Chương 151: Chạy trốn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Cửu lại tránh ánh mắt của cậu, co người lại lùi về sau một bước.

"An Cửu?" Vẻ mặt Phó Cảnh Hi nghi ngờ.

An Cửu không nói lời nào, tiếp tục lùi về sau, cho đến khi hụt chân rơi vào trong nước.

Phó Cảnh Hi thấy thế lập tức nhảy xuống, hớt ha hớt hoảng kéo cô lên.

An Cửu giống như nhìn thấy mãng xà, kịch liệt vùng vẫy đẩy cậu ra.

"An Cửu! Là tôi!"

"Nhìn cho rõ! Là tôi!"

An Cửu càng vùng vẫy kịch liệt, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn ác độc đả kích: "Cút!"

Phó Cảnh Hi không để ý đến cô không hiểu vì sao trở nên điên cuồng căm hận đến vậy, ôm lấy cô chặt chẽ ở trong lòng, mỗi lần bị đẩy ngã, lại càng ôm chặt hơn...

"An Cửu, không sợ, là tôi..."

"Cút ngay!"

"Đừng đến gần tôi!"

Phó Cảnh Hi càng ôm cô chặt chẽ trong lòng: "Không đi! Tôi sẽ không đi!"

"An Cửu! Xin lỗi... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi!"

Cậu vẫn nói xin lỗi mãi, cho đến khi người trong lòng cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa mới thoáng nới lỏng vòng ôm ra, đang muốn nói chuyện với cô, lại phát hiện tay mới buông ra, cơ thể cô như không có xương sống muốn ngã xuống đất, thì ra không biết từ lúc nào cô đã ngất đi.

Phó Cảnh Hi vội vàng ôm cô lên, đi ra khỏi hồ nước.

Phó Thần Thương mệt mỏi xoa mi tâm, dọc đường đi trong lòng có chút không yên.

Gọi một cuộc điện thoại cho An Cửu, thì đầu bên kia nhắc nhở đã tắt máy, sau đó gọi một lần nữa ngay từ đầu là không có ai nghe máy, cuối cùng gọi lại cũng thành trạng thái tắt máy.

Tình huống không hợp với lẽ thường tình khiến cho anh nhíu mày.

Đợi cho đến khi đến địa điểm theo như lời bọn cướp nói, chỉ nhìn thấy một đống mảnh vỡ sau khi cháy nổ.

Theo kinh nghiệm vốn có của anh, bọn cướp nhất định sẽ không động đến con tin cho đến khi đạt được mục đích, càng không thể không nói một tiếng đã giết người, nếu như đối phương là sát thủ, đã không gọi điện báo cho anh biết.

Suy đoán ban đầu, hiện tại An Cửu vẫn còn an toàn.

Nhưng cho đến khi trong lúc vô ý giẫm lên chiếc áo khoác màu hồng bị cháy cùng với vết máu trên mặt đất, lại khiến cho tâm thần anh rối loạn.

Lỡ như bên trong xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn...

Trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác bối rối khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ.

Loại cảm giác trống trơn hoảng hốt này, không phải là thất vọng sau khi tính toán sai lầm.

Cứ như thế trong nháy mắt không biết nên bắt tay xuống từ đâu.

Nhưng Phó Thần Thương vẫn là Phó Thần Thương.

Trong nửa giờ ngắn ngủi, đã bắt sáu tên bắt cóc An Cửu không thiếu một người ném vào bên cạnh.

Phó Thần Thương nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy sáu tên lưu manh không thấy An Cửu, sắc mặt vô cùng không tốt.

Lục Chu bất an báo cáo: "Cũng may đến kịp, thiếu chút nữa để cho bọn họ lên thuyền chạy thoát! Chẳng qua, chỉ bắt được mấy người này, không nhìn thấy chị dâu..."

Phó Thần Thương không kiên nhẫn phất tay.

Lúc Chu hiểu ý, đưa chân giẫm lên người Vương Uy: "Người bọn mày bắt cóc đâu? Vì sao lại phát sinh vụ nổ? Ai sai bọn mày làm? Còn không ngoan ngoãn khai báo!"

Vương Uy nắm chặt quyền, không rên một tiếng.

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Biết Phó Thần Thương không có kiên nhẫn, Lục Chu liếc mắt chọn trúng Lão Tôn lấm la lấm lét, ra hiệu cho thuộc hạ đánh cho đến chết.

Cuối cùng người này cũng không chịu nổi la lên: "Dựa vào... Dựa vào cái gì chỉ đánh một mình tôi! Chết... Đã chết... Các anh đánh tôi cũng vô dụng! Cô nhóc đó đã chết!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro