Chương 183: Người lớn ký tên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái mười phút sau, Tống Hưng Quốc liên tục nhận mấy cuộc điện thoại, từ vẻ mặt kích động lúc nói chuyện của ông ta, có lẽ đã có thay đổi.

"Con gái bảo bối, lần này làm phiền con rồi!"

Mặc dù tổn thất vẫn là rất lớn, nhưng công ty không bị thu mua hoàn toàn , ngân hàng bắt đầu bằng lòng cho vay, đây đã là kết quả tốt nhất.

Không ngờ một cú điện thoại của An Cửu đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Tống Hưng Quốc hưng phấn xoa tay.

Chu Tĩnh Di mới vừa cẩn thận châm chước thái độ của Phó Thần Thương với An Cửu , lại thấy hiệu suất làm việc vì cô của anh, cũng là rất là ngạc nhiên.

"Nếu chuyện đã giải quyết, tôi đi đây."

"Chị. . . . . . chị lại muốn đi sao?" Một khắc trước Tiểu An còn ở đắm chìm trong bánh ngọt ngon miệng, vừa nghe chữ "đi" thì lập tức liền đỏ mắt.

". . . . . ." An Cửu không biết nên nói sao với cậu.

Tống Hưng Quốc đứng lên, vung tay lên, "An Bình nếu con muốn chia ra, thì đi theo chị con đi!"

"Hả?" An Cửu im lặng.

Tống Hưng Quốc vội vàng giải thích, "Ý của ba là, hai chị em con đã rất lâu không gặp nhau rồi, để cho An Bình ở chỗ con mấy ngày, chơi đùa với con!"

Nói xong nhéo Phương Như một cái.

Lúc này Phương Như mới cứng đờ phụ họa, "Đúng đó! Để cho An Bình ở với con đi! Đứa bé cũng không nỡ rời xa con! Xem như chúng ta cầu xin con chăm sóc thằng bé mấy ngày, mấy ngày nay trong nhà quá loạn."

Chu Tĩnh Di xem trò vui bên cạnh cười nhạo một tiếng, khoan thai cầm túi xách đứng lên, "Cả con ruột cũng lấy ra lợi dụng! Hôm nay tôi mới biết cái gì là vô sỉ đến cực điểm! Ban đầu rời khỏi ông đúng là quyết định sáng suốt nhất !"

Tống Hưng Quốc nhìn bà ta, "Đúng vậy a, tôi vô sỉ, tôi đê tiện, thằng Lương Đông kia bản thân không được lại bảo vợ đi cầu xin con gái của vợ và chồng trước, tên đó cao thượng hơn tôi bao nhiêu?"

"Tống Hưng Quốc ông câm miệng cho tôi, Lương Đông tay trắng dựng nghiệp, chút tiền dơ bẩn kia của ông còn không phải là là do trong nhà, lúc đầu tôi. . . . . ."

Mắt thấy hai người sẽ không cãi xong trong thời gian ngắn, An Cửu yên lặng ôm lấy An Bình rời khỏi chỗ này tránh làm ô uế bé.

-----

Có lẽ là bởi vì quá hưng phấn, hơn mười giờ An Bình còn chưa ngủ, nhảy lên nhảy xuống giày vò.

An Cửu lại nhìn đống giấy cần ký tên kia mà rầu rĩ.

Xem ra tối nay Phó Thần Thương sẽ không về, nếu như gọi điện thoại gọi anh về, lqd không chừng anh còn tưởng tự mình dùng việc này làm cớ xin anh về nhà cái gì. . . . . .

Càng nghĩ càng nhức đầu, cuối cùng bấm số điện thoại di động lần trước Lục Châu để lại.

Hỏi xem Phó Thần Thương ở đâu, sau đó mang đồ đến cho anh ký rồi về được chưa?    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro