Chương 135: Mười năm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Bạch thân sĩ mời, "Bạn học An Cửu, không ngại cùng tôi đi lên sân thượng ngắm trăng sáng sao thưa, nói chuyện thi từ ca phú, bàn về nhân sinh triết học chứ?"

Tống An Cửu không nói liếc hắn một cái, "Thọ tinh là lớn nhất."

Mặc dù giờ phút này cô cần nhất đúng là rời đi không nhìn một màn ấm áp này, nhưng Kỷ Bạch tự nhiên cũng không phải vì cô mới muốn dẫn cô đi.

Cũng chỉ là tìm một nơi yên tĩnh cùng cô nói mấy lời tuyệt đối không hữu ích mà thôi, cần phải dùng đến cái cớ uyển chuyển hàm xúc như vậy sao?

Cửa sắc vừa đóng lại, ngăn cách ồn ào náo nhiệt bên ngoài, có thể quan sát bầu trời đêm của cả thành phố. Ngược lại rất thích hợp để ngẩn người cùng với.... nơi tốt để chữa thương.

Kỷ Bạch dựa vào lan can trên sân thượng, tùy ý gió đêm thổi loạn tóc, tùy tiện cởi hai chiếc cúc áo sơ mi bên trong, trong nháy mắt nhiều thêm vài phần không chịu gò bó.

Tống An Cửu lặng lẽ theo ở phía sau, hắn không mở miệng, cô cũng không vội.

Kỷ Bạch đưa giơ ly rượu đỏ trong tay lên uống xong mới mở miệng.

"Bọn họ đều là ta bạn tốt nhất của tôi, tôi một đường nhìn thấy bọn họ đi, trong cái vòng lẩn quẩn nhiều người chia ly rồi hợp lại này, chỉ có bọn họ thủy chung như một, chỉ có đối phương . . . . ."

Chỉ mới nói vài lời mở đầu Tống An Cửu cũng đã biết phía sau hắn muốn nói cái gì, "Vậy thì thế nào?"

Tống An Cửu tỏ thái độ không liên quan lại bị ngộ nhận là chẳng thèm ngó tới, trong con ngươi Kỷ Bạch liền tràn đầy giận dữ: "Hiện tại Phó Thần Thương xác thực rất cưng chiều cô, tôi chưa từng thấy anh ta cưng chiều người phụ nữ nào như vậy, kể cả đối với Hội Lê, gần đây cũng là thận trọng có chừng mực."

Lời nói xoay chuyển, Kỷ Bạch gằn từng chữ một, "Nhưng mà cưng chiều cũng không có nghĩa là yêu."

Cưng chiều, cũng không có nghĩa là yêu.

"Mười năm tình cảm đã sâu tận xương tủy, cho dù ban đầu cũng không có động lòng, nhưng còn có thân tình không gì phá nổi. Giữa bọn họ, ai cũng không chen vào lọt.

"Tôi không biết anh hai vì sao lại cưới cô, nhưng tôi biết rõ, anh ấy tuyệt đối không vô duyên vô cớ làm chuyện này, càng không có khả năng buông tha cho người phụ nữ của mình.

Vẻ mặt Kỷ Bạch giễu cợt cười lạnh: "Cô căn bản không hiểu anh hai. Cô cho rằng anh ấy đối xử tốt với cô thì cô liền có ý nghĩa không giống người bình thường sao? Vì đạt mục đích, anh ấy có thể thoát khỏi tính cách vốn có đi làm những việc không có khả năng sẽ làm. Nhưng mà, ngàn vạn lần đừng nghĩ anh ấy sẽ trầm luân trong đó, anh ấy so với người khác vĩnh viễn đều thanh tỉnh.

Từ đầu tới đuôi Tống An Cửu cũng không có chen miệng, cho đến khi nghe nói đến đây, "Ý của cậu là, Phó Thần Thương cưới tôi là có mưu đồ? Đã như vậy, bây giờ cậu nói cho tôi biết những chuyện này, chẳng phải là hủy đi đài của anh ta hay sao?"

Sắc mặt Kỷ Bạch cứng đờ, "Tôi chỉ là không đồng ý cách làm của anh ấy. Không có gì quan trọng hơn tình yêu. Thứ anh ấy lấy được vĩnh viễn kém hơn so với thứ mất đi!"

Cái vòng lẩn quẩn này của bọn họ, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng trong vòng tay người đẹp, sinh ra chính là thiên chi kiêu tử, không có gì không chiếm được, nhưng chỉ có chân tình là khó có được.

"Chân tình. . . . . . Không ngờ Kỷ công tử dạo chơi vạn bụi hoa không dính một phiến lá lại nói với tôi hai chữ này!" Tống An Cửu cười nhẹ, ngay sau đó không nhanh không chậm nói, "Mặc dù hôm nay cậu chính miệng khẳng định với tôi Phó Thần Thương tuyệt đối không có khả năng có nửa phần chân tình với tôi. Nhưng mà, hôm nay cậu nói với tôi lời này, cũng đã tỏ vẻ bản thân cậu cũng dao động rồi không phải sao? Nếu không cậu căn bản không cần cảnh cáo một người không hề có sức cạnh tranh là tôi, không cần muốn cho tôi biết khó mà lui."

"Về phần chân tình..... Tô Hội Lê có phải thực sự yêu Phó Thần Thương hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rõ, cô ta là người cậu thật lòng yêu!"

Một câu cuối cùng vừa nói xong, sắc mặt Kỷ Bạch đột nhiên thay đổi, ly rượu trong tay cũng không tự chủ được bóp vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro