Chương 156: Uy hiếp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Chính Huân tức giận vỗ bàn: "Đều câm miệng hết cho ông! Tôi không phải thảo luận cùng với các anh! Là quyết định! Tôi biết các anh không phục, về sau sẽ cảm thấy lão già tôi đây cố tình gây sự. Tôi nói cho các anh biết, gia nghiệp là một tay tôi tạo nên, tôi muốn cho ai thì cho người đó, nghĩ muốn làm gì thì làm thế đó, nếu hôm nay tôi muốn đưa tất cả cho cô nhóc kia, các anh cũng không có nửa câu để nói chuyện, không phục có thể cút ra khỏi Phó gia!"

Phùng Uyển yên lặng thở dài, lời nói của ông, thằng hai bởi vì không phục nên đã cút ra khỏi nhà lăn lộn nhiều năm, chính ông bày mưu tính kế kéo người trở về! Đúng là càng già càng không rõ phải trái rồi!

Ông vừa mới quậy một màn kịch khiến cho bà an tâm không ít, quả nhiên người thừa kế ông hài lòng nhất vẫn là thằng hai.

Thật sự là sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng*, hi vọng lần này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

(*sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: ý chỉ trong mắt thấy tình huống không còn đường tiến nữa, bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến hi vọng)

Ông nhìn thấy vết thương trên người An Cửu lo lắng không thôi, vội la lên: "Còn thất thần gì nữa? Mau đưa người cho Khiêm Nhân! Tay con bé sau này nếu có nửa điểm tật xấu, mày đừng có trách ông."

Phùng Uyển nhìn Phó Thần Thương đứng bất động, nháy mắt với anh.

Đi Tây thiên chín chín tám mươi mốt kiếp nạn lại khó xảy ra kì tích xé rách toàn bộ, đã nhanh chóng tu thành chính quả, llêquýđônn này quả thật là trái với lẽ thường, còn không mau nhận phúc?

Phó Thần Thương chậm rãi ôn An Cửu đứng lên, Thôi Kiêm Nhân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đưa tay tiếp lấy.

Một giây sau, hai tay xấu hổ giơ giữa không trung.

Bởi vì Phó Thần Thương gằn từng chữ:

"Con, không, đồng ý."

Nói xong để lại cho mọi người nghẹn họng trân trối nhìn ôm lấy An Cửu đi ra ngoài cửa.

Trước khi đi, Phó Cảnh Hi luôn đứng im lặng ở đầu cầu thang ném chìa khóa của chính cậu cho anh.

Phó Thần Thương nhìn cậu, một tay bắt lấy.

"Cám ơn."

......

Mới vừa rồi Lục Chu bị người của lão gia giữ lấy, chỉ có thể lo lắng đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Phó Thần Thương ôm người đi ra, lập tức đuổi theo.

"Gọi điện cho Jason nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật."

Lục Chu liếc mắt nhìn vết thương trên người An Cửu: "Đã rõ."

Tuy nghĩ muốn ôm người trong lòng cao chạy xa bay, rời xa tất cả mọi người Phó gia, rời xa mọi người như hổ rình mồi.

Nhưng vết thương của cô không thể chậm trễ nữa.

Cuối cùng, Phó Thần Thương ôm An Cửu đi đến bệnh viện tốt nhất thành phố X, mời học trưởng tinh thông ngoại khoa khi du học có quen biết.

"Thế nào rồi?"

"Lúc đưa đến, vết thương sau lưng đã được xử lý khá tốt, cổ tay phải bị dập nát gãy xương, bây giờ giải phẫu đưa về vị trí như cũ, dùng thép cố định lại..."

Jason nói một hơi dài, Lục Chu kinh ngạc nhìn Phó Thần Thương lại có thể nghe hết không sót một chữ, không có cắt ngang. Lấy tính cách của Phó Thần Thương, chỉ muốn nghe người ta báo cáo kết quả, không muốn nghe thêm một câu vô nghĩa nào hết.

Cuối cùng cũng thể hiện được bản thân là người tài giỏi chuyên nghiệp bên ngoại khoa, Jason ho nhẹ một tiếng kết luận: "Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua phải chịu đau đớn thôi. Lần này may mà cậu tìm được tôi, nếu không tay cô bé này dù có chữa khỏi cũng để lại dị tật!"

Phó Thần Thương nhíu mi: "Xương gãy dập nát? Cô ấy tự mình đập..."

Ý ở ngoài lời, sửng sốt khi cô đối xử tàn nhẫn với chính bản thân như vậy.

Jason nhíu mày không hỏi, không hiểu vì sao lại cảm thán: "Cô bé dùng lực rất lớn! Cậu nên may mắn khi tay cô ấy vẫn còn."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro