Chương 34 + Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Edit: Lune

Ứng Tinh Uyên vừa nói xong, chung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Ngay cả Anvile thường thích trêu chọc cười đùa cũng không cười nữa.

Vì ho dữ dội quá nên khóe mắt chảy nước mắt sinh lý, cả người thiếu niên nép trong ngực Hứa Dã, bàn tay trắng nõn nắm chặt quần áo của hắn, cả người đều run lên.

Mọi người ở đây ai cũng ôm suy nghĩ riêng của mình.

Hứa Dã với Phương Chí cũng khựng lại.

Đây là lần đầu tiên Nha Thấu nhìn thấy Hứa Dã với Phương Chí thế kia, sắc mặt lạnh lùng khác hẳn với lúc trước.

Ứng Tinh Uyên có ý gì?

Tại sao lại gọi Hứa Dã là... nhân cách phụ?

Bé con xinh đẹp muốn dành chút sức để suy nghĩ, nhưng giờ cậu ho đến nỗi đỏ bừng cả mặt, khóe mắt ướt đẫm, hàng mi run rẩy, trông đáng thương vô cùng. 

Hơn nữa cùng lúc đó - 

【Tinh -】

【Nhiệm vụ nhánh 1: <Tìm kiếm thân phận thật sự của Ứng Tinh Uyên> đã hoàn thành.】

Tiếng thông báo của hệ thống bất ngờ vang lên khiến thiếu niên càng ngơ ngác.

"001, đây là sao vậy..." Nha Thấu bất lực xin giúp đỡ.

Thật ra tiếng thông báo của hệ thống đã chứng minh suy đoán trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn thấy hơi bất ngờ.

Mục đích ban đầu của cậu khi đến đây chỉ là vì tìm điều kiện qua ải ẩn, tại sao lại thành ra thế này?

Không chỉ vậy, cậu còn bị ép buộc phải tiếp nhận một đống thông tin mà cậu không thể tiêu hóa được.

【Thì... thì giống như ngài nghe được đó.】001 nói:【Ba người bọn hắn là cùng một người.】

Nó tự lẩm bẩm:【Thảo nào một phó bản lại có tận ba Boss.】

Chuyện Hứa Dã, Phương Chí và Ứng Tinh Uyên là cùng một người quả thật rất bất ngờ, nhưng cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày qua thì có thể phát hiện được không ít manh mối.

Ví dụ như một phó bản có ba Boss cực kỳ không hợp lẽ thường, hoặc điểm thiện cảm của Ứng Tinh Uyên luôn luôn đối lập với hai người còn lại, hoặc là Hứa Dã và Phương Chí không tranh giành địa bàn giống người khác mà lại sống yên bình khác thường trong cùng một phó bản.

Những điều này đã được nêu ra từ sớm, chỉ là cậu không chú ý thôi.

Hứa Dã đưa tay vỗ lưng Nha Thấu giống như đối xử với một đứa trẻ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.

Nhưng ánh mắt của người khởi đầu vẫn đang tập trung vào bàn tay đặt trên lưng thiếu niên.

Lúc tay Hứa Dã chạm vào áo choàng đen, nó không có bất cứ sự phản kháng nào, khiến việc hắn không thể đến gần thiếu niên càng trở nên rõ ràng, thậm chí hành động chuẩn bị sử dụng năng lực của mình trông không khác gì một trò đùa.

Cảm xúc lạ lẫm trong lòng dâng lên, song cuối cùng vẫn bị lửa giận đè xuống.

Ứng Tinh Uyên đứng yên tại chỗ, cảm nhận những cảm xúc đang cuộn trào bên trong, chăm chú nhìn thiếu niên không ngừng ho khan.

Hắn vừa muốn đi lên đã bị Phương Chí ngăn lại.

"Cậu không được qua đó."

Giọng Phương Chí không ngang ngược phách lối như mọi khi mà lại mang theo sự tàn nhẫn lạnh lùng.

Ứng Tinh Uyên nhìn gương mặt tương tự với mình của Phương Chí, đối diện với hắn cũng không tỏ ra sợ hãi, trái lại còn cười khẽ: "Cậu không muốn thử chút à? Thử xem em ấy có thể cậu đến gần không."

Hắn nói đầy ẩn ý: "Dù sao trong phòng tắm khi đó, em ấy đã khóc phải không?"

"Còn nói rất ghét mày."

Phương Chí khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vậy nếu tôi thành công thì sao, chẳng phải cậu sẽ trở thành trò cười lớn nhất à?"

"So với tao thì em ấy ghét mày hơn nhiều, đúng không Ứng Tinh Uyên?"

Hai người là một người, nhưng lại không phải một người, càng hiểu rõ nhau thì càng biết nói gì để kích thích đối phương lúc này, câu nào câu nấy đều chọc vào chỗ đau trong lòng người kia.

Giống như lúc trước trong phòng y tế, cả hai đều tận dụng mọi cơ hội để giết chết đối phương ở đây.

Khóe miệng Ứng Tinh Uyên mím thẳng: "Từ đầu tao không nên phân tách bọn mày ra mới phải."

"Nhân cách phế vật thì có gì đáng để thích?"

Lúc đầu, vì để duy trì hoạt động của phó bản nên hắn buộc phải phân tách ra hai nhân cách để chia sẻ gánh nặng với hắn. Hai người bọn hắn ở ngoài sáng đối phó người chơi, còn hắn thì ẩn trong bóng tối giao chiến với những sinh vật kia.

Điều này đã rất thành công.

Bởi vì từ đầu đến cuối, bất kể phó bản mở ra lần nào, cũng không có người chơi nào tìm được vị trí của hắn.

Trừ thiếu niên đột nhiên xông vào chiều hôm đó.

Cậu được Phương Chí bế vào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi môi hơi hé ra, lúc được bế vào còn mông lung nhìn thoáng qua chỗ hắn.

Có lẽ chính thiếu niên cũng không nhận ra, nhưng Ứng Tinh Uyên vẫn luôn nhớ dáng vẻ của cậu khi ấy.

Ngoan ngoãn dựa vào vai Phương Chí, cảm giác như thể chỉ cần làm gì đó hơi mạnh là cậu sẽ khóc hồi lâu, khác hoàn toàn với những NPC có ý thức mà hắn từng tiếp xúc.

Bỗng có một xung động kỳ lạ bắt đầu từ dưới bụng lan lên đỉnh đầu, ngay cả động tác băng bó vết thương cũng trở nên hơi vất vả.

Hắn cảm giác được Phương Chí rất thích thiếu niên này, nếu không sẽ không đích thân bế cậu đến phòng y tế.

Nhưng Ứng Tinh Uyên không thích cảm giác mất kiểm soát này.

Hắn không muốn thích thiếu niên bất ngờ xuất hiện kia.

Cũng không thích nhìn thấy Nha Thấu nằm trong ngực Phương Chí mà không có bất cứ sự đề phòng nào.

Hắn thấy thiếu niên trong lúc ngủ mơ để lộ ra vòng eo thon, bị bắt nạt mà không có cách nào tỉnh dậy. Còn lúc trong phòng vệ sinh ở thư viện, Hứa Dã đè lên người cậu, định làm gì đó.

Xinh đẹp, yếu ớt, phản ứng chậm chạp, bị người ta sờ mó cũng không biết, ngoan ngoãn mềm mại giống như ai cũng có thể cắn một cái.

Đối với ai cũng như nhau.

Vậy mình thì sao?

Ứng Tinh Uyên không biết, lần đầu tiên xuất hiện câu hỏi không biết đáp án.

Ba người họ là một thể, tư duy của họ đôi khi sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.

Nửa đêm hắn đứng bên cạnh giường Nha Thấu, chọn buổi sáng đẹp trời rồi va vào thiếu niên đang cúi đầu đi phía trước.

Kết quả rất bất ngờ nhưng cũng không ngoài dự đoán là bao, cậu quả thật là nhớ ăn không nhớ đánh, ngoan ngoãn quá mức, rõ ràng rất sợ mình nhưng vẫn muốn muốn đưa mình đến một nơi an toàn rồi mới đến lớp.

Đủ rồi.

Ứng Tinh Uyên nằm ngả ra ghế sô pha, che lại ánh mắt của mình.

Thôi ngốc tí cũng không sao, có hắn ở đây, hắn sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần ở bên cạnh hắn là được rồi.

Cho dù là người chơi, hắn cũng sẽ không để cậu đi.

"Tại sao lại thích Hứa Dã?" Ứng Tinh Uyên chờ thiếu niên dần ngừng ho mới mở miệng hỏi, hắn khịt mũi: "Vừa nãy em đã gặp hắn ở ngoài phải không? Em không tò mò tại sao hắn không làm gì mà lại bị phạt đi chấp hành nhiệm vụ à?"

Nha Thấu hơi ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn ửng hồng tỏ vẻ thắc mắc.

"Người đi chấp hành nhiệm vụ ngoài người chấp pháp ra thì còn có người vi phạm nội quy trường." Ứng Tinh Uyên chậm rãi nói: "Em suýt nữa bị hắn hại chết đấy biết không?"

"Tao khuyên mày nói ít thôi."

Hứa Dã vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng đánh gãy lời hắn, che chắn Nha Thấu phía sau lưng, nhận ra cậu đang căng thẳng bèn xoa đầu cậu: "Đừng sợ anh."

Nha Thấu khẽ gật đầu.

Có lẽ vì áo choàng của thiếu niên không kháng cự mình đến gần nên Hứa Dã cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Còn Ứng Tinh Uyên lại không vui, hắn xòe tay ra: "Chẳng lẽ tao nói sai à?"

"Nha Nha biết mười một nội quy đầu của trường rồi, Hứa Dã không vi phạm điều nào cả, vậy nội quy còn lại cũng dễ đoán phải không?"

Hắn từ từ dẫn dắt Nha Thấu đến nội quy thứ mười hai.

Hứa Dã không vi phạm mười một nội quy đầu, vậy thì chỉ còn lại nội quy thứ mười hai.

Hắn và Nha Thấu không học cùng lớp, ngoài lần gặp nhau trong thư viện và ở phòng ngủ vào buổi tối thì hình như không còn lúc nào nữa cả.

Vậy là xuất hiện vấn đề lúc ở phòng ngủ sao?

Nha Thấu nhớ lại tới tình huống tắt đèn đột ngột vào tối hôm qua và việc cậu lừa qua kiểm tra phòng ngủ.

Ứng Tinh Uyên khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt Hứa Dã, nói nốt lời: "Buổi tối không được vào phòng ngủ của người khác."

【Xuất hiện nội quy thứ mười hai: Sau khi tắt đèn không được ở lại trên hành lang, không được vào phòng ngủ của người khác hay chia giường với người khác!】

Ngoài điều mười ba còn chưa rõ có tồn tại hay không thì tất cả mười hai nội quy khác của trường đều đã được tiết lộ.

Bờ môi Nha Thấu khô khốc, cậu bối rối liếm môi.

Hứa Dã đứng dưới ánh trăng, ngữ khí lạnh lùng: "Rốt cuộc mày muốn làm gì??"

"Phải là tao hỏi mày mới đúng." Ứng Tinh Uyên cười khẽ: "Mày bảo em ấy đến đây làm gì? Điều kiện qua ải ẩn không có tác dụng với em ấy."

"Em ấy phải ở lại đây."

Thiếu niên trốn phía sau sững sờ, bỗng cảm thấy có cơn gió thổi qua mặt mình, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Dã đang đánh nhau với Ứng Tinh Uyên.

Còn trong tay cậu đang cầm cái hộp mà Hứa Dã vừa đưa cho.

Động tĩnh hai người đánh nhau rất lớn, làm cửa kính tầng một vỡ hết.

Phương Chí nhìn thoáng qua Nha Thấu đứng phía xa, nói thầm với cậu một câu rồi quay người lao vào cuộc chiến.

Sự tham gia của hắn ngay lập tức mở rộng quy mô của cuộc chiến, làm cả tòa nhà rung lắc theo từng lần di chuyển.

Ba người đánh nhau kịch liệt, hoàn toàn không để ý đến chính bản thân mình.

Nha Thấu muốn tìm nơi an toàn để trốn, trong lúc hoảng loạn tìm đường lại vô tình va vào lồng ngực của một người.

Cổ tay cậu bị nắm lấy, áo choàng màu đen trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.

"Đi thôi."

Cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay lan khắp cơ thể, hắn vội kiềm nén, nói ngắn gọn biểu đạt ý của mình.

Sau khi nhận ra là Cố Dung Thời, Nha Thấu không giãy giụa nữa mà yên tĩnh để hắn ôm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cậu nhích lại gần người Cố Dung Thời, khẽ nghiêng đầu giấu đi cảm xúc trong mắt.

Động tác khiến Cố Dung Thời vô cùng vui vẻ: "Anh sẽ dẫn em vượt qua phó bản này."

Nha Thấu không hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu giống như một con búp bê: "Được."

Cố Dung Thời nhanh chóng ôm Nha Thấu rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Anvile mới từ trong cửa đi ra, nhìn chằm chằm về phía hai người vừa đi, lẩm bẩm: "Đoán sai rồi à, có vẻ như là tự kiểm soát được ai đến gần."

Cô quay về phía ba người còn đang bận đánh nhau, hô một câu: "Đừng đánh nữa! Sắp sập nhà rồi!"

Ba tên kia không ai để ý đến cô.

"Thật là." Anvile tỏ vẻ bất mãn, cô chọn trọng điểm mà hô lại.

"Ê! Nha Nha bị Cố Dung Thời đưa đi rồi!"

Vừa nói xong, ba tên vốn đang đánh nhau kịch liệt lập tức biến mất.

Anvile: "..."

...

Trán Cố Dung Thời đầy mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp, có vẻ là vội đến cứu mình.

Nhưng vì cái gì?

Nha Thấu chọc hắn: "Cố Dung Thời."

Cố Dung Thời tranh thủ thời gian đáp lại cậu: "Ơi."

"Có phải anh biết điều kiện qua màn ẩn là gì rồi không." Một tay Nha Thấu cẩn thận kéo mũ trùm lên đầu, tay kia để ra sau lưng.

"Giấy báo trúng tuyển."

Cố Dung Thời gián tiếp trả lời câu hỏi của cậu.

Hắn vừa chạy vừa ôm một người, nhưng giọng không hề bị run mà còn vững vàng giải thích với cậu.

"Thân phận hệ thống gán cho người chơi là học sinh học lại, nhưng những học sinh này tháng Tám mới đến, thật ra là vì họ đang chờ kết quả trúng tuyển để xem liệu họ có được nhận vào trường học mình thích hoặc chuyển hướng học hay không. Sau khi xác định xong, bọn họ mới đến để học lại."

Chứ không phải tháng Bảy bây giờ hay là thời điểm vừa thi Đại học xong đã đến.

"Nhưng phó bản cố tình làm mờ mốc thời gian khiến người chơi lạc hướng, dẫn đến tốc độ thời gian trôi trong phó bản khác với thế giới thực, nên các đợt giấy báo nhập học vào tháng Tám đã được phát hết rồi."

Cho nên mỗi học sinh chuyển trường đều có giấy báo trúng tuyển, có người là Đại học, cũng có người là trường nghề.

"Nếu em vào phòng hồ sơ xem sẽ thấy ở đây không có hồ sơ của học sinh chuyển trường, bởi vì toàn bộ hồ sơ và giấy báo trúng tuyển đều ở trong tay mình. Ngay từ đầu phó bản cũng nói là cần thông qua buổi kiểm tra tháng sau mới có thể nhận được tư cách nhập học nên giờ chúng ta vẫn chưa có tư cách nhập học."

Nha Thấu mở to mắt, nói đến đây thì cậu cũng gần như hiểu được toàn bộ rồi.

Hồ sơ không được phép lưu trữ lâu dài trong tay cá nhân, nhưng thời điểm này rất đặc biệt — tốt nghiệp cấp ba, mà hồ sơ học sinh thường sẽ được mang đến trường Đại học vào ngày nhập học. Vì thế trong khoảng thời gian này, hồ sơ sẽ nằm trong tay học sinh.

Trường trung học Hồng Lâm không nhận hồ sơ của học sinh chuyển trường, không cho bọn họ tham gia hệ thống học sinh, thậm chí còn phải thông qua kiểm tra để lựa chọn những người phù hợp cho ở lại trường.

Trong thời gian này, học bạ của tất cả học sinh chuyển trường còn chưa được chuyển đến.

Bọn họ thậm chí còn không được tính là học sinh trường Hồng Lâm.

"Cho nên học sinh chuyển trường có thể cầm hồ sơ và giấy báo trúng tuyển rời khỏi trường, cũng tức là rời khỏi phó bản."

Giống như nhiều học sinh khác không thể chịu nổi áp lực học lại. Trước khi trường học khai giảng vào tháng Chín, họ có thể cầm giấy báo trúng tuyển đến trường Đại học để đăng ký bất cứ lúc nào.

Đây là cơ hội sống sót của họ.

Ngay từ đầu phó bản đã nhắc nhở rằng cần phải nhận được tư cách nhập học, có nghĩa là họ vẫn chưa phải là học sinh của trường trung học Hồng Lâm.

Mấy hàng chữ ngắn ngủi chứa vô số thông tin, nhưng hầu hết người chơi lại không nhận ra điều đó, mà chỉ vật lộn tìm ra nội quy cuối cùng, để rồi mất mạng vì nó.

Cách vượt ải quá đơn giản, bởi vì hồ sơ và giấy báo trúng tuyển vẫn luôn để trong phòng ngủ, chỉ cần nhận ra thì thậm chí bọn họ có thể rời khỏi phó bản ngay khi vừa vào.

Ngay ngày đầu tiên Cố Dung Thời đã phát hiện ra rồi, chẳng qua vì mục đích cá nhân nên mới tiếp tục ở lại phó bản này.

"Anh thông minh thật đấy." Nha Thấu nhỏ giọng khen ngợi, sau đó lại hơi ủ rũ: "Tôi không nhìn ra được."

Cố Dung Thời mấp máy môi: "Không phải do em."

"Hồ sơ và giấy báo trúng tuyển của học sinh chuyển trường đều ở trong phòng ngủ, nhưng em không giống bọn anh, em từ lâu đã là học sinh trường này rồi, thiếu điều kiện tiên quyết này thì sẽ không thể tìm thấy điều kiện ẩn."

"Thật không?"

Cố Dung Thời đáp ừ không hề do dự.

"Vậy... Cố Dung Thời."

Giọng điệu của thiếu niên hơi khác lạ.

"Sao vậy?"

Nha Thấu nắm chặt đạo cụ trong tay, cổ họng hơi nghẹn lại, rõ ràng cậu nên chất vấn đối phương, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy tủi thân trước.

"Lúc đầu anh muốn giết tôi phải không?"

-

Chương 35

Edit: Lune

Nha Thấu được Cố Dung Thời ôm trong ngực, do trên người mặc áo choàng, mặt lại bị mũ trùm kín nên cản gần như hết gió, khiến cậu không cảm thấy lạnh lắm.

Chẳng qua từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn cằm với khóe miệng mím thẳng của Cố Dung Thời, chứ không thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Nhưng một người dẫu có giả vờ đến đâu thì một vài chi tiết nhỏ vẫn sẽ tiết lộ tâm tư trong lòng hắn.

Huống gì bọn họ lại ở gần nhau thế này.

Bàn tay ôm cậu kia dần cứng đờ sau khi nghe cậu hỏi, tiếng hít thở của hắn cũng trở nên hơi rối loạn nhưng chưa đầy một lát đã khôi phục như cũ.

Nha Thấu ghé tai nghe, nơi cậu đang dựa vào là vị trí trái tim của Cố Dung Thời, tiếng tim đập càng lúc càng lớn.

Mà Cố Dung Thời đến giờ vẫn chưa giải thích.

Ngay cả khi Nha Thấu muốn bào chữa cho Cố Dung Thời, hay tự an ủi bản thân rằng khả năng chỉ là Ứng Tinh Uyên cố ý chia rẽ nên mới nói như vậy. Tối hôm đó không phải là Cố Dung Thời, ngay cả điều này cậu cũng không thể nói được.

Nha Thấu chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, giống như khi cậu còn nhỏ bị người khác lừa ăn viên kẹo chanh đã hết hạn, vị của nó vừa chua lại vừa đắng, lan từ miệng đến trong lòng. 

Ứng Tinh Uyên nói cậu nhớ ăn không nhớ đánh, thật ra không phải. 

Dù đã trưởng thành, thời gian cũng đã trôi qua rất lâu kể từ khi ăn viên kẹo chanh hết hạn đó, nhưng Nha Thấu vẫn luôn nhớ đến cảm giác khó chịu khi nuốt xuống, cùng với cảm giác tủi thân vì bị lừa dối.

Cảm giác chua xót đó không giảm đi theo thời gian, thậm chí còn vì lắng đọng lâu dưới đáy lòng nên mỗi lần nếm lại càng thấy đắng hơn. 

Cố Dung Thời mở miệng định giải thích, nhưng trên người Nha Thấu bỗng phát ra một luồng ánh sáng chói mắt.

Hắn vô thức quay đầu đi, sau khi mất tầm nhìn, hắn buộc phải đứng tại chỗ và chờ ánh sáng mạnh tan biến. Đến khi thích nghi được rồi mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện thiếu niên vốn đang ở trong ngực mình bấy giờ đã biến mất.

Mà xung quanh hắn có một nhánh dây leo đâm thủng bề mặt xi măng, đột ngột mọc lên từ dưới đất, trong nháy mắt chúng đã quấn lấy nhau tạo thành một cái lồng giam Cố Dung Thời bên trong.

Dây leo vốn là một loại thực vật mềm mại dễ uốn, nhưng lúc này chúng lại mọc thẳng lao lên, giống như những cột thép đúc thành một nhà tù.

Đặc biệt xung quanh còn có thi thể của những người chấp pháp mà Cố Dung Thời đã giết trên đường đi tìm Nha Thấu, xác chết nằm chồng chất bị sợi dây leo quấn lên, trong chớp mắt chỉ còn lại một lớp da.

Những sợi dây leo màu xanh đã hút máu của những người chấp pháp, từ gốc bắt đầu chuyển sang màu đỏ, lúc màu đỏ lan dần lên trên thì đống thi thể dưới cùng cũng dần biến thành màu đỏ sẫm.

Mãi đến khi chúng đã trở thành một khối màu đỏ thẫm toát ra cảm giác không còn sinh khí sau khi thối rữa.

Mà toàn bộ quá trình chỉ mất có hai giây.

Dây Leo Quỷ hút máu - ít nhất cũng là đạo cụ cấp S+.

Vừa rồi Nha Thấu đã tiếp xúc với ai?

"Cố Dung Thời."

Người mà Cố Dung Thời đang tìm đứng bên ngoài lồng giam, dây leo quỷ vừa hút máu không ngần ngại lúc này đang vui vẻ quấn quanh chân cậu, giống như chú mèo con muốn được chủ nhân khen ngợi.

Thiếu niên đã bỏ mũ xuống, mái tóc giấu trong mũ từ lúc nãy giờ đã hơi lộn xộn bị gió thổi đung đưa, cậu nắm chặt áo choàng của mình, cả người được bao kín mít.

Với bộ dạng cậu như hiện giờ mà đội thêm chiếc mũ phù thủy, có khi còn trà trộn được vào thế giới phép thuật phương Tây, giả vờ làm một pháp sư bí ẩn sống trong rừng sâu ấy chứ.

Nhưng không phải là phù thủy có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt với tâm tư ác độc như trong truyện cổ tích, mà là một phù thủy nhỏ xinh đẹp thích nhảy nhót khắp khu rừng.

Thiếu niên cắn môi: "Sao anh không dùng vũ khí?"

Lúc nói ra lời này, cậu bỗng thấy thảng thốt.

Giống như quay lại thời điểm mình bị Cố Dung Thời chặn trong phòng vệ sinh, Cố Dung Thời biết cậu là người chơi còn ép cậu thừa nhận, nhưng bây giờ, vị trí của hai người đã đổi ngược cho nhau, là cậu đang ép Cố Dung Thời thừa nhận.

Đây cũng coi như là trả thù.

Chỉ là...

"Anh... tại sao anh muốn giết tôi?"

Cảm giác vừa chua vừa đắng kia vẫn chưa tan đi, chẳng những khiến răng ê ẩm mà còn làm dạ dày cậu đau thắt. Giọt nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa mà lăn dài trên má.

Một tay Nha Thấu nắm chặt quần của mình, tay kia thò ra từ trong áo choàng lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại tuôn càng nhiều. Cậu nhỏ giọng khóc nức nở: "Rõ ràng tôi không làm gì mà."

Đây là lần đầu tiên cậu khóc không vì mục đích gì cả kể từ sau khi tiến vào phó bản.

Mấy lần trước đều là để tỏ ra yếu thế hi vọng đối phương có thể buông tha cho mình, cũng nhằm đánh tan địch ý tiềm ẩn của bọn họ với mình. Khóc không thành tiếng mới có thể đạt hiệu quả tối ưu được. 

Nhưng lần này thì khác, thiếu niên khóc nức nở thành tiếng, không phải là tiếng khóc xé lòng kinh thiên động địa mà giống tiếng rên rỉ của thú con đang bị tổn thương hơn.

"Rõ ràng tôi không hề làm gì sai..."

Những giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, tiếng khóc thút thít không dứt.

Vừa bắt đầu, điểm thiện cảm của Ứng Tinh Uyên với mình đã là -40, Cố Dung Thời thì muốn giết mình. Hơn nữa cậu còn vừa mới biết Phương Chí và Hứa Dã với Ứng Tinh Uyên là cùng một người.

Trước khi cúi đầu, Cố Dung Thời trông thấy đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ướt đẫm vì nước mắt.

Nha Thấu đã khóc trước mặt hắn tổng cộng hai lần, một lần vào tối qua khi cậu sợ hãi, và một lần vào tối nay vì tủi thân.

Cố Dung Thời cảm thấy tim mình đau nhói, hắn hạ giọng dỗ dành: "Nha Nha đừng khóc..."

"Đừng gọi tôi như vậy!" Nha Thấu ngẩng mặt lên, tỏ ra hung dữ.

"Anh xin lỗi." Giọng Cố Dung Thời khô khốc, hắn cảm giác hình như có thứ gì đó muốn thoát khỏi mình, sống lâu như vậy rồi mà hiếm khi nào lòng hắn lại rối bời như lúc này: "Nghe anh nói đã, không phải như em nghĩ đâu."

Nha Thấu không biết cụ thể khi đó là sao, nhưng cậu đã biết một điều: Cố Dung Thời lúc đầu thật sự muốn giết mình.

Cậu không biết tại sao đầu óc mình lúc này lại nhanh nhạy như thế, không biết là tốt hay không nữa.

"Điều này không còn quan trọng nữa rồi." Nha Thấu vừa nói vừa sụt sịt, cậu khẽ lắc đầu nín khóc.

Lồng giam Dây Leo Quỷ bắt đầu thu lại, cho đến khi không gian bên trong chỉ chứa được mình Cố Dung Thời, khiến việc cựa quậy người cũng cực kỳ khó khăn.

Thiếu niên chậm rãi đi tới, dừng trước lồng giam, mới khóc xong nên giọng hơi dinh hính: "Dù sao sau khi rời khỏi phó bản rồi, chúng ta cũng sẽ không còn gặp nhau nữa."

Vì cậu sẽ rời khỏi khu Trốn thoát Kinh hoàng, không còn ở đây nữa.

Dù thân phận thật sự của Cố Dung Thời có lợi hại đến đâu thì chẳng lẽ hắn còn có thể nhảy qua khu khác để bắt cậu về chắc?

Nghĩ đến đây, thiếu niên mới cảm thấy được an ủi phần nào.

Trái tim Cố Dung Thời như bị lỡ nhịp, lập tức thốt lên: "Không đâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau!"

"Ra ngoài rồi thêm bạn với anh, anh sẽ dẫn em đi vượt phó bản, Nha Nha." Lúc mở miệng lần nữa, giọng hắn đã trở nên gấp gáp, rõ ràng là bị câu không gặp lại nữa của thiếu niên kích thích.

Trong phó bản, thiếu niên mang thân phận tiểu thiếu gia ngang ngược, còn được đám Ứng Tinh Uyên bảo vệ, nhưng ra ngoài thì sao?

Cố Dung Thời không tưởng tượng được một mình Nha Thấu sẽ sống thế nào ở ngoài phó bản.

Mạnh được yếu thua, sàng lọc tự nhiên, nghi kị vô cớ, điểm tích lũy là trên hết, một mình thiếu niên sao có thể thích ứng với quy tắc sinh tồn tàn khốc bên ngoài?

Chứ đừng nói đến việc cậu còn là một tân thủ.

Cố Dung Thời không dám nghĩ xa hơn, câu cuối cùng khó khăn đến nỗi hắn nói mấy lần vẫn không thể hoàn chỉnh nổi: "Nha Nha, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Người đàn ông bị nhốt trước mặt đã không còn dáng vẻ ung dung như trước, hai mắt hắn đỏ bừng, đây rõ ràng là kết quả mà Nha Thấu muốn nhìn thấy.

Thế nhưng cậu lại chẳng vui nổi.

"Lúc anh cho tôi thuốc và tặng tôi ngôi sao, tôi vui lắm." Nha Thấu nói nhỏ, dùng tay lau sạch nước mắt: "Bởi vì chưa bao giờ có người lạ tặng quà cho tôi."

Nếu không, cậu cũng sẽ không mang ngôi sao theo mình mọi lúc như vậy.

Cổ họng Cố Dung Thời đau rát: "Ngôi sao đó đâu rồi?"

Bị Ứng Tinh Uyên lấy mất rồi.

Tuy vậy, nhưng Nha Thấu sẽ không nói thật với hắn: "Vứt rồi."

Quả nhiên, Cố Dung Thời lại trầm thêm.

"Nếu tối đó không có món quà bất ngờ kia thì giờ tôi đã chẳng xuất hiện ở đây."

Nha Thấu cảm thấy hơi mất mặt, cậu hít mũi một cái rồi nói tiếp: "Tối qua, sau khi tôi trốn đi, anh đã nghĩ gì? Lúc anh cứu tôi, anh lại nghĩ gì? Anh có thấy tôi nực cười lắm không, vậy mà lại khóc trước mặt kẻ đầu têu mọi chuyện."

Tối đó, hắn còn đảm bảo với cậu rằng người đàn ông cầm lưỡi hái kia sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, rõ là nói dối.

"Vậy nên, anh dựa vào cái gì mà nói muốn gặp lại tôi!"

Nói đến đây, giọng cậu không khỏi bật ra tiếng khóc.

"Tôi..." Nha Thấu hít sâu một hơi: "Rất ghét anh."

Chung quanh yên tĩnh, ngay cả tiếng Dây Leo Quỷ bò cũng không còn.

Cố Dung Thời mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, sững sờ nhìn thiếu niên.

Nha Thấu đội mũ lên, ngăn cản ánh mắt hắn. Chẳng qua cậu đi đến đâu, Cố Dung Thời lại nhìn đến đó.

Thiếu niên hơi bực mình: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Cậu không hình dung nổi vẻ mặt của Cố Dung Thời lúc này.

Ban đầu, Nha Thấu đã cảm thấy hắn hơi giống con sư tử chuẩn bị bùng nổ cơn thịnh nộ, về sau lại thấy giống một kẻ lang thang mất hồn, sau khi đánh mất thứ mình muốn, cả người đều trở nên bất ổn. 

Tiếng xột xoạt vang lên, không ngờ Cố Dung Thời lại dùng tay chạm vào Dây Leo Quỷ, muốn xé đứt nó!

Mắt hắn đỏ bừng, lòng bàn tay vì tiếp xúc với Dây Leo Quỷ mà máu thịt be bét, hắn chẳng thèm quan tâm đến sự sống của mình đang bị dây leo hút đi.

Nha Thấu: !!!

Cậu thảng thốt, vội vàng muốn chạy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức, cậu mím môi, đánh liều đạp hắn một cái, hứ một tiếng rồi nhanh chóng dùng đạo cụ dịch chuyển rời khỏi đây.

"Đừng bao giờ gặp lại nữa!"

Cố Dung Thời dừng giãy giụa, ánh mắt thâm trầm: "Anh sẽ tìm được em."

Bé con xinh đẹp thành công trốn thoát bỗng rùng mình.

...

Đi được nửa đường, Nha Thấu chợt dừng lại, hơi lo lắng hỏi hệ thống: "001, mi thấy như vừa rồi được chưa?"

Cảm xúc hung hăng dịu đi, chỉ còn lại cảm giác lo lắng sợ hãi.

001 chưa kịp trả lời, thiếu niên đã lắc đầu, lẩm bẩm: "Không, không hỏi mi được, mi không giúp được gì trong khía cạnh này."

001:【...】

Hệ thống Tình yêu hiểu được, cố tình lên tiếng:【Ta ở đây.】

Nước mắt trên mặt bé con đã khô, ngoại trừ mắt hơi đỏ ra thì không có gì khác thường. Dưới sự ướt át của nước mắt cùng cảm xúc dâng trào khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm mềm mại: "Tôi làm tốt không?"

Hệ thống Tình yêu:【... Là sao?】Điều gì khiến Thiếu chủ có suy nghĩ này.

Thiếu niên bắt đầu đếm từng ngón tay: "Ta cố ý chọn một đạo cụ có vẻ rất mạnh để nhốt anh ta lại, dù anh ta còn mạnh hơn nữa thì cũng phải mất một thời gian đúng không? Vừa nãy mi cũng nhìn thấy tay anh ta bị rách be bét nên đạo cụ này có vẻ là mạnh thật nha."

"Sau cùng ta còn đạp anh ta một cái, trước khi đi, ta thấy sắc mặt hắn tệ cực kỳ."

Thật ra lúc đầu cậu định bảo Cố Dung Thời giao hết đạo cụ trên người ra, nhưng nghĩ qua nghĩ lại vẫn không vượt qua nổi ranh giới trong lòng, nên đành im lặng bóp chết ý nghĩ này từ trong nôi.

Cái lưỡi hái kia của Cố Dung Thời rất đáng sợ.

Hơn nữa lúc cuối hắn còn bảo nhất định sẽ tìm được mình.

Tìm cậu làm gì!

Nha Thấu hơi run chân, cẩn thận hỏi: "Anh ta nói sẽ gặp lại, còn bảo nhất định sẽ tìm được ta, có phải là anh ta ghi thù rồi muốn tìm ta báo thù sau khi ra khỏi phó bản không?"

Sau khi sắp xếp logic xong, càng nghĩ lại hành động của Cố Dung Thời, cậu càng thấy hắn có khả năng làm như vậy.

Sao tên cầm lưỡi hái kia lại cứ mãi nói rằng sau khi ra ngoài sẽ gặp lại cậu chứ?

Còn nói sẽ tìm được mình.

Như thế chẳng phải là ghi thù rồi sau này muốn tìm cậu gây chuyện à?

【...】

Hệ thống Tình yêu im lặng khiến đồ ngốc càng thêm bối rối lo lắng, cậu bèn chọc 001, muốn xác nhận lại với nó: "Sau khi ra ngoài là ta có thể về nhà đúng không?"

Xét thấy lúc trước đảm bảo gần như 100% có thể rút trúng Buff Thể Lực cuối cùng lại lệch rate ra Buff Nhan Sắc, 001 mới cẩn thận lên tiếng:【Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.】

Nha Thấu còn định nói thêm điều gì, bỗng thấy một cô gái cầm ô đi từ phía xa đến.

Buổi tối Anvile không che ô, cô nàng đi đến trước mặt Nha Thấu, duỗi tay ra trước mặt cậu.

Trong tay cô là một phong thư màu đen viền vàng, trông hết sức thần bí.

Anvile hơi nghiêng đầu, cong mày mỉm cười, hai chiếc răng nanh kia càng thêm rõ ràng.

Hai chiếc răng nanh nhọn hơn những người khác nhiều, giống như có thể dễ dàng xé rách da thịt của loài người và cắn đến mạch máu, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Giống như...

Ngay giây sau, một đôi cánh màu đen đột nhiên xuất hiện sau lưng Anvile, hòa với ánh trăng.

Nhìn thấy răng nanh và đôi cánh dơi, kết hợp với việc Anvile luôn che ô vào ban ngày, cuối cùng Nha Thấu mới nhận ra.

Anvile không phải người chơi, cô chỉ xuất hiện trong những câu chuyện mà Nha Thấu từng nghe- 

Ma cà rồng.

Thiếu niên sững sờ đứng yên tại chỗ.

Anvile đặt phong thư vào tay Nha Thấu: "Nha Nha, hoan nghênh em đến thăm nhà chị."

Nha Thấu lắp bắp: "Nhưng..."

"Xuỵt-"

Anvile nhí nhảnh chớp mắt, nhẹ nhàng xoay người cậu lại: "Thời gian không còn nhiều, hắn sắp đến rồi."

"Chúc em may mắn."

Chờ đến khi cậu hoàn hồn thì Anvile đã biến mất, chỉ còn phong thư màu đen trên tay cậu chứng minh rằng cô đã ở đây.

Mà "hắn" trong miệng Anvile vừa nói đang đi về phía cậu.

Là Ứng Tinh Uyên, nhưng cảm giác lại không giống Ứng Tinh Uyên.

Cũng không giống Phương Chí và Hứa Dã.

Vậy hắn là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro