Chương 89: Công lược dị năng giả ngự thú (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Cô thì không sao, đã chết còn có thể làm lại. Nhưng là, An Vũ Trạch vẫn còn ở đây, nên cô nhất định không được lùi bước.

Khoảng cách gần cũng có lợi không phải sao, ít nhất mũi tên nước của cô có thể bắn chuẩn hơn một chút.

Lăng Vu Đề giơ tay lên, ngay khi cô vừa chuẩn bị phóng một mũi tên nước, cô đã bị con quái thú tóm lấy cổ nhấc lên.

Lòng bàn tay của con quái thú mọc đầy gai. Khi nó bóp cổ Lăng Vu Đề, những chiếc gai đó đâm thẳng vào làn da của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề theo phản xạ cố gắng mở bàn tay của con quái thú ra, kết quả chính là, tay cô cũng bị gai đâm vào.

Cô buông tay ra, bây giờ không những không thở được, làn da cũng đau khủng khiếp. May mắn là gai kia không dài lắm, không thể xuyên qua động mạch chủ ở cổ.

An Vũ Trạch thấy Lăng Vu Đề bị con quái thú bóp cổ nâng lên, hắn cũng bất chấp trên người quái thú có phải có gai hay không, ôm lấy vai con quái thú, muốn để nó nới lỏng tay đang bóp cổ Lăng Vu Đề ra, quái thú lại bất vi sở động.

Nhìn khuôn mặt không có chút máu của Lăng Vu Đề, An Vũ Trạch cảm thấy trái tim mình đều nhanh thít chặt.

Nghĩ nghĩ, An Vũ Trạch buông con quái thú ra, từ trong không gian lấy ra một khẩu súng lục, mở chốt an toàn, bắn vào lưng và đầu con quái thú.

Để An Vũ Trạch giật mình là, vậy mà ngay cả viên đạn đều không có biện pháp xuyên qua vảy của con quái thú này.

Nhìn những viên đạn lần lượt rơi xuống đất, phát ra những tiếng leng keng, An Vũ Trạch không biết nên dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

Tuy nhiên, viên đạn không làm con quái thú bị thương, nhưng An Vũ Trạch lại thành công chọc giận nó, ném Lăng Vu Đề trên tay ra, quay đầu về phía An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch đem khẩu súng lục trong tay bỏ lại vào trong không gian, cầm lấy Đường Đao, hắn vừa đối phó với quái thú vừa hét lên với Lăng Vu Đề còn chưa lấy lại hơi: "Tiểu Vu, chạy mau."

Lăng Vu Đề cố gắng đứng dậy từ mặt đất, cô rưng rưng nhìn An Vũ Trạch, hắn lúc này đã bị con quái thú làm cho bị thương không nhẹ, bởi vì nhiều lần bị quái thú nhấc lên ném vào trên tường, hắn tựa hồ bị nội thương, khoé miệng còn có vết máu, Đường Đao trên tay đã xuất hiện rất nhiều vết mẻ.

Lăng Vu Đề đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng. Rõ ràng dị năng hệ thuỷ có thể rất lợi hại, lại cố tình cấp bậc quá thấp.

Mắt thấy An Vũ Trạch sắp không chịu đựng được nữa, Lăng Vu Đề cũng không quản nhiều như vậy, chạy đến trước mặt con quái thú bảo vệ An Vũ Trạch.

Cơ thể con quái thú khựng lại vì sự xuất hiện đột ngột của Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề nghiến răng, hung hăng trừng con quái thú.

Nhìn vào đôi mắt của quái thú, Lăng Vu Đề tự nhủ, thành bại đều phụ thuộc vào lần này.

Hai mũi tên nước đồng thời phóng ra, mục tiêu là mắt quái thú ——

Cũng không biết có phải do cô sức mạnh bạo phát hay không, mũi tên nước so với tưởng tượng của cô thực sự mạnh hơn một chút.

Mũi tên nước trực tiếp xuyên qua mắt quái thú, từ mắt xuyên qua đầu, còn bắn ra khoảng một mét.

"Rống —— "

Lại một tiếng gầm to, bên trong trừ bỏ tràn ngập phẫn nộ, còn có đau đớn.

Lăng Vu Đề chuẩn bị lại bắn thêm một lần mũi tên nước khác vào con quái thú, con quái thú kia vậy mà đột nhiên ầm ầm ngã xuống.

Nhìn con quái thú không còn nhúc nhích nữa, chân Lăng Vu Đề mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

An Vũ Trạch ở phía sau nhanh chóng đỡ lấy Lăng Vu Đề, quan tâm hỏi: "Tiểu Vu, em không sao chứ? Có chỗ nào đặc biệt đau hay không?"

Nhìn trên mặt An Vũ Trạch bị con quái thú cào ra mấy cái vết thương, Lăng Vu Đề bực bội lắc đầu: "Em không sao."

An Vũ Trạch gật đầu, đỡ Lăng Vu Đề đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đi ra cửa xem làm thế nào mở ra rồi đi ra ngoài đi."

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không được, em muốn đi vào trong nhìn xem. Em, em cảm thấy bên trong có cái gì đó."

An Vũ Trạch cau mày: "Đi vào trong? Nhỡ đâu bên trong còn có những con quái vật khác giống như thế này thì sao?"

Lăng Vu Đề cũng lo lắng, chỉ là, cô không thể trở về nếu còn chưa thành công.

"Bây giờ chúng ta đã biết điểm chí mạng của quái thú là ở đôi mắt của nó, lát nữa chỉ cần tấn công vào mắt nó là được rồi."

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lăng Vu Đề, An Vũ Trạch không thể hiểu được, lại không muốn ép Lăng Vu Đề rời đi cùng mình.

Khẽ cắn môi: "Được, nếu em đã muốn đi xem, vậy anh liền đi cùng em, mặc kệ là chết cũng được, sống cũng được, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa em."

Lời nói của An Vũ Trạch khiến Lăng Vu Đề đột nhiên có một cỗ xúc động, chờ xoát đầy độ hảo cảm, cô sẽ ở lại thế giới này, cùng An Vũ Trạch già đi! Cùng hắn xem mạt thế đi về hướng Tân Kỷ Nguyên! Cùng hắn xem con người cường đại lên, đoàn kết lên!

Hung hăng gật đầu: "Được! Mặc kệ là chết cũng được, sống cũng được! Tuyệt đối không rời xa nhau!" Lăng Vu Đề rưng rưng nước mắt, khóe miệng lại nhếch lên thành một vòng cung lớn.

Hai tay mười ngón đan xen, cảnh giác bước từng bước tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi đến cánh cửa thứ hai, Lăng Vu Đề và An Vũ Trạch nhìn nhau một cái.

An Vũ Trạch buông tay đang cầm tay Lăng Vu Đề ra, sau đó đặt tay lên tay nắm cửa.

Lăng Vu Đề cảnh giác, hai tay sẵn sàng phóng mũi tên nước bất cứ lúc nào.

Cô nhìn An Vũ Trạch, nhẹ nhàng gật đầu.

An Vũ Trạch hiểu ý, mở cửa căn phòng ra.

Cánh cửa mở ra, đập vào mắt, không phải quái thú, mà là một căn phòng thí nghiệm bình thường.

Điều bất thường duy nhất, chính là đặt trong phòng thí nghiệm có một chiếc giường khung sắt, trên đó là một thanh niên mặc áo dài trắng đang nhắm nghiền hai mắt.

Gã thực sự còn rất trẻ, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn bộ dáng đại khái cũng liền hai mươi mấy tuổi.

Tuy bề ngoài không tính đẹp trai, lại rất ưa nhìn.

Đây, chính là con, Vua zombie chán đời muốn huỷ diệt nhân loại kia?

"Nơi này, làm sao lại có một người?" An Vũ Trạch kinh ngạc nhìn Vua zombie đang nằm trên giường sắt.

Hắn nhấc chân bước tới, đặt tay lên trái tim Vua zombie, sau khi cảm thấy tim không còn nhịp đập, An Vũ Trạch kinh ngạc giơ tay lên.

Sau đó, hắn lại đưa tay đặt đến trước mũi và trên cổ Vua zombie, sau khi nhận ra Vua zombie thực sự không có dấu hiệu đặc thù của sự sống, An Vũ Trạch lắc đầu với Lăng Vu Đề: "Hắn đã chết."

Lăng Vu Đề gật đầu, cô đương nhiên biết gã đã chết!

Khi mạt thế đến, Vua zombie đã tiêm vào cơ thể mình loại virus zombie tinh khiết nhất mà gã chế tạo ra.

Đó là lý do tại sao gã lại có thể cường đại như vậy.

Trên thực tế, virus ở mỗi người sẽ khác nhau, những người có dị năng cũng là bị nhiễm virus. Chẳng qua thể chất của họ khác nhau, nên mới kích phát ra dị năng.

Lăng Vu Đề bước đến bên giường, trên tay ngưng tụ ra một mũi tên nước, phóng thẳng về phía huyệt thái dương của Vua zombie.

"Tiểu Vu, em đang làm gì vậy?" An Vũ Trạch có chút kinh ngạc nhìn hành động của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề giải thích: "Em sợ hắn biến thành zombie, cho nên trước tiên phá huỷ đầu hắn."

Nói xong, Lăng Vu Đề lại sợ một mũi tên nước gây ra sát thương không đủ, liền phóng thêm mấy cây mũi tên nước.

Mãi cho đến khi đầu của Vua zombie gần như bị bắn nát, Lăng Vu Đề mới dừng lại.

An Vũ Trạch nuốt nuốt nước miếng, hắn vậy mà không biết, Lăng Vu Đề xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Thật sự là. . . Khụ. . . Có chút dọa người đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro