Chương 21 + Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Edit: Lune

Mặt trời treo giữa bầu trời, thời tiết hôm nay rất đẹp.

Nhưng thời tiết càng đẹp bao nhiêu thì người chơi lại càng thấy ớn lạnh bấy nhiêu.

Ánh nắng vẩy xuống, chiếu qua những khuôn mặt ngơ ngác của người chơi, khiến sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi bộc lộ từ trong ra ngoài càng thêm rõ ràng.

【Số người chơi được đưa vào phó bản [Điều 13 nội quy trường]: 50】

【Số người còn sống: 45】

Bọn họ sững sờ nhìn hai cái xác đã mất đầu trên đài kia, nắng ban mai nhún nhảy trên những đoạn tay chân đã đứt lìa, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.

Thi thể của hai người chơi kia mất đi sự chống đỡ, đổ ầm xuống.

"A!!!"

Tiếng hét bột phát ra khỏi cổ họng những người chơi may mắn còn sống đứng phía sau.

Bọn họ tận mắt chứng kiến bạn mình chết đi, tinh thần gần như sụp đổ. Thấy đám người chấp pháp cầm gậy đi tới, mặc dù rất muốn xoay người chạy trốn nhưng do quá sợ hãi nên chân tay nhũn ra khuỵu xuống đất: "Cứu mạng –"

Người chấp pháp nhìn người chơi ngã dưới đất từ trên cao xuống. Mắt hắn ta không có tròng trắng, chỉ có màu đen kịt, trong tay hắn ta là một cái thước dạy học dính đầy máu, vẻ mặt vô cảm mà giơ tay lên, chặt đứttiếng rên sau cùng của người nọ.

Người chấp pháp trên sân không nhiều, người chơi và NPC lại đông, thế nên sau khi nhận ra được điều này, người chơi đứng phía trên liều mạng muốn chạy ra ngoài.

Còn NPC chỉ đứng im tại chỗ, chờ cái chết của mình đến.

NPC đó lẩm bẩm: "Chúng ta trốn không thoát đâu, bất cứ ai làm trái nội quy trường đều trốn không thoát."

Bọn họ đã đoán trước được kết quả, thờ ơ nhìn đám người chơi chạy trốn kia bị bắt về, khóc lóc cầu xin những người chấp pháp lạnh băng kia tha cho họ một con đường sống, nhưng ngay giây sau, cái thước kia bất ngờ xọc qua cổ họng của bọn họ rồi chặt từng khúc xương trên người bọn họ.

Máu tươi phun ra, tung tóe đầy trên đài, nhuộm áo trắng của đám người chấp pháp thành màu máu.

Máu me, bạo lực, tiếng la hét cùng âm thanh nôn mửa của những người chơi may mắn thoát nạn hòa làm một, thịt vụn với máu chảy từ trên đài xuống thấm vào trong đất.

Âm thanh thông báo của hệ thống vẫn tiếp tục vang lên - 

【Số người còn sống: 43】

...

【Số người còn sống: 37】

...

【Số người còn sống: 30】

Không cần gió thổi cũng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Nha Thấu cảm thấy buồn nôn, nhưng vì chưa ăn gì nên không nôn ra được thứ gì.

"Được rồi các em, thầy đã xử lý xong các bạn không nghe lời." Hiệu trưởng cầm mic lên nói, ánh mắt lại không rời khỏi đống máu thịt be bét đằng kia, ông ta nuốt nước bọt: "Các em xem mà rút kinh nghiệm, đừng làm trái nội quy giống các bạn đó nhé."

Nội quy trường, lại là nội quy trường.

Từ Phong sắp phát điên vì mấy cái từ này rồi.

Người chơi cao cấp vừa bước lên kia là người đầu tiên hắn quen khi vào phó bản này, hai người hắn không chỉ ở cùng lớp mà còn ngồi cùng bàn với nhau, bình thường cũng hay trao đổi tin tức với nhau nên Từ Phong hiểu rõ thực lực của người kia đến đâu.

Ít nhất là nhắm mắt cũng qua được phó bản cấp B.

Mà bây giờ, anh ta đã chết ngay trong ngày thứ hai sau khi vào phó bản, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm và không có tí danh dự nào.

Sự tự tin của Từ Phong bắt đầu lung lay sụp đổ, lần đầu tiên hắn nghi ngờ khả năng phán đoán của chính bản thân mình.

Phó bản 50 người này thật sự chỉ là cấp B thôi à?

Sau khi người chơi cuối cùng chết hẳn, hệ thống tiếp tục thông báo:

【Số người chơi được đưa vào phó bản [Điều 13 nội quy trường]: 50】

【Số người còn sống: 25】

Nó tạm dừng, sau tiếng điện xèn xẹt là một âm thanh quái dị.

【Xuất hiện nội quy thứ 7: Hãy chắc chắn tóc của mình là màu đen trước khi vào trường.】

【Xuất hiện nội quy thứ 8: Yêu cầu toàn bộ học sinh phải mặc đồng phục. Chú ý: Phải giữ gìn huy hiệu trường, không được làm hỏng.】

【Xuất hiện nội quy thứ 9: Phòng ngủ là phòng dành cho bốn người, được sắp xếp theo kiểu giường trên bàn dưới. Sau khi tắt đèn là đến thời gian kiểm tra phòng trước khi ngủ, cần phải có mặt tại phòng trước khi quản lý ký túc xá đến kiểm tra.】

Ba nội quy bất thình lình xuất hiện khiến những người chơi may mắn còn sống đều ngẩn ra.

Bọn họ không ngờ được, sáu điều cuối cùng lại đưa cho bọn họ dưới hình thức hệ thống thông báo.

Những thi thể trên đài tuy đã nát bét nhưng vẫn có thể nhìn thấy tóc bọn họ nhuộm đủ các màu. Có vài người mặc đồng phục nhưng lại không đeo huy hiệu trường, còn những NPC chết thảm kia thì chỉ vì làm hỏng huy hiệu.

Hơn nữa, thời điểm hệ thống thông báo nội quy trường quá trùng hợp, ngay sau khi người chơi vi phạm nội quy trường chết.

Như thể những nội quy này phải dùng tính mạng để thử vậy.

Lưu Lộ lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập ác ý hả hê: "Hầy, nhóm học sinh chuyển trường này thật là, những nội quy này toàn là thường thức mà? Sao lại vi phạm được nhỉ."

NPC bên cạnh hắn cũng tỏ ra bất mãn, lẩm bẩm: "Mới ba điều đã còn ít thế này, ba điều nữa còn chưa bắt đầu mà, không biết còn tưởng các ngươi toàn là đồ rác rưởi đấy."

Từ Phong bị nói móc mà sắc mặt xám xịt.

Thường thức...

Quả thật những điều kia đều là thường thức, chỉ cần là học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường thì đều sẽ biết.

Nhưng bọn họ tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, không cố ý nhắc đến thì bọn họn hoàn toàn không nhớ ra được. Hơn nữa đây là lại là một phó bản cấp B nên nhiều người cũng buông lỏng cảnh giác.

Ai biết sang ngày thứ hai bọn họ đã đối mặt với chết chóc quy mô lớn thế này!

Đường Nhạc bị dọa đến run lẩy bẩy, thấy NPC quan sát đến mình bèn vội vàng muốn trốn ra sau lưng Từ Phong.

Từ Phong vốn đã bực bội, người chơi cao cấp kia chết đi khiến hắn cảm thấy hoang đường vô cùng, bao giận dữ không có chỗ trút, hắn lập tức kéo Đường Nhạc ra: "Cậu trốn sau lưng tôi thì có ích gì!? Phải chết thì cũng sẽ chết! Núp sau lưng tôi thì cậu chết muộn hơn chắc!"

Đường Nhạc bị hắn quát mà ngớ người, mặc cho hắn kéo ra.

Y cắn môi, cố nặn ra hai giọt nước mắt: "Anh Từ..."

"Cậu đừng có nói chuyện với tôi."

Đường Nhạc cứng đờ tại chỗ, nước mắt chẳng biết nên rơi hay không nữa.

Lưu Lộ thấy chán ngắt, cậu ta vốn đến đây tìm Nha Thấu theo lời Phương Chí, vừa thấy sắc mặt thiếu niên không ổn, tưởng cậu lại ốm nên vội vàng đến hỏi han ân cần.

Đường Nhạc nhìn NPC kia giây trước còn tỏ ra đầy ác ý, giây sau đã đến trước mặt người tên "Nha Thấu" kia tỏ vẻ lo lắng, y nhìn mà muốn tức điên lên được.

Mà Phương Chí đứng cách đó không xa cũng đang chau mày nhìn về phía Nha Thấu.

Không chỉ hắn mà ngay cả Cố Dung Thời và Anvile trong trận doanh của bọn y trông như cũng muốn đi qua.

Rõ ràng trong những phó bản trước kia, nhân vật này nên là mình mới đúng.

Chết tiệt, chết tiệt, tại sao tất cả mọi người đều xoay xung quanh nó, tại sao không phải là mình.

Đường Nhạc ghen tị đến độ vẻ mặt cũng trở nên méo mó, y cố gắng bình tĩnh nói với hệ thống đi theo mình: "Có đạo cụ nào có thể điều tra thân phận của một người... một NPC không?"

【Có.】Âm thanh hệ thống lạnh lùng vang lên:【Cậu muốn điều tra Nha Thấu à?】

"Ừm."

【Đạo cụ đắt lắm.】

Đường Nhạc kiểm tra số điểm của mình.

Kể từ khi y theo con đường nhan sắc này đã vượt rất nhiều phó bản cao cấp cùng những người chơi lão luyện thích mình, thậm chí còn có vài người theo đuổi tự nguyện tặng điểm tích lũy cho y, sau cùng lại thêm khen thưởng từ phòng livestream nên số điểm tích lũy y để dành đến giờ đã lên một con số khá đáng ngưỡng mộ.

Chỉ cần biết thông tin cụ thể của kẻ kia là có thể chĩa mũi nhọn vào, chỉ cần nắm được điểm yếu trí mạng là có thể giết nó, sau đó mình sẽ thừa hưởng khuôn mặt của nó.

Chỉ cần có khuôn mặt kia của Nha Thấu, sau này còn sợ mình không có thêm điểm thưởng chắc?

【Nhưng tôi đề nghị cậu đừng làm vậy.】Hệ thống nói.

Đây là lần đầu tiên hệ thống can thiệp vào việc y làm, Đường Nhạc có linh cảm thân phận của đối phương có thể là một bí mật kinh thiên động địa nên ương ngạnh không chịu lùi: "Ta nhất quyết phải đổi!"

"Mi đừng quên, nếu ta chết thì mi cũng phải về tổng bộ định dạng lại." Đường Nhạc uy hiếp: "Hai ta mới là châu chấu trên một sợi dây thừng."

Hệ thống thoáng im lặng:【3 triệu điểm tích lũy.】

Tình cờ lại là toàn bộ điểm tích lũy của y.

Trong lòng Đường Nhạc nhẹ nhõm hẳn, lập tức chọn đổi.

Sau khi nhận được đạo cụ, nhìn thứ phải tốn toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy, y lại không đau lòng chút nào mà chỉ thấy cực kỳ khoái trá.

Đường Nhạc lập tức nhập tên Nha Thấu vào bên trong, đạo cụ bắt đầu quay.

【Tên: Nha Thấu】

【Tuổi: 18】

Ngay lúc y đang nóng lòng muốn biết kết quả cuối cùng, quản lý ký túc xá hôm qua đột nhiên xuất hiện trên đài, gắt gỏng quát: "Giờ các ngươi cùng về ký túc xá cho ta!"

Chuyện này... Lại muốn làm gì thế?

Đột nhiên bị cắt ngang, lại chưa nhận được thông tin đầy đủ khiến Đường Nhạc sốt ruột muốn chết, y vừa đi vừa nhìn thông tin hiện trên đạo cụ.

Trên đạo cụ nhảy ra một hàng chữ.

Nhưng trong thoáng chốt, Đường Nhạc đã dừng bước lại.

Vì trên đó hiện rõ ràng:【Thân phận: Người chơi】

-

Chương 22:

Edit: Lune

Vẫn là lão quản lý ký túc xá gặp đêm qua, nhưng lần này không thấy lão ta cầm theo xích sắt kia nữa mà là chống một cái gậy ba toong.

Lúc đi đường không ngừng quay đầu nhìn lại, nghiêm nghị quát đám người phía sau đừng để tụt lại phía sau. Sau đó xoay người lên, không biết cứ lẩm bẩm chửi cái gì.

Đêm qua Nha Thấu đã được mục kích sự lợi hại của lão quản lý ký túc xá, giờ lão dẫn bọn họ rời khỏi sân vận động cũng chẳng phải tin tức tốt gì.

Nhóm người Thạch Nhiên hiển nhiên cũng nhận thức được điều này, nhất là cảnh tượng máu nhuộm đỏ phòng, tử trạng thê thảm của 4 NPC hồi sáng, chỉ cần nghĩ lại đã thấy rùng mình.

Mà bây giờ lão quản lý ký túc xá dẫn bọn họ về ký túc xá là muốn làm gì?

Là hưng sư vấn tội? Hay giết gà dọa khỉ?

Hay là...

Trong số họ lại có ai làm trái nội quy trường?

Nhóm người chơi nghĩ không ra, bước chân trên đường mỗi lúc càng nặng nề, giống như nơi đến không phải ký túc xá của học sinh mà là nơi chôn thây của bọn họ vậy.

Nha Thấu luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi quay đầu lại, cậu chỉ thấy Phương Chí đi chậm rãi đằng sau, vừa đi vừa nhìn mình.

Ngoài ra, không phát hiện ra điều gì nữa.

Nhưng ánh mắt kia khiến sống lưng cậu ớn lạnh, Nha Thấu do dự nghĩ, giờ thân phận của cậu còn chưa bại lộ nên Phương Chí sẽ không nhìn cậu như thế.

Vậy là ai?

Nha Thấu nghĩ ngay đến người con trai nhìn mình đầy ác ý trong thư viện, cậu dừng bước, vô thức tìm kiếm người kia trong đám đông, quả thật có thấy bóng dáng Đường Nhạc cách đó không xa.

Đường Nhạc đi cuối hàng, đang cúi đầu xem gì đó trên tay, có vẻ còn đang cười, mảy may không nhìn mình.

Nha Thấu chần chờ quay lên.

... Là cậu nghĩ nhiều sao?

Phương Chí bước nhanh về phía trước, cau mày hỏi: "Cậu lại vừa nhìn ai đấy?"

Hắn vừa thấy tiểu thiếu gia quay người lại, cứ tưởng là đang chờ mình, ai ngờ chưa kịp vui đã thấy tiểu thiếu gia nhìn lướt qua người mình.

Ánh mắt cậu còn chưa dừng trên người hắn nổi hai giây, điều này khiến Phương Chí cực kỳ khó chịu.

"... Không có."

Giọng đáp rất khẽ, không hung hăng vênh váo như thường ngày, nghe thấy ngoan ơi là ngoan. Thiếu niên đứng đó, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng không phải là màu hồng nhạt như bình thường, trên trán còn toát mồ hôi mỏng.

Hôm qua cậu mới phải đến phòng y tế, hôm nay lại trông yếu ớt thế kia, làn da vốn đã trắng giờ nhìn càng thêm tái nhợt, cơ thể lung lay như muốn ngã.

Phương Chí nhíu mày: "Lại phát sốt à?"

Nha Thấu lắc đầu nhưng cũng không nói vì gì, cậu sợ nếu mình nói là thấy buồn nôn vì cảnh giết chóc ban nãy sẽ không giống dáng vẻ mà NPC trong phó bản nên có.

Nếu mình bị lộ, theo như lời Phương Chí nói thì cậu sẽ bị giết chết ngay tức thì.

Nha Thấu bận nghĩ ngợi lung tung, đi nhanh quá suýt nữa đâm vào người đi phía trước.

Phương Chí nhanh tay kéo cậu lại: "Đi nhanh thế, đang nghĩ gì đó?"

"Tôi đang nghĩ..." Trông thiếu niên rất rầu rĩ, hỏi như vô tình: "Lần này sẽ có mấy người chơi chết."

Cậu ngẩng đầu nhìn Phương Chí, khuôn mặt non nớt, giọng nói mềm nhũn như vắt được ra nước: "Phương Chí, anh có biết không?"

Mỗi lần thiếu niên gọi tên hắn, chữ cuối đều sẽ giương cao lên, tựa như lông vũ đáp nhẹ vào trái tim hắn, lơ đãng trêu chọc.

Yết hầu Phương Chí lăn nhẹ, giải thích cho Nha Thấu: "Khó nói lắm, có thể chết hết, ít nhất sẽ chết bốn người."

Ngay cả hắn cũng không biết, thế tình huống hiện giờ sẽ nguy hiểm cỡ nào?

Nha Thấu nhận được thông tin mình muốn, cậu quay người nhìn chằm chằm vào sắc mặt nghiêm túc của lão quản lý ký túc xá.

Mười lăm phút sau.

Đám người bọn họ cuối cùng cũng đi tới sảnh dưới phòng ngủ, nam nữ chia hai nhóm tiến về phòng ngủ khác nhau.

Anvile cầm ô màu đen, trên người mặc đồng phục trường Hồng Lâm, mỗi một cử chỉ đều giống như một vị tiểu thư quý tộc.

Nghĩ đến thân phận của cô, canh gà đêm qua, điểm thiện cảm cực cao cùng với con mèo kia, Nha Thấu hơi phân vân, cuối cùng vẫn quyết định gạt bỏ đề nghị từ hệ thống, trước khi tách ra, cậu vội vàng nói nhỏ một câu: "Cẩn thận."

Anvile hơi bất ngờ, gương mặt tinh xảo lộ ra ý cười: "Cảm ơn em đã nhắc."

Đêm qua tối quá nên Nha Thấu không phát hiện, nhưng giờ đang ban ngày nên cậu có thể thấy rõ răng nanh của Anvile dường như dài và nhọn hơn người khác nhiều.

Còn chưa nhìn kỹ, giọng nói thúc giục của lão quản lý ký túc xá đã vang lên.

"Ai ở phòng 289?"

Trong đám người có mấy người chơi nhút nhát giơ tay lên.

Lão quản lý ký túc xá gật đầu: "Được, qua đây."

Lão ta còn cố ý chỉ những người còn lại: "Các ngươi cũng qua đây."

Lưu Lộ nhếch miệng, cà lơ phất phơ đi ngay sau Nha Thấu, đang định nói chuyện với tiểu thiếu gia lại bị ánh mắt Phương dọa sợ, lập tức ngậm chặt miệng.

Bọn họ đi tới cửa phòng ngủ 289.

Lão quản lý ký túc xá nói: "Biết tại sao ta gọi nhóm các ngươi không?"

Giờ làm gì có người chơi nào không phải cản thận chú ý. Bọn họ nhớ kỹ sáu nội quy ban đầu giáo viên nói đề là thường thức, nên cố gắng làm mọi thứ đều quy củ nhất có thể.

Bọn họ nhìn vào trong phòng: Chăn gấp gọn gàng, ga giường không hề có nếp nhăn, quần áo treo gọn trên móc.

Trước khi đi học bọn họ đã quét phòng một lần, không hề có rác. Khăn mặt treo đúng nơi, cốc đánh răng cũng để ngay ngắn bên cạnh, thậm chí bàn chải đánh răng còn quay cùng về một phía.

Lúc ngủ dậy bọn họ còn mở cửa sổ ra cho thông gió, trước khi đi còn đóng lại, trong phòng không có bất cứ mùi gì cả.

Bọn họ đã làm hết mọi thứ, vậy mà vẫn còn có vấn đề!?

Quản lý ký túc xá híp mắt nhìn lướt qua bốn người chơi kia, cười khằng khặc: "Không biết thật à?"

"Cho các ngươi ba mươi giây trả lời ~"

Lão vừa nói xong, da mặt bắt đầu nứt toác lộ ra thớ thịt bên trong.

Mấy người chơi bị dọa run cả người, vội vàng lên tiếng trả lời:

"Chúng tôi chưa lau gương!"

Quản lý ký túc xá cười tủm tỉm nói, đoạn lấy xích sắt ra: "Sai rồi."

Vừa thấy sợi xích, bốn người chơi càng hoang mang hơn, họ nhìn tấm chăn mỏng trên giường, nói năng lộn xộn: "Chúng tôi chưa gập gọn chăn gối."

"Chúng tôi chưa dọn phòng tắm!"

"Đồ đạc chưa xếp gọn gàng!"

Quản lý ký túc xá rất thích bộ dạng hoảng sợ trên mặt bọn họ, xách sợi xích đi tới trước mặt bọn họ.

"Không, đừng..." Người chơi khóc ròng, van xin: "Tha cho tôi đi, tôi đã cố gắng lắm rồi!"

"A a a a a a a a a a — "

Ngay giây sau, bốn người chơi bị sợi xích móc xuyên qua cổ họng treo lên trần nhà, sợi xích đâm rách yết hầu khiến bọn họ đau nhưng không thể lên tiếng.

Còn sống, chưa chết hẳn, nhưng cũng là thời khắc đau đớn nhất.

Nhìn máu từ trong người mình phun ra, cảm giác sức sống đang trôi dần cùng cơn đau trên cơ thể, hết thảy đều thống khổ hơn cả lăng trì.

Máu từ động mạch chủ phun ra ngoài, vẩy khắp bức tường trắng đối diện.

Âm thanh thông báo của hệ thống chậm rãi vang lên:

【Số người được đưa vào phó bản [Điều 13 nội quy trường]: 50】

【Số người còn sống: 20】

【Xuất hiện nội quy thứ 10: Giữ gìn phòng ngủ sạch sẽ, trong thùng rác không được vứt rác, trên móc không được treo bất cứ quần áo gì, trên bồn rửa mặt không được để đồ rửa mặt, trên giường ngoài gối và chăn ra không được xuất hiện các đồ dùng khác.】

Mặt mũi Thạch Nhiên trắng bệch, nhìn bốn người chơi bị treo lên mà môi giần giật.

Bốn điều cấm vang bên tai nghe lạnh lẽo vô tình tột độ, nội quy của ngôi trường này gần như khắc nghiệt.

Mà 289 chỉ vi phạm đúng một điều "Trên bồn rửa mặt không được để đồ rửa mặt" mà bống người này giờ muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

"Đây thật sự là thường thức sao?", một người chơi lùi về sau, tiếng lẩm bẩm to dần: "Chỉ có kẻ thần kinh mới nghĩ ra được mấy nội quy kiểu này. Chúng ta tốt nghiệp trung học lâu rồi, làm sao mà nghĩ ra được!"

"Còn hai nội quy nữa, rốt cuộc loại nào các người mới tính là thường thức!" Hai mắt người chơi nọ đỏ bừng, vì quá sợ hãi nên bất chấp hình tượng nằm ra đất, gào thét hệt như tên điên.

"Thậm chí chúng ta còn chẳng biết được thông tin gì liên quan đến nội quy thứ 13!!! Tôi chỉ muốn cày một phó bản cấp B thôi mà! Tại sao lại thành ra thế này..."

"Nội quy thứ 13?" Vẻ mặt quản lý ký túc xá nghe xong tỏ ra hết sức quái dị, lão như nghĩ đến điều gì mà chợt phá lên cười.

Tiếng cười của lão phối hợp với bốn thi thể người chơi im lìm phía sau rất không ăn nhập gì, song lại khiến người ta càng rùng mình hơn.

Lão quản lý ký túc xá cười hồi lâu mới dừng lại được rồi kịch liệt ho khan: "Thế này đi, chỉ cần các ngươi cung cấp cho ta một manh mối quan trọng, ta sẽ nói cho các ngươi biết nội dung của nội quy cuối cùng ngay bây giờ."

Từ Phong cảnh giác: "Bọn ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi!"

"Thế thì các ngươi đừng tin." Xử lý xong phòng ngủ không nghe lời, quản lý ký túc xá lại bình thường trở lại, bắt đầu dán giấy niêm phong lên cửa.

Vóc dáng của lão ta thấp bé, thành thử động tác dán giấy trông rất buồn cười.

Từ Phong bị móc lại một câu, sắc mặt không tốt là bao, đang định nói tiếp lại bị Đường Nhạc sau lưng cướp lời.

"Manh mối gì cũng được à?"

Nha Thấu có cảm giác hình như Đường Nhạc vừa liếc mình.

Quản lý ký túc xá tiếp tục dán giấy niêm phong, cũng không quay đầu lại: "Đúng."

"Được." Đường Nhạc ngân dài giọng, tuy vẻ mặt tỏ ra vô tội nhưng trong giọng nói lại không nén được cảm xúc kích động tương phản.

"Manh mối mà ta cung cấp là..."

Y cố tình tạm dừng, chớp mắt rồi quay sang nói với Phương Chí, người vừa che chở cho Nha Thấu ban nãy:

"Có một người chơi trà trộn vào phe các ngươi."

Y liếm môi, ánh mắt chẳng hề có ý tốt: "Mấy người muốn biết là ai không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro