Chương 15 + Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune

Chương 15: Để anh vào trong

Quả nhiên ngay giây sau đã nghe thấy hắn nói: 

"Sao lại đốt nội quy của người chơi?"

Khả năng nhìn trong đêm của Cố Dung Thời rất tốt, dù thiếu sáng nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ đôi mắt mở to vì kinh ngạc của thiếu niên, hơn nữa vẫn hơi ửng đỏ do cơ thể khó chịu ban nãy.

Đầu ngón tay hắn chạm vào má Nha Thấu, vừa cảm nhận được sự ươn ướt bèn lấy khăn ra lau cho cậu.

Cố Dung Thời chờ hồi lâu vẫn không thấy thiếu niên nói gì, hắn cố ý cúi người thấp hơn nhìn hàng mi đang run rẩy của thiếu niên.

Người kia lại gần đến nỗi chóp mũi của hắn suýt chút nữa chạm vào mặt Nha Thấu, con ngươi đen như mực của hắn nhìn xoáy vào cậu: "Sao không nói gì?" 

Làm chuyện xấu bị bắt, đã thế còn là người bên trận doanh đối địch bắt được nên bầu không khí hiện giờ thực sự không tốt là bao.

Nhất là trước mặt người chơi này, thái độ của hắn với mình khó đoán càng khiến Nha Thấu không biết nên làm sao.

Sau chừng mấy nhịp thở, thiếu niên bỗng hỏi: "Anh nhìn thấy à?"

Cố Dung Thời khẽ cười: "Cậu nghĩ sao? Rõ ràng cậu có thể quang minh chính đại tiêu hủy nó vào ban ngày, chứ không cần chọn buổi tối..."

Trên đùi cảm thấy nhoi nhói, Cố Dung Thời còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy thiếu niên nói tiếp: "Thế sao anh không vào cứu tôi?"

Cố Dung Thời: ?

"Vừa nãy tôi đụng phải một quái nhân trong lớp, hắn muốn giết tôi." Nha Thấu nhớ lại người mặc áo choàng đen kia vẫn thấy sợ: "Tôi còn bị thương nữa, anh nhìn thấy, vậy sao không vào cứu tôi?"

Ánh mắt cậu sáng rực, thậm chí cậu còn thẳng lưng lên để có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, đã vậy còn giơ cái chân bị thương lên khẽ lắc lắc để chứng minh cho lời nói "Tôi còn bị thương nữa" của mình.

Máu trên đùi đã ngừng, vết thương đang chậm rãi lành lại dưới tác dụng của thuốc.

Nhưng nó vẫn còn sưng đỏ nên có thể biết khi ấy cậu ngã mạnh thế nào. 

Cố Dung Thời luôn giỏi lý luận diễn biến sự việc, trước giờ chưa từng có bất kỳ ai hay bất cứ điều gì thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, riêng chỉ có thiếu niên trước mặt này -

Rõ là người đang vào thế bất lợi, nhưng lại giống như không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa còn bắt được trọng điểm ở một góc độ kỳ lạ khác rồi nói hắn. 

Mặt ngoài Nha Thấu nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất tay cậu để phía sau đang siết chặt, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay để giữ cho đầu óc tỉnh táo, cậu cắn chặt hàm răng để bản thân không lộ ra vẻ hoảng sợ. 

Điểm thiện cảm của Cố Dung Thời rất kỳ lạ, nó từng tăng tới mức 80 cực cao, sau đó chưa duy trì được 2 giây đã nhanh chóng tụt về 0.

Nếu nói thái độ của hắn với mình rất tốt thì giờ ngồi chung với hắn ở đây lại không hề thoải mái, còn vứt một vấn đề trí mạng cho mình; nhưng nếu nói thái độ của hắn không tốt thì cũng không đúng, Cố Dung Thời đã cứu cậu, hơn nữa còn trải đệm cho cậu ngồi và cho cậu thuốc hồi phục sức khỏe.

Trừ khi tính cách của hắn phải cực kỳ xấu xa thì mới giải thích được tất cả. 

Do đó Nha Thấu bèn quyết định cuộc thử một lần, thử xem hắn khoan dung với mình đến mức độ nào.

Mà hiện giờ Cố Dung Thời chỉ nhìn cậu chằm chằm không nói gì. 

Khắp căn phòng chứa đồ chật hẹp toàn là đồ cũ bỏ đi, cửa sổ bị bịt kín nên ngay cả gió cũng không thổi vào được. 

"Ê, sao không nói gì?" 

Tiểu thiếu gia lại cất lời lần nữa, dáng vẻ bất mãn cực kỳ, trả lại nguyên xi câu hắn hỏi cậu ban nãy. 

Cố Dung Thời ngước mắt lên, cuối cùng cũng chịu mở miệng nhưng lại không trả lời câu hỏi của cậu: "Cậu biết ban ngày tôi nghĩ gì không?"

Tiểu thiếu gia không quan tâm việc hắn đột nhiên chuyển chủ đề, cậu chỉ biết là Cố Dung Thời không trả lời câu hỏi của mình. 

Cố Dung Thời lại tự nói tiếp, ngữ khí đầy nghiền ngẫm: "Phe tôi thiếu một nửa nội quy còn lại, cậu nghĩ chúng tôi cần phải làm gì?"

Hắn tấn công dồn dập, Nha Thấu vô thức nuốt nước miếng, cậu chống hai tay lên mặt bàn rồi dịch cái mông nhỏ của mình ra sau để tránh hơi thở nóng rực không ngừng đến gần của hắn.

Cố Dung Thời hạ giọng: "NPC có ý thức tự chủ biết toàn bộ nội quy trong trường, cho nên ban đầu tôi định trói cậu đến đây." 

Nha Thấu cứng đờ.

"Nhưng giờ tôi không muốn làm thế nữa."

"Trước khi vào phó bản tôi đã điều tra thông tin về cậu, cậu khác hẳn với những gì tôi biết." Hắn nhìn đôi mắt lam xinh đẹp của thiếu niên, dường như nó còn đang lập lòe phát sáng trong bóng tối: "Điều gì đã khiến cậu thay đổi nhiều như vậy?"

"Xấu tính nhưng đôi khi lại ngoan ngoãn quá mức."

Hắn nói rất chậm, còn xen lẫn cảm xúc mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa hiểu rõ, có điều không có vẻ gì là tức giận cả.

"Tôi nghe nói trong giờ ăn tối, người chơi ở lớp A4 đã đụng phải Phương Chí trên đường đến căng tin, họ nói trông hắn rất mất tập trung, có phải do cậu đã làm gì không?"

"Vô thức làm nũng, cậu cũng làm vậy với Phương Chí à? Có thể khiến một kẻ điên hạ mình bế cậu đến phòng y tế, còn không làm khó người chơi."

"Trong giờ ra chơi chiều nay, cậu đụng phải Hứa Dã trong thư viện, vì sao hắn lại bế cậu ra ngoài? Vì sao cậu không đi tất với giày? Hai người cậu đã làm những gì trên tầng?"

Con ngươi đen thẫm của hắn sâu không thấy đáy, không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong: "Tôi nên đánh giá cậu lại lần nữa, Nha Thấu."

【Nói sao đây các chị em, nhìn bộ dạng hung dữ của hắn tui tưởng sẽ xảy ra chuyện gì chứ, không ngờ lại ném đá tập thể hai tên khác. Hành động này gọi là gì? Gọi là ghen lắm nhưng méo làm được gì.】

【Cảm ơn, giờ trời có sập xuống thì cũng có miệng Cố Dung Thời chống đỡ rồi. Nếu hắn biết ngoài hai người này còn một người nữa tên là Ứng Tinh Uyên, khéo tức điên luôn quá.】

【Nói chuyện dễ nghe hơn được không, nói chuyện dễ nghe hơn được không, nói chuyện dễ nghe hơn được không. Chuyện quan trọng nói ba lần, anh làm bé con nhà tôi sợ đấy biết không hả?】

【Trong căn phòng mờ tối, hai người một chỗ, điều kiện tốt đến thế mà không làm được chuyện lớn gì. Thôi mọi người tản ra đi, Cố Dung Thời này không được rồi.】

Hắn hỏi dồn dập khiến Nha Thấu không biết làm sao, những câu hỏi chẳng mấy thân thiện làm cậu không biết bắt đầu giải thích từ chỗ nào.

Nỗi bối rối dâng trào trong lòng, tiếp đó là nước mắt thi nhau rơi xuống nơi Cố Dung Thời vừa lau khô. Trong bóng tối, gương mặt xinh đẹp trước mặt hắn như được phủ thêm một lớp sương mờ, hai mắt cậu ngấn nước, cắn môi nhìn hắn đầy oan ức. 

Cố Dung Thời sững sờ, cảm giác quái dị ở đáy lòng kia lại dậy sóng, chạy dọc theo sống lưng rồi truyền khắp toàn thân hắn. 

Hắn lại lấy khăn ra lần nữa, khẽ lau đi nước mắt trên mặt Nha Thấu. 

Nhưng lần này Nha Thấu khóc dữ dội hơn nhiều, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn lau thế nào cũng không hết được.

Cậu quá am hiểu việc tỏ ra yếu đuối, cậu vừa khóc Cố Dung Thời lập tức bó tay.

Giọng Cố Dung Thời hơi khàn: "Sao lại khóc?"

"Tôi không có." Nha Thấu cố chấp lặp lại cùng một câu nói: "Tôi không làm thế."

Cậu tóm chặt áo mình, lặng lẽ rơi nước mắt: "Anh đừng nói tôi như vậy..."

Giọng Nha Thấu vốn đã non nớt, giờ lại mang theo cảm xúc tủi thân lẫn buồn bã khiến người nghe cảm thấy mềm nhũn.

Cố Dung Thời không phải người nghiện âm thanh gì nhưng lúc này lại cảm thấy choáng váng.

Nếu trước khi vào phó bản có người nói với hắn, trong phó bản có thể mất mạng này có một NPC sẽ khóc khi bị người chơi nói mấy câu, có khi hắn còn không thèm liếc lấy một cái. 

"Ừ." Cố Dung Thời cúi đầu đáp lại, thì thầm dỗ cậu: "Cậu không làm gì cả, là bọn họ tự nguyện." 

"Ngoan, đừng khóc."

Nha Thấu ngửa mặt lên mặc hắn lau nước mắt cho mình, do đang khóc nên nói không được rõ lắm: "Anh vừa làm tôi sợ."

Cố Dung Thời lập tức nói: "Là lỗi của tôi."

"Anh còn không đến cứu tôi." Mắt Nha Thấu đỏ bừng.

Cố Dung Thời tạm dừng, tiếng hít thở nghẹn trong giây lát: "Xin lỗi."

"Vậy để tôi làm hắn biến mất được không?" Lời nói tàn nhẫn quyết tâm muốn giết chết người kia.

Nha Thấu do dự: "Thật không?"

"Thật."

Thấy mình nói gì hắn cũng nghe theo, Nha Thấu to gan hơn chút, giãy giụa đi xuống: "Giờ tôi muốn đi về."

Vừa thấy Cố Dung Thời muốn đi cùng mình, Nha Thấu vội vàng quát: "Không cho anh đi cùng!"

Quả nhiên Cố Dung Thời không làm gì nữa, đứng yên nhìn Nha Thấu mở cửa ra ngoài. 

...

Không bị ngăn cản, Nha Thấu cố gắng chạy nhanh nhất có thể vì sợ Cố Dung Thời đổi ý. 

Chẳng qua vừa chạy ra khỏi phạm vi tòa nhà giảng dạy, lúc đến gần đài phun nước thì bị một bạn nữ chặn đường. 

Nha Thấu biết người kia, là bạn nữ tên Anvile luôn che ô trong lúc tự giới thiệu. Hơn nữa cô giáo nghiêm khắc như vậy lại không hề có ý kiến gì với hành động che ô trong lớp kỳ lạ này.

Giờ cô đứng trước mặt Nha Thấu không còn che chiếc ô màu đen như ban ngày nữa, trên vai lại có một con mèo đang nằm sấp, tay còn cầm thêm một cái cặp lồng.

"Sao giờ em mới ra." Giọng Anvile rất đáng yêu, còn hơi oán trách.

Cô đi đến trước mặt Nha Thấu, đưa cặp lồng cho cậu: "Nhưng cũng may canh gà còn nóng, để ăn khuya đi."

Con mèo trên vai cô nghiêng đầu nhìn cậu, cái đuôi phía sau cũng đong đưa theo. Đó là một con mèo Anh lông ngắn màu bạc, người béo, mặt tròn nhưng má không xệ, con ngươi tròn xoe.

Nha Thấu vừa thấy nó đã thoáng sững sờ.

【Xác định điểm thiện cảm của "Anvile" chưa rõ thân phận, tổng điểm thiện cảm: 90.】

Điểm thiện cảm tận 90?

Với lại...

Hệ thống thông báo chưa rõ thân phận là sao? Cô ấy không phải người chơi à?

Nha Thấu luống cuống nhận lấy cặp lồng, cậu luôn không biết từ chối ý tốt của người khác với mình, trong lòng hơi áy náy: "Bạn đứng đây chờ mình nãy giờ à?"

Anvile gật đầu, lúc cười lộ ra răng nanh nhòn nhọn: "Đúng thế, em bị sốt mà phải không? Uống canh gà vào sẽ thấy dễ chịu hơn đó."

Nha Thấu mím môi, nhỏ giọng nói cảm ơn.

"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà." Anvile sôi nổi rời đi, trước khi đi còn vẫy tay với Nha Thấu: "Hơn nữa chị rất thích em, hy vọng sau này em có thể đến nhà chị chơi."

"Phải bảo vệ tốt bản thân nha, biến thái trong phó bản này nhiều lắm đó."

...

Ồn ào qua đi, Nha Thấu tốn hơn mười phút mới về đến ký túc xá. 

Phòng trong ký túc xá của trường Hồng Lâm là phòng dành cho bốn người, ở đây được bố trí theo kiểu giường trên bàn dưới, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.

Lần này Nha Thấu yên tâm hơn, ít nhất nửa đêm nếu muốn đi vệ sinh sẽ không có chuyện gặp ma trong nhà vệ sinh công cộng.

"Nha Thấu" không thích ở chung với ai nên cậu ở một mình trong phòng này, ba giường khác đều trống trơn.

【Thiếu chủ đi tắm nước ấm đi.】 Hệ thống Tình yêu đề nghị.

"Ừm."

Nha Thấu tìm mãi không thấy quần áo mới trong phòng nên đành phải cầm lấy áo choàng tắm, cởi quần áo bẩn ra cho vào sọt rồi bước vào phòng tắm.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vào nhầm khu rồi còn đụng phải một nhóm người kỳ lạ.

Còn có người mặc áo choàng đen muốn giết cậu kia nữa...

Nước ấm xối vào người xua tan nỗi bất an sợ hãi cùng mệt mỏi khắp người cậu. 

Cậu ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương kia của mình. 

Vì uống thuốc Cố Dung Thời cho nên vết thương trên đùi đã khỏi hẳn, làn da nhẵn nhụi như lúc ban đầu.

Cậu vừa định tắt vòi sen thì nghe thấy hình như có tiếng bước chân xen lẫn với tiếng nước tí tách thì phải.

Nỗi bất an mới giảm bớt lại tràn ngập trong lòng, Nha Thấu không kịp lau khô người mà chỉ khoác áo choàng tắm vào.

Cả người căng thẳng, cậu hít sâu một hơi rồi lặng lẽ mở hé cửa ra để nhìn tình hình bên ngoài.

Không ngờ lại nhìn thấy Hứa Dã đang ngồi xổm trước sọt quần áo bẩn của mình, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào đống quần áo bên trong.

Nếu Nha Thấu nhớ không nhầm thì quần lót của cậu để trên cùng thì phải.

Mặt Nha Thấu lập tức đỏ bừng.

Gì... gì đó!

Hứa Dã phát hiện cửa phòng tắm mở ra, khoảnh khắc thấy Nha Thấu, ánh mắt hắn chẳng khác gì con sói đói bụng nhìn thấy đồ ăn.

Hắn đứng bật dậy nhanh chóng đi tới.

Nha Thấu hoảng sợ định đóng cửa lại, nhưng Hứa Dã đã nhanh hơn một bước lấy tay chặn lại.

Hắn không nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong nhưng có thể ngửi được mùi thơm trong đó.

Hứa Dã nuốt khan.

"Để anh vào trong."

-

Chương 16: "Nha Nha, em không mặc gì bên trong à?"

Tốc độ của Hứa Dã quá nhanh, trước khi Nha Thấu kịp đóng cửa lại nhét một bàn tay vào khe hở của cánh cửa, sau đó cố chen vào như thể không cảm thấy đau.

Cảm giác người ngoài kia lại đẩy mạnh hơn, Nha Thấu không nghĩ được nhiều đã lập tức dán người vào cửa đẩy trở lại.

Thắt lưng vốn buộc vội quanh eo giờ đã có dấu hiệu lỏng ra vì động tác của cậu.

Lúc đi vào, cậu không tìm thấy quần áo để thay kể cả quần lót, cho nên bây giờ cậu chỉ mặc độc chiếc áo tắm, nếu nó rơi ra thật thì trên người đúng không còn gì.

Mà giờ hai cánh tay cậu đang chống cả vào cánh cửa để ngăn Hứa Dã đẩy vào, nên không thể với đến thắt lưng bên eo được.

Sau khi nhận ra điều này, mặt Nha Thấu nóng bừng, cậu mím môi nghĩ thầm tuyệt đối không thể để Hứa Dã vào trong được.

Thật ra Hứa Dã cũng không dùng sức mấy.

Kể từ lúc bỏ chạy hồi chiều, hắn cũng không lên lớp, trong đầu chỉ toàn hình ảnh thiếu niên ngửa đầu nói chuyện với mình dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng vệ sinh nên không nghĩ được chuyện gì khác. Hắn biết phòng ngủ của Nha Thấu ở đâu nên định chờ cậu về thì đến tìm.

Mà tới khi hắn tìm đến, thiếu niên lại đang tắm.

Hứa Dã nuốt nước miếng nhìn chằm chặp vào cửa phòng tắm.

Cả người Nha Thấu nấp sau cánh cửa, đến cả đầu ngón tay cũng không lộ ra nên hắn chẳng thể thấy được gì.

Nhưng vừa nghĩ đến chiếc quần lót nằm trên đống quần áo bẩn kia cùng làn da trắng nõn lướt qua khe hở, đầu óc Hứa Dã đã mơ mơ màng màng.

Tay hắn thoáng đẩy mạnh hơn khiến khe hở lại mở rộng ra thêm.

Hơi nước nóng hầm hập len ra khỏi khe cửa, vòi sen vẫn còn mở khiến nước lênh láng khắp sàn nhà. Mùi hương còn sót lại sau khi tắm xong vờn quanh chóp mũi Hứa Dã, vừa thơm vừa mập mờ làm người ta nghĩ ngợi miên man.

Hứa Dã ngày một thở gấp, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh bậy bạ.

"Nha Nha." Hứa Dã gọi cậu, giọng khàn khàn: "Cho anh vào đi."

Hứa Dã bây giờ còn nguy hiểm hơn lúc cậu gặp trong phòng vệ sinh nhiều.

Không, phải nói là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, khi đó có thể nói là hắn gặp ai cũng thấy khó chịu, bất kể là ai xuất hiện bên trong cũng có thể bị hắn giết chết.

Còn tình huống hiện giờ chỉ nhằm vào một mình Nha Thấu, khiến cậu có cảm giác bản thân đang là con mồi bị nhắm đến gắt gao.

Dù không nhìn thấy người nhưng chỉ cần nghe giọng nói kia cũng đủ khiến bắp chân cậu run lên bần bật.

Không nhận ra thiếu niên đang khó chịu, Hứa Dã đứng bên ngoài liên tục nói mấy lời làm người ta đỏ mặt.

Chẳng hạn như "Nha Nha, em thơm quá" rồi lại "Anh chỉ nhìn thôi, anh hứa sẽ không làm gì đâu", hết câu này đến câu khác.

Tuy Nha Thấu không mấy thông minh nhưng cũng không ngốc.

Không đời nào cậu tin mấy lời của Hứa Dã lúc này.

Giờ cậu chỉ thấy hối hận muốn chết, cậu không nên nghĩ Hứa Dã là người dễ kiểm soát nhất trong mấy người mới đúng.

Chẳng biết vì hơi nóng hay vì mấy lời nói của Hứa Dã mà toàn thân trở nên ửng hồng.

Lúc vào Nha Thấu không tìm thấy đôi dép nào, hơn nữa trong phòng tắm lại không chia riêng chỗ khô với ướt nên lúc đẩy cửa cậu suýt ngã sấp xuống vì trượt chân.

May mà bám được vào cái kệ gắn trên tường nên mới không ngã xuống.

Có điều đầu gối bị đập vào cạnh cửa khiến cậu rên khẽ vì đau.

Nghe thấy âm thanh, trái tim Hứa Dã thắt lại, lập tức muốn đẩy cửa đi vào.

Nha Thấu không để ý đến cơn đau trên đùi, cuống quít quát to: "Không được vào!"

Hứa Dã do dự: "Nhưng em bị thương rồi."

"Không cần anh quan tâm!" Nha Thấu che đầu gối lại, cố gắng giữ cho giọng mình không run.

"Nhưng..." Tay Hứa Dã chạm vào nắm cửa, vẫn muốn giãy giụa.

Giọng điệu của Nha Thấu rất gay gắt, cậu thực sự sợ hắn không màng gì mà đẩy cửa vào nên nói rất nhanh.

"Không được đẩy cửa! Không được vào! Giờ cũng không được đứng đó!"

"Nếu không tôi sẽ giận!"

"Tôi mà giận thì sau này sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!"

Cậu tìm đúng điểm Hứa Dã sợ mà giẫm.

Chẳng qua chiêu này rất hiệu quả, Hứa Dã nghe xong lập tức không làm gì nữa, chân tay luống cuống: "Được rồi, anh không vào đâu."

Cậu trai với mái tóc đen, cao hơn mét tám cùng gương mặt điển trai, làm Boss mang đến cái chết trong phó bản giờ lại đứng ngoài cửa tỏ vẻ yếu đuối đáng thương: "Em đừng phớt lờ anh mà."

Nha Thấu không mềm lòng, nhân cơ hội này đóng cửa phòng rồi khóa trái lại.

【Giống như chó bự muốn đến gần chủ nhân, ai ngờ lỡ đà khiến chủ nhân bị thương xong chạy đến xin lỗi vậy, chủ nhân giận rồi xem anh dỗ người ta thế nào nha.】

【Chậc chậc chậc, co được dãn được, vợ bảo không cho vào thì cậu ta không vào luôn, đã vậy còn rất tôn trọng người khác, tôi thấy cậu ta vừa ngoan lại vừa hiền ý.】

【Chẳng phải đã nhận ra lúc cậu ta phá 2 cái flag chưa đầy năm phút trong phòng vệ sinh rồi à?】

【Vừa ngoan vừa hiền? Nhìn kiểu gì thế? Rõ ràng Hứa Dã bị bắt thóp thôi, các ông không thấy bộ dạng cậu ta gọt đám quái vật dị dạng kia à?】

【Ừm có thể mở thị giác phòng tắm được không. Tui muốn liếm vợ tui he he he...】

Nha Thấu sợ bị trượt chân lần nữa nên mỗi bước đều rất cẩn thận, sau khi ngồi xuống ghế mới yên lòng, cong chân lên kiểm tra đầu gối của mình.

Vừa nãy bị ngã trong phòng học, chưa được bao lâu lại bị đập đầu gối vào cửa, cậu đúng là đồ xui xẻo.

Nha Thấu nhăn nhó, nhỏ giọng phàn nàn.

Nhưng cũng may là lần này chỉ hơi đỏ thôi chứ không bị chảy máu.

Vừa ôm cánh cửa nên giờ cả người lại bẩn, mà Nha Thấu không sao chịu được việc tắm rồi mà người vẫn bẩn.

Thế là cậu lại nhanh chóng tắm thêm lần nữa, sau khi quấn chặt áo tắm mới mở cửa đi ra ngoài.

Hứa Dã vẫn chưa đi, lúc này đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào cái cặp lồng để trên bàn.

- Nha Thấu để nó lên bàn trước khi đi tắm.

Ánh mắt của hắn chẳng mấy thân thiện nên Nha Thấu không dám đi qua mà chỉ đứng ở cửa phòng tắm: "Sao anh vẫn chưa đi?"

Nghe thấy giọng cậu, Hứa Dã mới dời mắt từ cặp lồng sang người Nha Thấu, vừa nhìn đã lại ngây người.

Tóc thiếu niên xõa tung, vì vừa tắm xong nên đuôi tóc còn ướt. Làn da trắng nõn bị hơi nóng hun đến đỏ bừng khiến gương mặt cậu trông càng nhỏ hơn.

Cậu đang đi dép dùng một lần, cả người quấn chặt áo tắm để lộ chiếc cổ mảnh khảnh cùng đôi chân thon thả.

Nước từ đuôi tóc chảy xuống cổ vào trong áo, lúc này cậu đang trợn tròn mắt nhìn hắn, đáng yêu không sao kể xiết.

Hứa Dã nhìn cậu chằm chằm, nhịp tim ngày càng nhanh, giọng cũng không rõ: "Chờ chút nữa."

Hắn nói rồi cầm cặp lồng lên xem.

Chiếc cặp lồng có màu hồng bắt mắt, trên đó còn vẽ một hình chú mèo nhỏ đáng yêu.

Nhìn qua khá giống còn mèo Anh lông ngắn béo múp nằm trên vai Anvile.

Kiểu dáng này chỉ cần nhìn qua cũng biết không phải là của Nha Thấu, cho nên chỉ có thể là người khác tặng, hơn nữa gần trăm phần trăm là con gái tặng.

Hứa Dã nghiến răng ken két, nhưng sợ mình nói nhiều lại khiến thiếu niên không vui, mà cậu không vui sẽ đuổi hắn đi.

Tính cách tiểu thiếu gia vừa khó đoán lại rất khó chiều, chẳng qua Hứa Dã mê người ta đến lú đầu nên cách này vẫn hiệu quả với hắn lắm.

Điều này khiến hắn nhịn một lúc lâu mới lên tiếng: "Sau này em đừng nhận đồ người khác tặng nữa được không?"

Nha Thấu đang đi tới thì dừng lại: ?

Bên trong cậu không mặc gì, lúc đi cứ có cảm giác trống trải cực kỳ nên giờ rất muốn đuổi Hứa Dã đi.

Nha Thấu xụ mặt, tìm lý do: "Anh về đi, tôi muốn đi ngủ."

"Anh không muốn về." Hứa Dã không muốn nhượng bộ vấn đề này, hắn chỉ vào mấy cái giường trống phía sau, nói ẩn ý: "Em ngủ một mình có sợ không?"

Nha Thấu giả vờ nghe không hiểu: "Không sợ."

"Thật không? Nhưng anh nghĩ em sợ." Hứa Dã cũng giả vờ không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, tự nói nốt câu mình muốn hỏi: "Có muốn anh chuyển qua đây ở cùng em không?"

"... Không muốn."

Nha Thấu không thèm để ý đến hắn nữa, cậu cầm cặp lồng sang bàn khác ngồi, nhấp một ngụm canh gà bên trong.

Mùi thơm ngào ngạt, vị cũng rất ngon, khiến Nha Thấu cảm thấy khá quen thuộc.

Cậu nắm chặt thìa, chợt nghĩ đến hệ thống từng nhắc qua "thân phận chưa rõ".

Trong lúc Nha Thấu đang ngẩn người, phòng ngủ đang sáng sủa lập tức tối đen.

Nha Thấu chưa kịp thích ứng với bóng tối nên giờ không nhìn thấy gì, tình huống hiện tại làm cậu có linh cảm chẳng lành.

Tắt đèn đột ngột khiến người chơi bị bất ngờ, phòng ngủ trên tầng truyền đến vài tiếng hét, sau đó là sự tĩnh lặng tựa cái chết.

Trong bóng tối, hình như Nha Thấu nghe thấy loáng thoáng có người đang đi trên hành lang, hơn nữa còn có cả âm thanh dây xích bị kéo lê.

Nhưng Hứa Dã trước mặt cậu lại không có vẻ gì là bất ngờ, thậm chí hắn còn lấy ra một cái đèn nhỏ để lên bàn.

"Qua đây, anh kiểm tra vết thương cho em."

【Có thật là cậu muốn kiếm tra vết thương không? Hay là cậu thèm muốn cơ thể của người ta!】

【Prprprpr, không vào được phòng tắm nên muốn tìm cách gỡ gạc ấy mà, ít ra tí có về cũng không mất mặt.】

Nha Thấu mải để ý tiếng động ngoài cửa nên không nghe rõ Hứa Dã nói gì, cậu ngửa mặt lên nhìn hắn, chớp mắt ra hiệu để hắn lặp lại lần nữa.

Ánh đèn le lói giữa hai người.

Hứa Dã bỗng chốc thấy miệng đắng lưỡi khô, không nói năng gì mà ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, kiểm tra vết thương ở chân giúp cậu.

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng lớn, bao gồm cả âm thanh kéo dây xích làm người khác hoang mang sợ hãi.

Đang đi về phía này.

Nha Thấu có cảm giác mục tiêu của "Hắn" hình như là phòng ngủ này.

Quả nhiên một giây sau -

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói vang lên sau đó lại rất bình thường, là giọng nói của một ông lão: "Kiểm tra phòng."

Nha Thấu vừa quay đầu đã thấy Hứa Dã đang ngồi xổm trước mặt mình không nhúc nhích.

"Anh làm gì đó?" Nha Thấu đá một cái, không ngờ lại thoát được khỏi tay hắn.

Hứa Dã hình như đang ngẩn người, bộ dạng nghệt ra mà mặt cũng hơi đỏ.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Bên trong, Hứa Dã vẫn đang ngẩn ngơ, nghĩ về hình ảnh mơ hồ mình vừa nhìn thấy, hắn lại nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt rồi không.

Hồi lâu sau, hắn mới quay sang chỗ khác, lắp bắp nói:

"Nha Nha."

"Em không mặc gì bên trong à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro