Chương 79: Đời người đâu đâu cũng có bất ngờ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cuối cùng An Cửu vẫn ngủ phía dưới, Phó Cảnh Hi ngủ bên trên. Trước giờ anh đều không có cách đối phó mỗi khi cô ăn vạ.

"Anh tắt đèn nha."

"Ờ." An Cửu gật đầu đáp.

"Cạch", đèn tắt, tròng phòng chỉ còn lại bóng đêm và tiếng hít thở trong yên tĩnh của hai người.

Sao tự nhiên tim lại đập loạn thế này! Đừng đập loạn nữa!

An Cửu đang niệm kinh loại bỏ tạp niệm trong lòng thì bỗng điện thoại reo, sợ đến nỗi tí nữa thì... ừm, không lăn xuống, chỉ lăn một vòng thôi. Thấy chưa! may mà cô không ngủ bên trên.

Nhìn màn hình, Phó! Thần! Thương!

Giữa đêm khuya, ba chữ kia còn đáng sợ hơn cả oan hồn.

Ngọc hoàng trên trời! Không sao không sao!

An Cửu cố gắng tĩnh tâm nhận điện, đang nghĩ phải lấp liếm thế nào, Phó Thần Thương đã nói thẳng hai chữ.

Anh nói, "Mở cửa."

Đây! Không! Phải! Sự! Thật!! Cô không tạo được bất ngờ nhưng Phó Thần Thương lại làm được?

"Sao vậy?" Phó Cảnh Hi nghiêng người hỏi.

An Cửu hoảng loạn, ném điện thoại ra xa, cắn móng tay, run rẩy, "Xong rồi, chuyện đó, hình như Phó Thần Thương đang ở ngoài cửa."

Nghe thấy tiếng Phó Cảnh Hi đứng dậy,An Cửu vội thấp giọng ngăn lại, "Đừng bật đèn, đừng mở cửa! Anh nói xem, bây giờ em bò ra ngoài cửa sổ trốn có còn kịp không?"

"Đây là tầng sáu đấy An Cửu." Phó Cảnh Hi nhắc nhở.

An Cửu đập đầu xuống đất, ***, quên mất đây là tầng sáu, tầng sáu đấy! Cho dù nhảy lầu cũng chưa chắc chết, hay là phải chịu đựng sự hành hạ của Phó Thần Thương đây.

Phó Cảnh Hi mặc áo khoác ngồi song sóng với cô trên mặt đất, an ủi cô, "Không sao đâu, đi mở cửa đi, chúng ta đâu có làm gì."

Cô thật mong mình có làm gì, ít nhất cũng không mệt như vậy.

An Cửu lí nhí giải thích, "Vấn đề là, Phó Thần Thương nói, nếu em, nếu... ở riêng với đàn ông, sẽ trừ 3000 tệ tiền tiêu vặt! Em làm gì có 3000 cho anh ta trừ đâu chứ!"

Cô luôn cảm thấy không có tiền cho anh trừ nhất định sẽ rất thê thảm.

"Vậy anh cho em mượn trước."

"Anh nghĩ anh ta không biết là anh cho mượn sao, lúc đó chỉ có thảm hơn thôi." Diêm Vương đòi mạng ngoài cửa, An Cửu ôm đầu đau đớn.

"Vậy em định làm gì bây giờ?"

"Giả vờ như không ở đây."

Giả chết giả chết, đây là biện pháp cuối cùng.

Phó Cảnh Hi thật sự không muốn đả kích cô, nhưng vẫn cảm thấy nên nói ra để cô chuẩn bị tâm lí, "Với hiểu biết của anh về chú hai, bây giờ nhất định chú đã gọi người lên phá cửa rồi."

"Anh nói gì?" An Cửu ý thức được giọng mình quá lớn, vội che miệng, nhỏ giọng oán trách, "Đều tại anh! Trong nhà chẳng có gì, làm em không có lấy nổi một chỗ trốn!"

"..." Đây đúng là lỗi của anh thật.

An Cửu im lặng một lát, vắt nát óc mới nghĩ ra một cách.

"Xem ra chỉ có thể thử vận may thôi." An Cửu nói với giọng điệu được ăn cả ngã về không.

Phó Cảnh Hi đoán được cô không nghĩ ra cách gì đáng tin, "Em định làm gì? Ngoan ngoãn mở cửa đi, không sao đâu."

"Không sao chết liền, nhân chứng, vật chứng đầy đủ, bị anh ta bắt em còn sống được à? An Cửu vừa nói vừa đứng dậy, nhón chân lặng lẽ tiến vào phòng khách, sau đó đến gần cửa...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro