẽ không cung cấp thức ăn hoặc chỗ ở.

Nếu muốn có thức ăn và chỗ ở, trừ phi làm việc để kiếm lấy tinh hạch, hoặc là dùng tinh hạch của bản thân để đổi lấy.

Ưu đãi dành cho dị năng giả là giá thành có thể rẻ hơn một chút, nếu có dị năng mạnh mà nói, còn có thể gia nhập đội ngũ dị năng giả của căn cứ.

Tất nhiên, điều này phụ thuộc vào dị năng của mỗi người đến định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro