Chương 199: Con là con dâu nhà họ Phó (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Người đang nói chuyện không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng ở sau lưng Phùng Uyển.

Mà Phùng Uyển kéo, chính là chủ tịch tập đoàn Phó thị, Phó Chính Huân.

Lần này Tống Hưng Quốc cùng Phương Như đều choáng váng, cùng bị sét đánh giống nhau, hận không thể mềm đầu gối quỳ xuống tại chỗ, lqđ dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra lại gặp được hai vị này ở đây.

Còn nữa, Phùng Uyển vừa mới nói gì. . . . . .

Con. . . . . . Con dâu? An Cửu?

Thật ra thì An Cửu cũng trợn tròn mắt, không ngờ lúc này Phùng Uyển lại xuất hiện, nhắm mắt kêu một tiếng, "Cha, mẹ. . . . . . Vì sao hai người lại tới. . . . . ."

Một tiếng cha mẹ này ngay trước mặt Tống Hưng Quốc cùng Phương Như có thể nói là vô cùng châm chọc, cũng làm cho bọn họ không thể không tỉnh táo lại, tin tưởng quả nhiên An Cửu thật sự là con dâu nhà họ Phóó.

Không thể nào, điều này tuyệt đối là không thể nào! Tống Hưng Quốc cùng Phương Như hai mặt nhìn nhau, ngây người như phỗng, không biết ứng đối ra sao.

Phó Chính Huân lạnh mặt, nhưng lời nói lại cực kì quan tâm, "Đón con trở về nhà cũ ở vài ngày, gầy thành ra như vậy, để cho mẹ con bồi bổ tốt cho con."

An Cửu có chút xấu hổ, "Ách, nhưng vậy cũng không cần ngài tự đến, mà hai người còn cùng đi nữa! Con tự mình đi là được!"

Nghe đồn hai vị ác độc sắc bén không dễ chọc này chính là bố chồng mẹ chồng sát thủ của cou dâu, khi cô đến làm dâu nhà họ Phó thì rất quan tâm đến cô, cho nên cho dù An Cửu không muốn gặp Phó Thần Thương, nhưng vẫn rất tôn kính hai người họ.

Phùng Uyển gõ cái trán của cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Mẹ không đến? Mẹ mà không đến thì quả hồng mềm là con sẽ bị bắt nạt chết mất! Cái gì mà mặc kệ các người có tin hay không, tôi thật sự không biết? Nên nói cho bọn họ biết, là một tay con bày kế. Những thứ này vốn nên là của con! Một phần cũng không lấy thêm!"

Nghe Phùng Uyển nói như vậy, Tống Hưng Quốc cùng Phương Như một câu cũng không dám chống đối, ngược lại còn phải liên tục gật đầu phụ họa.

Phó Chính Huân cũng gật đầu một cái, " Chuyện này lão Nhị làm tốt lắm, An Cửu, đây là thứ con nên có, bà ngoại con để lại cho con, cộng thêm con làm người thừa kế vốn nên có, quả thật một phần cũng không lấy thêm."

Ông cụ biết, nếu như đến lúc đó ly hôn thật, lấy cá tính của An Cửu có lẽ sẽ không lấy một đồng tiền nào của nhà họ Phó. Những thứ này ít nhất có thể để cho cô sống yên ổn, lqd bảo vệ cuộc sống nửa đời sau của cô không phải lo lắng. Trong lòng ông cụ thoáng được trấn an, ở phương diện khác lão Nhị sắp xếp coi như không tệ.

--- ------ -------

"Cha!" Trong hiện trường tiệc cưới trên ti vi, một tiếng cha non nớt làm kinh sợ toàn trường.

Người nào đó từng bước từng bước đi về phía cậu bé vừa gọi mình.

"Mẹ cháu là ai?"

Đúng lúc đó di động trước ngực Tiểu Bạch vang lên, "Thằng nhóc thối, lại chạy đi đâu! Về nhà nấu cơm!"

"Mẹ ơi! Cha hỏi con mẹ là ai, Tiểu Bạch có nên nói hay không?"      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro