Chương 86: Công lược dị năng giả ngự thú (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề nghe được âm thanh liền cúi đầu, cùng Điện hạ bốn mắt nhìn nhau.

"A~ Điện hạ có thấy ảo giác không?"

"Meo meo~"

Điện hạ lắc đầu, nó nhưng là một con thú biến dị đâu!

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn An Vũ Trạch, đang phân vân không biết có nên đánh thức hắn hay không.

Cô biết Phó Thời Cảnh và Tô Bạch Vũ chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại từ trong ảo giác, nên cô không hề lo lắng chút nào.

Trong cốt truyện cũng nhắc tới ảo giác của An Vũ Trạch, ảo giác của hắn là được đoàn tụ cùng cha mẹ, nên, vẻ mặt hắn lúc đó rất vui vẻ.

Nhưng là, biểu cảm trên khuôn mặt An Vũ Trạch lúc này, cũng không thể dùng hạnh phúc đến để miêu tả đi?

Cuối cùng rốt cuộc, là nơi nào đã xảy ra thay đổi?

Ngay khi Lăng Vu Đề đang do dự có cần đánh thức An Vũ Trạch hay không, đôi mắt của An Vũ Trạch đột nhiên mở ra, Lăng Vu Đề sửng sốt một chút, vừa mới muốn mỉm cười với An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch liền bỗng nhiên bóp chặt cổ cô: "Đều giết mày một lần, mày vậy mà còn xuất hiện, tao đây lại giết mày lần thứ hai là được."

An Vũ Trạch sức lực rất lớn, hắn dùng hết sức lực, Lăng Vu Đề trong khoảng thời gian ngắn không thể tránh thoát được.

Cô há to miệng, lại không có cách nào thở được, mặt cô đầu tiên là đỏ lên, sau đó dần dần chuyển sang màu xanh.

Lăng Vu Đề đánh An Vũ Trạch hai cái, nước mắt lưng tròng vì đau. Cô cứ nhìn thẳng vào An Vũ Trạch, hy vọng hắn có thể nhìn thấy trong mắt cô có thông điệp muốn truyền tải, cô không phải ảo giác, cô thật sự là Lăng Vu Đề

Đáng tiếc, An Vũ Trạch, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận, căn bản không muốn giao tiếp bằng mắt với cô.

Ngay khi Lăng Vu Đề cho rằng mình sắp chết, An Vũ Trạch liền buông lỏng tay ra.

Lăng Vu Đề đỡ cổ bản thân ho khan thật mạnh, thở dốc.

An Vũ Trạch còn đang nghi hoặc cúi đầu nhìn Điện hạ đang gắt gao cắn đùi mình.

"Đây, không phải là ảo giác?"

"Meo ô ~ meo ô ~" Điện hạ còn đang hung hăng cắn đùi An Vũ Trạch, mơ hồ không rõ kêu hai tiếng: 'Cho ngươi bóp cổ chị gái xinh đẹp! Cho ngươi bóp cổ chị gái xinh đẹp! Ta cắn, ta cắn..'

An Vũ Trạch một phen gạt Điện hạ ra, nhìn Lăng Vu Đề không ngừng thở hổn hển, An Vũ Trạch có chút đau lòng cùng áy náy.

Hắn đưa tay muốn chạm vào vai Lăng Vu Đề, vừa mới đụng tới bả vai Lăng Vu Đề, lại bị cô theo phản xạ có điều kiện né tránh.

Lăng Vu Đề vừa vặn đụng phải Phó Thời Sâm ngồi ở phía bên kia, giờ phút này Phó Thời Sâm mới tỉnh lại.

Lăng Vu Đề đụng qua, vừa vặn đụng vào trong lòng anh, Phó Thời Sâm thuận thế ôm Lăng Vu Đề vào lòng, trên mặt tràn đầy đều là ý cười hạnh phúc: "Được rồi, anh hối hận, nếu như ở trong ảo cảnh, anh có thể cùng Tiểu Vu luôn luôn ở bên nhau mà nói, anh bằng lòng ."

Lời nói của Phó Thời Sâm làm Lăng Vu Đề thật vất vả mới bình tĩnh lại một chút, choáng váng.

Trong ảo ảnh của Phó Thời Sâm, là cùng cô luôn luôn ở cùng nhau sao?

An Vũ Trạch ở một bên cũng dừng lại một chút, sau đó lập tức đen mặt.

Hắn duỗi ra tay dài, trực tiếp kéo Lăng Vu Đề qua.

Phó Thời Sâm kinh ngạc nhìn An Vũ Trạch: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Bởi vì đây không phải ảo cảnh." Bảy chữ, An Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Phó Thời Sâm im lặng, nhìn Lăng Vu Đề một cái rồi mỉm cười: "Vừa mới còn tưởng đang ở trong ảo giác, vì để lừa dối đối phương, cho nên anh mới nói như vậy. Tiểu Vu, đừng nghĩ nhiều."

Là như vậy sao?

Lăng Vu Đề gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ không nghĩ nhiều, Phó Thời Sâm cụp mi mắt xuống, che giấu thất lạc trong đáy mắt.

Lăng Vu Đề ngồi thẳng lên, bảo trì khoảng cách với An Vũ Trạch.

Cô kỳ thực không có tức giận với An Vũ Trạch, hắn coi cô thành Lăng Vu Đề trong ảo giác của mình, cô biết.

Nhưng, trong ảo giác 'cô' rốt cuộc đã làm gì, mới có thể để An Vũ Trạch muốn bóp chết cô với vẻ mặt hung dữ như vậy?

Hành động của Lăng Vu Đề làm cho An Vũ Trạch có chút buồn bã, hắn mở miệng muốn giải thích, vừa mới nói hai chữ Tiểu Vu, Phó Thời Cảnh và Tô Bạch Vũ trước mặt đều lần lượt tỉnh lại.

Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý mở cửa xe đi xuống.

Lăng Vu Đề biết, họ sắp phải đối mặt trực diện với con zombie cấp cao.

Phó Thời Sâm xuống xe, Lăng Vu Đề suy nghĩ một chút, cũng xuống xe.

An Vũ Trạch không có cách nào giải thích, cũng bất đắc dĩ xuống xe.

Sau khi xuống xe, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn An Vũ Trạch: "Đường Đao." Trước khi vào căn cứ, Lăng Vu Đề quên bảo An Vũ Trạch đưa cho cô.

Cô biết sau này sẽ có rất nhiều zombie đến. Phó Thời Cảnh và Tô Bạch Vũ muốn đi đối phó với zombie cấp cao kia. Vậy đám zombie cấp 0, đương nhiên, phải có người giải quyết.

An Vũ Trạch dừng lại một chút, thấy Lăng Vu Đề không có chút nào tức giận với hành vi vừa rồi của mình. Nghĩ đến tình hình hiện tại, An Vũ Trạch thành thành thật thật lấy ra hai thanh dao thời Đường từ trong không gian. Hết thảy, chờ trở về căn cứ rồi nói sau.

Nhận Đường Đao, Lăng Vu Đề mở vỏ dao ra, lại bảo Điện hạ biến lớn.

Phó Thời Cảnh và Tô Bạch Vũ đứng ở đầu xe, Lăng Vu Đề và An Vũ Trạch đứng ở một bên xe, Phó Thời Sâm ở phía bên kia.

Phó Thời Cảnh và Tô Bạch Vũ lại nhìn nhau, gật đầu, Phó Thời Cảnh quay lại nhìn họ: "Tôi và Bạch Vũ đi tìm con zombie cấp cao kia, mọi người ở tại chỗ chờ chúng tôi."

Nói xong, Phó Thời Cảnh liền cùng Tô Bạch Vũ rời đi .

Lăng Vu Đề biết họ chẳng mấy chốc sẽ tiêu diệt con zombie cấp cao kia, nên cũng không lo lắng.

Điều cô lo lắng bây giờ, là lát nữa những zombie cấp 0 kia sẽ đến bao vây họ. Mặc dù chúng không lợi hại, nhưng cũng không chịu nổi chúng số lượng đông đảo.

Chỉ chốc lát sau, zombie cấp 0 lần lượt xuất hiện.

Dị năng giả trên xe tải quân dụng phía sau tỉnh táo lại đều xuống xe vừa giết zombie, vừa bảo vệ những đồng đội khác vẫn còn trong ảo giác chưa tỉnh lại.

Lăng Vu Đề ngẫu nhiên sẽ thả những mũi tên nước để tiêu diệt zombie, nhưng phần lớn thời gian cô đều là sử dụng Đường Đao để tiêu diệt zombie.

Thủ pháp của An Vũ Trạch luôn giống nhau, đều là một dao cắt đứt một nửa cái đầu, mà Điện hạ cũng vẫn là xé nát lũ zombie.

Phó Thời Sâm trực tiếp hai tay ngưng tụ ra hai mũi băng dài một mét có đầu giống như ngọn giáo. Anh di chuyển hai tay cùng lúc, cơ hồ một lần giết hai zombie cùng một lúc.

Zombie càng ngày càng nhiều, nhưng Lăng Vu Đề biết, chỉ cần kiên trì, đám zombie còn sống chẳng mấy chốc sẽ rời đi.

Khoảng hai mươi phút sau, một tiếng gầm lớn phát ra từ bên trong một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.

Những zombie cấp 0 bỗng dừng lại thân thể, sau đó lảo đảo bắt đầu thay đổi phương hướng đi về phía nguồn phát ra âm thanh.

Các dị năng giả khác trừ bỏ có chút kinh ngạc, cơ hồ đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Trên người họ đều có vết bầm tím to to nhỏ nhỏ, nhưng may mắn thay, đều là một ít vết thương ngoài da.

Lăng Vu Đề đứng dựa vào cửa xe, thở hổn hển, không ngừng giết zombie trong hai mươi phút. Đây là lần cô giết được nhiều nhất kể từ khi đến thế giới này tới giờ.

May mắn thay, cô đã kiên trì được hai mươi phút, nếu lại thêm mấy phút, cô khả năng liền thật sự cạn kiệt.

Cô mỉm cười cảm kích với Điện hạ còn chưa thu nhỏ lại, vừa rồi một con zombie đột nhiên tóm được Lăng Vu Đề, nếu không phải Điện hạ mà nói, động mạch chủ trên cổ của cô đã bị con zombie kia cắn đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro