Chương 67: Gian thương (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hiện trường bữa tiệc trong màn hình, ăn uống linh đình quần áo đẹp đẽ, các vị quý ông quý bà ăn mặc chỉnh tề, đều mang nụ cười thỏa đáng, mọi cử động đều thể hiện ra một mặt hoàn mỹ nhất của mình. Màn ảnh tùy tiện quét qua ai đều là minh tinh tai to mặt lớn, nhân trung long phượng, mà lên hình nhiều nhất không thể nghi ngờ là chủ nhân chính của tối nay Phó Thần Thương.

Vây quanh một vòng bên cạnh người kia chính là tuấn nam mỹ nữ cùng với tất cả phóng viên báo chí tập san, khi thì cười nhẹ nói nhỏ với người đẹp bên cạnh, khi lại nâng ly uống rượu với khách mời nơi xa, thỉnh thoảng kiên nhẫn trả lời vấn đề của phóng viên, bình thường là người đàn ông xem ra đặc biệt thanh cao khó trị giờ phút này ở trên trận chiến xã giao phức tạp hỗn loạn này lại giống như cá gặp nước, ứng đối tự nhiên.

An Cửu nhìn thấy mà hoảng hốt tinh thần, cũng không biết người nào mới chân chính là anh.

Trừ Phó Thần Thương ra, một người đàn ông khác lên hình tương đối nhiều là Sở Mạch chủ tịch tập đoàn Sở thị.

Trước khi Phó Thần Thương xuất hiện, tập đoàn Sở thị của Sở Mạch gần như lũng đoạn nghề truyền thông ở thành phố A, mà Phó Thần Thương vừa xuất hiện liền dứt khoát quyết đoán lựa chọn thu mua chính là công ty Tụ Tinh tham sống sợ chết dưới sự uy áp của Sở Mạch. Phải biết, cho tới nay Sở Mạch vẫn đe dọa dụ dỗ muốn thu mua Tụ Tinh, nhưng người phụ trách trước của Tụ Tinh thủy chung không chịu thỏa hiệp, khi sắp chống đỡ không được, Phó Thần Thương xuất hiện.

Trừ lần đó ra, Phó Thịnh Thương còn liên kết với công ty Thịnh Thế do chính anh sáng lập ra điều chỉnh thành tập đoàn Thịnh Thế. Phó Chính Huân luôn luôn có quan hệ không tốt với đứa con thứ hai này thay đổi thái độ bình thường, lần này cho dù về mặt tiền bạc hay nhân thủ đều toàn lực ủng hộ. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thần Thương có danh tiếng cực thịnh.

Khiến An Cửu cảm thấ kỳ quái chính là, nhà quay phim nhiều lần chiếu ống kính về phía Sở Mạch đối thủ một mất một còn của Tụ Tinh vào ánh mắt người xem còn chưa tính, tại sao bạn gái của Sở Mạch cũng dồn dập lên hình đây? Hơn nữa ống kính chia ra tương đối mập mờ, cực kỳ nhanh chóng bắt mỗi cảnh Phó Thần Thương và cô ta nhìn nhau, hoặc hình ảnh cô ta mất hồn ngơ ngác nhìn Phó Thần Thương, có lúc khoa trương hơn nhắm ống kính vào ba người theo thứ tự... An Cửu đang suy nghĩ, đã có phóng viên hỏi lên, "Phó tiên sinh, xin hỏi ngài có ý kiến gì với tiểu thư Tô Hội Lê đã trở lại giới ca hát đồng thời gia nhập truyền thông Sở Thiên?"

Tô Hội Lê?

Đó là tên người phụ nữ đó sao?

Trong nháy mắt tế bào toàn thân An Cửu đều sống động lên! Có gian tình!  

  Giờ phút này cô giáo Mạnh cũng đang nhìn, dĩ nhiên nhìn thấu ra điểm không đúng, không yên lòng nói, "An Cửu, thân phận tiểu Phó như vậy, về sau sẽ có không ít chuyện như thế, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nhiều quá, giữa vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng!"

"Không có! Em biết!" An Cửu vô tình phất tay một cái, tiếp theo sau đó nhìn chằm chằm vào ti vi.

Trong màn hình, Phó Thần Thương lắc lắc ly rượu đỏ, treo nụ cười muôn đời không đổi, "Tô tiểu thư là một ca sĩ rất có tài, làm bạn bè, dĩ nhiên cũng hy vọng cô ấy có thể sáng tạo ra tác phẩm xuất sắc."

Phóng viên đuổi tận cùng không buông, "Thật sao? Sáu năm trước, Tô tiểu thư vì ngài rời khỏi giới ca hát, sáu năm sau, Tô tiểu thư lại vì một người đàn ông khác trở lại giới ca hát, thậm chí người đàn ông này còn là kình địch của ngài, xin hỏi tâm tình ngài như thế nào đối với chuyện này?"

Vấn đề này thật sự quá độc, phóng viên tham dự cũng có sàng lọc, sẽ không hỏi vấn đề thất thường gì, cũng không biết thứ đồ ba gai này tiến vào như thế nào, thật sự hiến thân vì sự nghiệp, không muốn sống nữa!

Tới đây An Cửu cũng nghe ra một chút lề lối, giống như mọi người cùng nín thở chờ đợi câu trả lời của Phó Thần Thương, mới vừa rồi vốn chỉ có tâm tình xem bát quái hơi nhiều một chút vi diệu khác biệt, trong lòng rầu rĩ.

An Cửu không khỏi nhìn nhiều Tô Hội Lê đó một chút, chị ta đứng sau lưng Phó Thần Thương mấy bước chân, tóc dài búi cao, lộ ra trán đầy đặn trơn bóng và cái cổ trắng nõn đẹp đẽ, mặc dù ngũ quan không khiến cho người ta kinh ngạc sau cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thoải mái.

Chị ta cũng không giống như những khách nữ khác dùng hết các cách đoạt mắt người, trên người không hề đắp lên đủ thứ đồ trang sức nặng nề dư thừa nào, chỉ có hai khuyên tai bằng phỉ thúy xanh biếc tô điểm, một bộ dạ phục đuôi cá bằng ren màu trắng tôn lên độ cong mê người có lồi có lõm, chính là lẳng lặng đứng đó, lại có thể bộc lộ tài năng trong đám người, thật sự xứng với cái danh gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật.

Cho dù đều là thân phụ nữ giống nhau, cũng không cách nào không thừa nhận, người phụ nữ này cho dù là vóc người diện mạo hay tư chất đều có tư cách khiến bất kỳ người đàn ông nào động lòng cũng dốc hết tất cả trân quý.

Mà người phụ nữ như vậy, sáu năm trước vì Phó Thần Thương rút lui ra khỏi giới ca hát?

Trong đầu An Cửu xoay chuyển liên tục, trong chốc lát đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, cô đột nhiên không có tư vị gì, cảm giác ê ẩm chát chúa trong lòng khiến cho cô thấy xa lạ lại lo lắng.

"Đùng ––"

Đúng lúc này, trong phòng tiệc đột nhiên vang lên tiếng súng khiến cho người ta nhìn thấy mà hoảng, hình ảnh lộn xộn lung tung một trận gần như khiến cho người ta nôn mửa ngất xỉu đung đưa, cuối cùng cảnh tượng rõ ràng dừng ở dạ phục toàn thân trắng như tuyết của Tô Hội Lê nhuộm đầy máu tươi ngã vào trong ngực Phó Thần Thương...

Trong hình là Phó Thần Thương vẫn luôn luôn trấn tĩnh lại giống như cả khuôn mặt là hốt hoảng và đau lòng.

Lần này bữa tiệc được truyền hình trực tiếp, cho nên chuyện xảy ra trong màn hình chính là xảy ra vào giờ phút này.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc là thực tế hay đang quay phim? Tim An Cửu càng nhảy càng nhanh, cả người cũng rối loạn, cũng không biết máu kia rốt cuộc là của ai, anh có bị thương hay không.

Một cuộc tình tay ba máu chó tốt đẹp tại sao lại trong nháy mắt biến thành hiện trường bắn chết truyền trực tiếp đây?

Cô giáo Mạnh ở bên cạnh cũng sợ hãi, An Cửu vội vàng an ủi cô không để cho bà nhìn cảnh tượng máu tanh, cô thật sự không yên lòng, vì vậy lúc này gọi một cú điện thoại cho Phó Thần thương.

Cách màn hình ti vi, cô trơ mắt nhìn anh không chút do dự từ chối điện thoại của mình, sau đó như điên ôm Tô Hội Lê ra khỏi hội trường...

Người kia ôm người còn chạy nhanh như vậy, người bị thương khẳng định không phải là anh rồi!

Mới vừa rồi, là Tô Hội Lê xông tới cản một phát súng thay anh...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro