Chương 84 + Chương 85: Căn cứ Người Chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84

Edit: Lune

Thi Lâu bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài, vừa mở mắt ra đã trở lại sảnh trò chơi.

Sảnh trò chơi đang rất ồn ào, có hai người chơi đang kéo tóc đòi đối phương giải thích.

"Mẹ kiếp, nếu không tại mày thì sao Tiểu Tiểu lại chết!"

"Mày cướp vật phẩm của ông, ông không giết chết mày đã là tốt lắm rồi!"

Đây là chuyện thường xảy ra sau khi phó bản kết thúc, Thi Lâu thấy rõ nhạt nhẽo bèn quay đi, nhanh chóng tìm người trong đám đông.

Mà Người đánh giá S hắn muốn tìm lúc này đang đứng trong sảnh trò chơi. Anh ta vừa vẫy tay một cái, lập tức có hai gã đô con xuất hiện, tiến đến chuẩn bị kéo hai tên người chơi đang cãi nhau kia ra.

Người đánh giá S lần này không đeo găng tay, bình tĩnh nói: "Trong sảnh trò chơi cấm gây ồn ào."

Lần này, tốc độ thời gian trôi trong phó bản khác với Căn cứ Người Chơi, bọn hắn ở trong phó bản bốn ngày, nhưng trong mắt người bên ngoài thì bọn hắn chỉ mới ở trong phó bản có một lúc.

Thi Lâu đi tới, nói ngắn gọn: "Tôi muốn vào phó bản lần nữa."

Người đánh giá S nhìn hắn: "Phó bản không cho phép người chơi đã vượt ải thành công vào lại lần thứ hai."

Thi Lâu ngắt lời: "Cộng sự của tôi vẫn còn ở trong đó."

Lời hắn nói mang theo ý đe dọa, người chơi Đỉnh cấp mà có tâm trạng không tốt thì những người khác cũng sẽ cảm thấy không tốt theo. Chẳng hạn như hai tên người chơi vốn đang đánh nhau đằng kia, còn chưa bị hai gã đô con kéo ra đã bị dọa cho mềm chân ngã xuống.

Những người chơi đã vượt ải xong lẫn những người chuẩn bị vào phó bản đang để ý bên này cũng bị áp lực đè cho không thở nổi, ai nấy đều tự giác vòng qua góc, tựa lưng vào tường mà đi về phía trung tâm chọn phó bản.

Mà Người đánh giá S lại như chẳng cảm nhận được gì, anh ta không hề bị ảnh hưởng chút nào, chỉ hạ giọng nói: "Cộng sự của cậu vượt ải xong là có thể ra ngoài, chỉ cần bình tĩnh chờ là được."

Bình tĩnh chờ?

Nhiệm vụ cuối cùng của Nha Nha là ám sát thánh tử điện thờ, ngay cả hắn cũng khó mà đối phó được với Thánh tử điện thờ nữa là, nếu lúc ám sát mà bị bắt được thì kiểu gì cậu cũng xảy ra chuyện!

Thi Lâu nheo mắt lại: "Để tôi vào."

Người đánh giá S không hề lay chuyển: "Xin hãy tin tưởng cộng sự của mình, cậu ấy không dễ chết vậy đâu."

Thi Lâu nghiêng đầu, hắn nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của người này: "Anh biết em ấy?"

Người đánh giá S không lắc đầu cũng không gật đầu: "Những người có thể trở thành cộng sự với nhau trong Lâu đài Ánh Trăng đều có thực lực tương đương nhau, có thể làm cộng sự của cậu thì dĩ nhiên thực lực sẽ không kém."

"Còn về những chuyện khác..." Người đánh giá S đeo nốt găng tay lên: "Xin hãy tuân thủ quy định ở đây."

"Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước."

...

Cả người Thi Lâu toát ra hơi lạnh, hắn không biết thiếu niên sẽ ra từ cửa nào nên dứt khoát ngồi luôn ở sảnh chờ.

Hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, kéo thấp vành mũ xuống che kín sắc mặt đen xì của mình, khoanh tay ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.

Chỗ này gần cửa lớn, bất cứ ai ra vào đều phải đi qua đây, chỉ cần Nha Nha vừa ra là hắn sẽ thấy ngay.

Tốc độ thời gian trôi trong phó bản khác với bên ngoài, cho nên dù năm ngày trong phó bản đã kết thúc thì ở Căn cứ Người Chơi cũng mới trôi qua một lúc, nhiều nhất chỉ thêm mấy phút nữa là thiếu niên sẽ xuất hiện.

Trong lúc chờ người, Thi Lâu đã bắt đầu nghĩ xem nên nuôi cậu thế nào rồi. Dù sao bé xinh đẹp trông yếu ớt thế kia, hắn không muốn giống Lucifer, đến người cũng nuôi không xong.

Đầu tiên phải dẫn cậu đi mua máy truyền tin đã, phải mua loại đắt nhất.

Ngày trước hắn không cân nhắc nhiều nên chỉ mua một căn hộ bình thường, nếu thiếu niên không thích thì hắn có thể đi mua biệt thự.

Không biết khẩu vị của thiếu niên thế nào, chờ lúc nữa đón được thiếu niên xong có thể dẫn cậu đi ăn, sau đó đi dạo siêu thị mua những thứ mà cậu thích.

Dù sao mình cũng không có lãnh địa cần duy trì, điểm tích lũy nhiều đến mức còn chẳng có chỗ tiêu.

Ngoài mấy thứ đó ra, hắn còn phải đề phòng hai tên chó Lục Lâm An với Thẩm Thính Bạch kia nữa.

Quan trọng hơn là Nha Nha nhất định phải an toàn ra ngoài.

Thi Lâu liếc thoáng qua sảnh trò chơi, trong lòng thoáng cảm thấy bất an, hắn luôn cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra.

"Đệt, vl thật, mấy ông thấy lệnh truy nã do Dung Xích đăng chưa? Hợp gu tôi vãi, sao Dung Xích lại muốn đuổi giết bé xinh đẹp đến cùng thế nhỉ? Nếu không phải Dung Xích thì có khi tôi đã ra tay rồi."

Có một tốp người chơi đi đến, giọng nói oang oang vang khắp cả phòng chờ.

Vì Thi Lâu đã đội mũ che mặt mình từ trước nên đám người kia không chú ý hắn ở đây, tiếp tục tán gẫu về phát hiện mới của mình.

"Xem rồi, treo giải thưởng một triệu điểm tích lũy, ai xem xong chẳng phải nói khủng một tiếng. Không biết đắc tội Dung Xích chỗ nào nhỉ? Dùng những một triệu để treo thưởng, không biết bắt được rồi sẽ bị tra tấn kiểu gì." Người kia lắc đầu: "Tôi khuyên ông đừng mó tay vào thì tốt hơn, cướp người với Lãnh chúa khu Đông á, còn chẳng biết ông có sống nổi đến ngày mai không nữa."

Nhắc tới Dung Xích, Thi Lâu khựng người lại.

Hắn bỗng nghĩ đến người chơi mà Dung Xích nhắc mãi kia, rất đặc biệt, trà trộn vào giữa đám NPC, tên là gì thì không nhớ lắm.

Hơn nữa...

Dung Xích nào nỡ hành hạ cậu ta chứ, trông điệu bộ chỉ hận không thể mang người về để ngay dưới mí mắt mình mà canh chừng, cây cổ thụ lâu năm cuối cùng cũng nở hoa, chỉ ước gì có thể thông báo cho cả thế giới biết đây là người của hắn thôi.

Dung Xích không tìm thấy người nên chỉ có thể dùng cách này.

Cũng phải chờ ra ngoài thì Thi Lâu mới biết Dung Xích đã đăng lệnh truy nã, đúng là ngu xuẩn.

Có điều làm bạn bao năm nay, hắn vẫn cảm thấy nên thanh minh giúp Dung Xích một chút.

Thi Lâu vừa định lên tiếng thì đám người kia lại mở miệng.

"Cần gì biết nguyên nhân, cứ nhớ một triệu này là được rồi. Đợi lấy được một triệu này xong, chúng ta còn cần vào phó bản nữa chắc?"

"Đúng đúng đúng, mau nhớ kỹ người này đi." Người kia dừng lại: "Cậu ta tên gì ấy nhỉ?"

"Hình như là Nha Thấu."

Động tác đứng dậy của Thi Lâu dừng lại.

Có lẽ là vì hắn cứ lẩm bẩm tên Nha Nha mãi, giờ đột nhiên nghe thấy một cái tên cũng có chứa chữ Nha nên phản ứng hơi chậm.

Hắn lại ngồi xuống, nâng vành mũ lên một chút, sau đó mở bảng điều khiển của mình ra, tìm tùy chọn diễn đàn rồi bấm vào.

Bài đăng trên cùng vừa khéo là — "Nha Thấu là thần thánh phương nào?".

Thi Lâu nheo mắt lại, ngón tay dừng lại ở đó một lúc rồi mới lướt bài đăng từ trên xuống dưới.

Bên trong không đăng kèm ảnh, hơn nữa hắn còn thấy một cái tên quen thuộc.

—[xc: Có thông tin liên hệ của cậu ấy không? ]

Ngang nhiên hỏi thông tin liên hệ ngay trong bài đăng, ra vẻ muốn giành giật với Dung Xích, quấy nước đục thì đúng là chịu khó không ai bằng.

Thi Lâu cười khẩy một tiếng.

Tạ Thầm với Dung Xích, kỹ năng của hai tên này đều buồn nôn giống nhau, một tên chỉ còn trái tim là có thể sống lại, một tên thì chỉ dùng phân thân của mình để vào phó bản. Tên trước đúng kiểu bất tử với đủ nghĩa, tên sau thì hoàn toàn không tìm được bản thể ở đâu mà đánh, cuối cùng có đánh cũng không biết ai mới thắng.

Hắn không quan tâm đến "Nha Thấu", tổng hợp qua thông tin mình có được thì "Nha Thấu" là một người chơi rất đẹp mà Dung Xích gặp được trong [Điều 13 nội quy trường]. Tạ Thầm xem ra cũng thấy khá hứng thú với cậu ta, ngoài ra thì không còn gì khác.

Dáng dấp có đẹp nữa thì Thi Lâu cũng không thèm để ý, đẹp nữa cũng đẹp bằng Nha Nha của hắn không hả?

Hắn thấy nhóc cộng sự của mình là người đẹp nhất.

Thi Lâu hết hứng, vừa định thoát ra thì đúng lúc này một bài đăng bị đẩy lên.

— "Mọi người không cần cảm ơn, tôi đã đăng ảnh của bé xinh đẹp lên rồi đây, anh em mau xem đi!"

[Chủ thớt: Tải ảnh trong lệnh truy nã xuống khó dã man, bé con xinh thật sự, mọi người mau nhìn đi! Rất có khả năng Dung Xích sẽ lợi dụng quyền hạn của mình để xóa bài, mọi người có xem thì nhớ lưu vào. Để cho chắc ăn nên tôi sẽ đăng trong phần bình luận ~ nếu bài bị xóa thì đành phải qua lệnh truy nã xem thôi, mặc dù có mã che rồi nhưng Nha Thấu đẹp thật đấy.]

[Chủ thớt can đảm ghê, mau đăng mau đăng, tôi lưu liền!]

[Lần đầu thấy chủ thớt dám đăng ảnh, chắc không phải là người khu Đông đâu nhỉ?]

[Chủ thớt: Hì hì, tôi còn chưa gia nhập lãnh địa nào, mấy ông đề cao tôi quá.]

Thi Lâu lướt xuống, một tấm ảnh full hd bất ngờ hiện ra trước mắt hắn.

Đôi mắt màu lam quen thuộc, mái tóc đen khiến cậu trông ngoan ơi là ngoan nhưng trên mặt vẫn mang theo chút biểu cảm khiêu khích châm chọc khiến cậu trông cực kỳ...

[Cay quá! Đù! Vợ quất anh đi!]

Cái ảnh Dung Xích chọn là lúc thiếu niên ngồi bên dưới trào phúng nhóm người chơi lên giới thiệu, cậu khoanh tay, ngồi bắt tréo chân, trông có vẻ rất ghê gớm.

Là dáng vẻ mà Thi Lâu chưa từng thấy bao giờ.

"..."

Thi Lâu nhìn tấm ảnh này chằm chằm suốt một phút, mãi đến khi diễn đàn thông báo bài đăng bị xóa hắn mới hoàn hồn.

Bài đăng sống được năm phút, còn nhắc Dung Xích ngay trong bài, không cần nói cũng biết là ai xóa.

Chủ đề bàn tán của nhóm người chơi bên kia đã chuyển từ Nha Thấu sang nên chọn phó bản nào tiếp theo, cả đám bỗng cảm nhận được áp lực khủng khiếp, suýt thì quỳ tại chỗ.

Bọn họ nhìn người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế sô pha thình lình đá đổ cái bàn trước mặt, tay cầm máy truyền tin đang nói chuyện với ai đó.

"Dung Xích, cậu không cần tìm em ấy nữa đâu." Thi Lâu bỏ mũ xuống, mái tóc rối tung cũng chẳng thể giảm bớt cảm giác hung tàn trên người, trái lại còn khiến hắn trông càng khó chọc.

Dung Xích vừa định hỏi Thi Lâu sao rồi, nghe Thi Lâu nói lời này, trong phút chốc không đáp lại.

Đúng lúc cấp dưới của hắn truyền tin đến nói rằng thiếu niên đã sử dụng vé mời NPC, ở phó bản trước, người có khả năng tặng vé mời NPC cũng chỉ có Anvile, mà hắn nhớ rõ Anvile là NPC đỉnh cấp của phó bản Lâu đài Ánh Trăng.

Hơn nữa Thi Lâu từng hỏi hắn về thông tin của phó bản Lâu đài Ánh Trăng, liên kết hết chỗ thông tin này thì rất dễ đoán được "Em ấy" trong lời Thi Lâu nói là ai.

Dung Xích không kiềm chế được lực tay, chờ phản ứng lại mới nhận ra mình vừa bóp nát một cái cốc: "Cậu có ý gì?"

Thi Lâu: "Ý trên mặt chữ."

Từ khi làm bạn đến nay, đây là lần đầu tiên hai người đối chọi với nhau, giọng Dung Xích lạnh xuống: "Cậu gặp em ấy rồi?"

Thi Lâu không phủ định: "Ừ, lúc em ấy bị tôi đè xuống kề tai thì thầm đáng yêu lắm, em ấy là cộng sự của tôi."

Dung Xích biết tốc độ thời gian trôi trong phó bản Lâu đài Ánh Trăng khác với bên ngoài, nếu làm cộng sự với nhau, hẳn là họ vẫn luôn ở cùng nhau.

Hơn nữa kề tai thì thầm gì đó nghe thân mật quá rồi.

Dung Xích buông tay ra, nhìn mảnh thủy tinh vỡ đã găm vào trong thịt: "Thi Lâu, cậu còn nhớ mình nói gì trước khi vào phó bản không?"

Mấy phút trước còn nói không đụng vào vợ bạn, thế mà mới qua có mấy phút đã ra vẻ muốn cướp người.

Thi Lâu nhếch khóe miệng: "Em ấy là vợ cậu chắc?"

"Em ấy từng bị tôi cắn, lúc cuối bỏ trốn rồi lại ngoan ngoãn tự quay về, còn ôm tôi khóc." Hắn nói cực kỳ mơ hồ, làm cho mấy hành vi vốn rất bình thường nghe mờ ám vô cùng.

Dung Xích không cảm giác được cái đau trên tay mình nữa, chậm rãi nói: "Đùi thì sao, liếm qua chưa? Mềm ơi là mềm, cậu chạm vào chỗ đó chưa?"

Tay Thi Lâu bỗng siết chặt, trên dòng thời gian hắn đã chậm một bước rồi, nghe đến đây thì gần như không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em ấy còn cưỡi trên người tôi nữa, vì tốc độ nhanh quá nên suýt không thở nổi."

Ý nói lúc hắn biến thành sói khổng lồ đưa cậu đến tiền tuyến, Thi Lâu vẫn luôn am hiểu nghệ thuật nói chuyện, rõ là chuyện bình thường nhưng qua mồm hắn thì hệt như hai người đã xảy ra chuyện gì thật.

Dù đang nói chuyện qua máy truyền tin chứ không gặp mặt trực tiếp thì vẫn cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt kia.

Dung Xích hít sâu một hơi: "Cậu nhất quyết muốn đối nghịch với tôi à?"

Thi Lâu cong môi: "Cậu nghĩ sao?"

Sắc mặt Dung Xích đã đen như đáy nồi, hắn mặc quần áo xong chuẩn bị ra ngoài, khoảnh khắc đẩy cửa ra, hắn nghe thấy Thi Lâu tuyên bố cũng như tuyên chiến với mình: "Dung Xích, em ấy là của tôi."

Đám người chơi kia run chân đến mức quỳ xụp xuống, sợ người chơi cấp cao như Thi Lâu trông thấy mình, ai nấy cũng cúi đầu chỉ ước bản thân có thể nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Không bao lâu sau, một người đi vào cửa lớn, không nói lời nào đã lao vào đánh nhau với Thi Lâu.

Không dùng bất cứ kỹ năng nào, cũng không dùng đạo cụ mà chỉ đơn thuần đánh đấm tay đôi, từng đấm như muốn giã chết đối phương.

Bọn họ run rẩy tựa sát lưng vào tường mà đi, đến lúc phòng chờ gần sập cuối cùng cũng chạy được ra ngoài.

Cả đám người trố mắt nhìn nhau: "Hai người vừa rồi là Thi Lâu với Dung Xích phải không?"

"Kệ đi!"

Một người trong đó nhanh chóng biên tập nốt bài đăng rồi đăng lên diễn đàn.

Tiêu đề là — "Phắc, Lãnh chúa khu Đông với Người chơi Bảng Vàng đánh nhau rồi!"

...

Nha Thấu ngơ ngác nhìn người đàn ông tên Tạ Thầm trước mặt... Không, không hẳn là đàn ông, vì trông vẻ ngoài thì hắn chỉ tầm tuổi cậu thôi.

Dưới mái tóc rối màu đen là đôi mắt đỏ hơi xếch lên, đôi mắt rất đẹp, khi nhìn chằm chằm vào ai sẽ khiến người đó có cảm giác bị hút vào bên trong. Tai phải đeo khuyên, nhưng chỉ đeo một bên, bên trái còn không cả bấm lỗ.

Hắn mặc áo thun trắng cùng quần đen, động tác nhảy từ trên bờ tường xuống trông rất giống kiểu học sinh cấp ba mà Nha Thấu từng gặp trước kia, toàn thân đều toát lên vẻ phóng khoáng rạng rỡ của thiếu niên.

Áo thun trắng cổ chữ V, không khoét sâu lắm, chỉ vừa vặn lộ ra xương quai xanh, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền.

Sau khi rời khỏi Lâu đài Ánh Trăng, các giác quan được nâng cao trong phó bản của cậu vẫn còn nguyên, lúc này đang là ban ngày nên cậu thấy rất rõ chỗ giữa xương quai xanh của Tạ Thầm có một nốt ruồi rất nhỏ.

Ban đầu bị sợi dây chuyền che mất, vì động tác lộn người xuống vừa rồi nên mới lộ ra.

Nhưng điều thực sự khiến Nha Thấu sững sờ là ngay thời điểm nhìn thấy Tạ Thầm, cậu còn tưởng rằng mình nhìn thấy Lucifer thời niên thiếu.

Hai người có nét giống nhau nhưng khí thế trên người lại hoàn toàn khác biệt, độ dài tóc cũng khác.

Chỉ lúc mới nhìn thì mới có ảo giác như vậy, chờ đến khi hắn nhảy xuống, Nha Thấu đã gạt bỏ suy nghĩ này. Chỉ là cậu không biết tại sao Tạ Thầm lại tìm mình.

Hơn nữa... Hình như cậu vừa nghe Tạ Thầm nhắc đến Dung Xích thì phải?

Vẻ mặt nhóc con trước mặt chuyển từ ngơ ngác sang cảnh giác, giống như một chú mèo con kháng cự việc người khác tiếp cận mình, sau khi nghe thấy động tĩnh lạ thì dựng hết cả lông lên.

Quần áo hai người hôm nay rất xứng đôi, đều là trên trắng dưới đen. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng khiến vòng eo thon nổi bần bật, còn cả đường cong gợi cảm dưới eo nữa.

Lúc cử động trông còn đẹp hơn cả trong ảnh, tựa như một cục bột trắng mặc cho người ta nhào nặn.

Tay Tạ Thầm vẫn không thu về, hắn cười cong mắt, nói: "Đừng căng thẳng, nếu tôi là người của Dung Xích thì giờ cậu đã không thể yên ổn đứng ở đây rồi."

Hắn không đến gần thiếu niên, mà đứng cách cậu một khoảng, khoảng cách này cũng cho Nha Thấu chút cảm giác an toàn.

Tạ Thầm cười lên trông cực kỳ đẹp, hai chiếc răng nanh lộ ra khiến hắn trông càng giống kiểu thiếu niên hoạt bát thích chạy nhảy ngoài trời, từng cử chỉ đều thu hút ánh nhìn của đám đông.

Trên người hắn quả thực không có ác ý, Nha Thấu mím môi, lịch sự đáp lại: "Chào cậu."

Cậu do dự nói: "Tôi là..."

"Tôi biết." Tạ Thầm ngắt lời: "Cậu là Nha Thấu."

Hiển nhiên hắn đến vì mình, tuy rằng không có ác ý nhưng việc không hiểu rõ ý đồ của hắn khiến Nha Thấu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nha Thấu không phải kẻ ngốc, người không tốt với mình đương nhiên cậu sẽ tránh xa, mà trên người Tạ Thầm lại không hề có ác ý.

Vậy hắn muốn gì? Manh mối vượt ải Điều 13 nội quy trường hả?

Nhưng phó bản Điều 13 nội quy trường đã đóng rồi, tìm cậu cũng vô dụng nha.

Nha Thấu cẩn thận suy nghĩ xem trên người mình còn có cái gì khiến người khác tiếp cận không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì hình như cũng chỉ có điểm tích lũy thôi.

Dù sao với 500 nghìn điểm, không ăn không uống thì có thể thoải mái ở lại căn cứ tận 50 ngày.

001 trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng:【Cậu ta không màng đến điểm tích lũy của ngài đâu.】Điểm tích lũy của Tạ Thầm còn gấp mấy trăm lần ký chủ, sao lại nhằm vào chút điểm đấy cơ chứ?

Tạ Thầm một tay cầm máy truyền tin của mình, một tay xoa gáy, hắng giọng một tiếng rồi nói: "Cho tôi xin số của cậu nhé."

Hệ thống Tình Yêu:【...】

001:【...】

Nha Thấu không nhúc nhích, hồi lâu sau mới xoắn xuýt từ chối: "Xin lỗi."

Tạ Thầm bị từ chối khẽ nghiêng đầu, tỏ ra không hiểu lắm: "Tại sao?"

"... Tôi chưa có máy truyền tin."

Lần này thì cả hai đều im lặng, Tạ Thầm dường như đã hiểu ra tại sao lúc trước mình không tìm thấy thông tin liên hệ của thiếu niên.

Hóa ra không phải do cách tìm không đúng mà là từ gốc đã có vấn đề rồi.

Tạ Thầm nói: "Tôi dẫn cậu đi mua."

Nha Thấu vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự mua được."

Tạ Thầm: "Cậu biết mua ở đâu không? Sắp tối rồi, cậu định ngủ ngoài đường à?"

"Tôi có nhiều điểm tích lũy lắm, với lại tôi có thể tự thuê nhà được." Nha Thấu nhỏ giọng nói.

"Cậu biết thuê ở đâu chưa?" Tạ Thầm sờ cằm: "Đẹp như cậu mà tự đi thuê nhà thì dễ bị lừa lắm."

Nam sinh cao lớn tóc đen mắt đỏ cười xán lạn: "Tôi giúp cậu nhé, tôi quen khu này lắm."

"Dù sao cậu cũng không muốn bị Dung Xích tìm thấy đúng không?"

Nha Thấu nhớ đến lần đầu tiên kết thúc phó bản từng hỏi 001 đây là đâu, hình như là khu Đông Nam.

Cậu không muốn nói mấy chuyện này với người lạ, muốn đổi chủ đề nhưng mấy chủ đề thường dùng toàn là hỏi tuổi, kết hôn chưa, rồi ăn gì chưa.

Nha Thấu chọn vấn đề đầu tiên: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"18."

Quả nhiên như cậu đoán, Tạ Thầm còn trẻ ghê.

Tạ Thầm lắc lư đến trước mặt cậu: "Cậu thì sao?"

Nha Thấu thành thật đáp: "Tôi cũng 18."

"Trùng hợp ghê." Tạ Thầm cong mắt: "Cậu tháng mấy?"

"Tháng 9." Mấy tháng nữa là đến sinh nhật 19 tuổi của cậu rồi.

Tạ Thầm: "Tôi tháng 10."

"... À."

"Cậu lớn hơn tôi một tháng." Tạ Thầm hỏi: "Vậy tôi có phải gọi cậu là anh không?"

Nha Thấu vội lắc đầu: "Không cần đâu!"

Chỉ hơn có một tháng mà gọi anh cái gì, cậu không quen.

"Thế được rồi, vậy tôi gọi cậu là Nha Nha được không?" Tạ Thầm hỏi.

Thái độ của Tạ Thầm với cậu rất tốt, không có ý hại cậu, nhưng sự nhiệt tình quá mức của hắn làm Nha Thấu không đỡ được, cậu đành phải gật đầu, hỏi ra nghi vấn ban đầu: "Sao cậu lại giúp tôi?"

"Tôi khá có hứng với cậu." Tạ Thầm thấy thiếu niên không có ý định bắt tay với mình bèn thu tay về: "Cậu rất đặc biệt."

Nha Thấu sợ nhất người khác nói mình đặc biệt, cứ có cảm giác muốn bại lộ thân phận đến nơi ấy, cậu cười gượng: "Thế à?"

Tạ Thầm còn định nói gì nữa thì máy truyền tin kêu lên.

Hắn nhìn thoáng qua: "Xin lỗi, tôi nghe máy đã."

Nha Thấu lắc đầu: "Không sao."

Hắn không đi xa, thính lực hiện giờ của Nha Thấu cực kỳ tốt nên cậu nghe thấy rõ giọng nói gấp rút ở đầu bên kia máy truyền tin: "Lãnh chúa, mau đến sảnh trò chơi đi, Thi Lâu với Dung Xích đánh nhau làm sập phòng chờ rồi."

"..."

Nha Thấu: "Hả?"

Cậu vừa mới định hỏi từ khi nào mà Thi Lâu và Dung Xích lại dính dáng đến nhau.

Tạ Thầm đứng chặn ở cửa ngõ, giờ cậu không ra ngoài được, bức tường mà Tạ Thầm nhảy xuống nhẹ nhàng bên kia lại chẳng khác nào ngọn núi trong mắt Nha Thấu.

Thất bại ở đâu thì nằm luôn ở đó, Nha Thấu mở bảng điều khiển của mình vào xem diễn đàn theo gợi ý của 001.

Bỏ qua mấy bài đăng có liên quan đến mình, cậu bấm vào bài đăng hot nhất mà cậu nhìn thấy sau khi vừa ra khỏi phó bản.

[Chủ thớt: Quay trực tiếp tại hiện trường, giờ tôi cực kỳ chắc chắn hai người đang đánh nhau chính là hai người này! Thi Lâu gọi cho Dung Xích, không biết nói gì mà một phút sau Dung Xích đã chạy đến! Tình hình hết sức gay cấn, có ảnh real!]

Nha Thấu bấm vào xem, phát hiện đúng là Dung Xích và Thi Lâu thật.

[Nếu chủ thớt đang ở hiện trường, ông có nghe thấy họ nói gì không? Tò mò ghê, hai người chơi đỉnh cấp này rốt cuộc sao mà đánh nhau vậy?]

[Đúng thế! Chủ thớt nghe được gì không, quần chúng ăn dưa kích động quá đi mất. Trước giờ Dung Xích khá kín tiếng, một cái lệnh truy nã một triệu vừa ra đã nhanh chóng trở thành người nổi bật nhất trong số tất cả người chơi rồi, thế mà giờ còn đánh nhau với Thi Lâu, đúng là không tưởng tượng được.]

[Chủ thớt: Chấn động mạnh quá làm ù hết tai rồi, làm sao tôi nghe được bọn họ nói gì.]

[Chán thế, giờ tôi chạy đến căn cứ người chơi đây, phòng chờ sập được nửa rồi, mấy lãnh chúa khác hình như cũng đến rồi thì phải, có Đông Nam với khu Tây là chưa thôi.]

Sảnh trò chơi nằm chính giữa căn cứ người chơi, duy trì sự vận hành của toàn bộ khu Trốn thoát Kinh Hoàng, cho nên khi nó xảy ra chuyện, tất cả các lãnh chúa đều phải tới để bàn bạc nên xử lý thế nào.

So ra thì cũng tương đương với khu hồ thẻ của Chinh phục Tình Yêu.

Nhưng Nha Thấu để ý đến điểm khác hơn.

Cậu bắt chước vẻ hóng hớt của mọi người, sau khi tạo cho mình một cái mã ẩn danh mới nhắn hỏi một câu: [Thi Lâu quen Dung Xích hả?]

Bài đăng rất hot nên đương nhiên sẽ có nhiều người xem.

Nha Thấu vừa bình luận đã có rất nhiều người trả lời.

[Ma mới à? Quan hệ giữa Thi Lâu với Dung Xích khá tốt đó, mặc dù là người chơi bảng vàng nhưng cũng gần bằng nửa người khu Đông rồi, không khác là mấy với quan hệ của Lục Lâm An với khu Nam đâu.]

Mặc dù cậu bình luận ẩn danh nhưng giọng điệu lẫn màu sắc tài khoản vẫn để lộ thân phận tân thủ của cậu, có điều cậu cũng đã có được thông tin mình muốn rồi.

Tại sao hai người họ lại đánh nhau?

Nha Thấu nắm tay lại, đứng tại chỗ ngơ ngác.

Tạ Thầm nghe máy xong: "Tôi phải đến sảnh trò chơi một chuyến, cậu muốn đi cùng không?"

Nha Thấu quả quyết lắc đầu: "Tôi còn có việc."

Tạ Thầm hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì nữa, hắn đưa cho cậu một tấm danh thiếp, một cái chìa khóa kèm địa chỉ: "Đây là thông tin liên hệ của tôi, còn đây là căn hộ dưới tên tôi, cậu có thể đến đó ở, ở đó an toàn lắm."

"Không cần đâu." Nha Thấu trả lại chìa khóa với địa chỉ: "Tôi tự tìm được."

Tạ Thầm: "Thế thôi vậy." Hắn vẫy tay về phía thiếu niên rời đi: "Bye bye."

Nha Thấu cũng vẫy tay chào lại.

Cũng là sau khi thiếu niên rời đi, nam sinh vốn đang cong môi lập tức mím môi lại, nhìn về phía cậu đi ra điều suy nghĩ sau đó mới quay người bỏ đi.

...

Chạy xa rồi, Nha Thấu mới bắt đầu thở hổn hển từng hơi.

001 lắc lư tới:【Tạ Thầm, lãnh chúa khu Đông Nam. Ký chủ, ngài đi theo cậu ta sẽ an toàn hơn.】

Đi theo hắn đương nhiên là an toàn, nhưng...

"Điểm thiện cảm của cậu ta với ta thấp lắm."

Tạ Thầm rất nhiệt tình với mình, thái độ cũng rất tốt, giống hệt kiểu nam sinh thích dính người, nhưng Nha Thấu lại thấy con số 0 ở cột điểm thiện cảm của hắn.

...

Tác giả nhắn lại:

Tạ Thầm sau này dính người lắm luôn, mà thực ra cậu ta nhiều tuổi hơn Nha Nha, cậu ta giấu thôi.

-

Chương 85

Edit: Lune

Nha Thấu lắc đầu, quyết định không nghĩ đến mấy chuyện này nữa.

Khuôn mặt này của cậu vẫn còn trong lệnh truy nã kia kìa. Để cho cẩn thận, Nha Thấu mua vật phẩm thay đổi khuôn mặt, rồi lại mua một cái mặt nạ ở ven đường đeo lên, cuối cùng lấy áo choàng trong hậu trường ra bọc mình kín mít rồi mới yên tâm.

Ở mấy phương diện này thì bé xinh đẹp nhanh nhạy cực kỳ, trên mặt có hai lớp ngụy trang rồi, cậu còn xỏ thêm giày đệm nữa, chiều cao vượt thẳng qua 1m8 luôn.

Mặt nạ cậu chọn không che kín toàn bộ khuôn mặt mà để lộ một phần nhỏ, như vậy vừa không quá thu hút sự chú ý lại vừa có thể lộ ra một phần đặc điểm trên mặt, hòng khiến người khác khỏi nghi ngờ.

Nếu không phải là người quen biết với cậu đích thân đến tìm thì không ai có thể liên tưởng cậu với "Nha Thấu" nếu chỉ nhìn qua.

Để sống ở Căn cứ Người Chơi, việc đầu tiên cần phải giải quyết là vấn đề nhà ở.

Tốc độ thời gian trôi trong Lâu đài Ánh Trăng khác với ở Căn cứ Người Chơi, cậu ở trong phó bản năm ngày đối với người bên ngoài cũng chỉ bằng vài phút, cho nên nếu không có tình huống gì bất ngờ thì cậu còn phải ở đây một tháng.

Mà mới có hai phó bản ngắn ngủi, hình như cậu đã đắc tội với mấy người chơi đỉnh cấp rồi.

Nghĩ đến đây, Nha Thấu rùng mình một cái, cậu duỗi ngón tay ra tính toán số người mình gặp trong hai phó bản kia.

Thi Lâu có thể nhìn thấy lệnh truy nã thì chắc chắn Lục Lâm An với Thẩm Thính Bạch cũng có thể thấy được.

Mình đã lừa họ mấy lần trong phó bản, khó khăn lắm mới qua mặt được, kết quả là giờ nguy cơ lại đến.

Nếu để họ phát hiện vẫn đang bị cậu lừa, kết cục của cậu kiểu gì cũng sẽ rất thảm.

Trong phó bản, cậu là Ma cà rồng, Thẩm Thính Bạch đã muốn nhổ răng cậu rồi, giờ ra ngoài Căn cứ Người Chơi hắn sẽ làm gì?

Trong đầu Nha Thấu hiện lên mấy cách hành hạ cho đến chết, cuối cùng run rẩy nói với 001: "001, trong căn cứ người chơi có giết người được không?"

【Có, không thì đã chẳng có nhiều người muốn gia nhập để tìm sự che chở như thế.】001 muốn đính chính giúp Thẩm Thính Bạch:【Thẩm Thính Bạch người ta không muốn nhổ răng ngài đâu, lãnh chúa khu Tây như anh ta sẽ không làm mấy chuyện kém phẩm giá như vậy đâu.】

"... Lãnh chúa khu Tây?"

001 "Ừ" một tiếng, một lúc sau hơi kinh ngạc hỏi lại:【Tôi chưa nói cho ngài à?】

Nha Thấu không nhớ lắm, tay chân hơi lạnh, cậu quấn áo choàng chặt hơn: "Có loại vật phẩm nào cực kỳ an toàn, mà trốn vào đó là họ sẽ không tìm thấy không?"

【Có chứ.】

Nha Thấu vui mừng, nhưng trước đó đã bị đả kích quá nhiều lần nên cậu cũng khôn ra nhiều rồi, cẩn thận hỏi: "Ta có quyền hạn mua không?"

【Ai cũng mua được.】001 nói rất nhẹ nhàng, không hề thừa nước đục thả câu:【Loại này gọi là vật phẩm không gian, chỉ hai triệu một cái thôi.】

"Cảm ơn, ta không cần." Nha Thấu quả quyết từ chối.

Xong phó bản đầu cậu mới tích được 500 nghìn, phó bản này còn chưa kịp kết toán, có bán cậu đi cũng chẳng có nhiều điểm tích lũy như vậy.

【Không, mấy người ngài chọc vào ý, nhặt bừa một người cũng bỏ ra được đấy.】001 thều thào:【Chẳng hạn như Tạ Thầm vừa mới đi xong.】

"..." Nhưng cậu tìm nhà ở là để tránh bọn họ mà.

Nha Thấu đội mũ lên, quyết định không nói chuyện với 001 nữa, vội vàng rời khỏi chỗ cũ.

...

Nghĩ thì hay nhưng hiện thực thì không tốt cho lắm.

Giờ Nha Thấu đang ở khu Đông Nam, lúc thuê nhà mới biết không gia nhập lãnh địa thì sẽ không thuê được nhà trong lãnh địa.

"Nếu cậu không gia nhập lãnh địa thì e là không thuê được nhà ở khu E đâu."

"Nhưng cậu có thể ra ngoài rìa lãnh địa thuê nhà. Joker! Tôi thắng rồi." Người kia đang đánh bài: "Dù sao chỗ tôi cũng không có cách nào cho cậu thuê được."

Đánh bài xong, ông chú mặc âu phục trông rất giống dân môi giới nọ ngậm điếu thuốc, liếc mắt đánh giá Nha Thấu đang đứng trước mặt từ đầu đến đuôi.

Trong căn cứ có rất nhiều người quái gở, mấy người có thực lực mạnh có sở thích khác thường không muốn để ai biết cũng rất bình thường. Ông chú nọ nắm trong tay một phần nguồn nhà ở của khu Đông Nam, đã từng gặp đủ loại người nên ông ta không thấy lạ gì với bộ đồ của Nha Thấu.

"Cậu là tân thủ à?"

Nha Thấu gật đầu.

Ông chú để điếu thuốc trong miệng xuống: "Cậu ra ngoại thành đi, ở đó có một nơi an toàn lắm, rất phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, chỉ cần cậu có điểm tích lũy thì cái gì cũng làm được."

Nha Thấu không ngờ Căn cứ Người Chơi lại có bố cục giống lãnh địa của Thợ Săn trong phó bản Lâu đài Ánh Trăng.

Tổng cộng có tám hướng tương ứng với tám lãnh địa, mỗi lãnh địa đều chia ra nội thành với ngoại thành. Ngoại thành không có khu, chỉ nội thành mới có.

Nhưng có một điểm khác biệt đó là cách chia khu: Lãnh địa trong Căn cứ Người Chơi chia thành năm khu ABCDE, không có khu S, cho nên khu A là nơi an toàn nhất, thường thì đây là nơi ở của lãnh chúa và những nhân vật quan trọng có địa vị cao trong lãnh địa.

"Có điều cậu là tân thủ thì không ở đó được đâu." Ông chú lại kêu mấy người kia xáo bài: "Ở đó 20 nghìn một ngày, người bình thường không trả nổi."

Với người chơi tân thủ thông thường, phần thưởng điểm tích lũy của phó bản đầu tiên có thể đạt đến 50 nghìn đã là căng lắm rồi.

Ở lại trong căn cứ thì mỗi ngày phải nộp 10 nghìn điểm, nếu ở chỗ kia thì phải cộng thêm 10 nghìn trên cơ sở 10 nghìn nữa, mỗi ngày tốn tận 20 nghìn thì cũng chỉ có người chơi cao cấp với người chơi đỉnh cấp là chịu nổi thôi.

Nha Thấu chớp mắt: "Nơi đó tên gì vậy ạ? Có thể cho tôi xin địa chỉ được không?" Ra vẻ không thiếu điểm tích lũy.

Người chơi khác phải cân nhắc sau này sống thế nào, nhưng cậu thì không cần, cậu chỉ cần tính xem làm sao để sống qua tháng này là được.

Phó bản Lâu đài Ánh Trăng còn chưa kết toán, điểm thưởng từ Điều 13 nội quy trường trừ mấy cái vật phẩm cậu mua kia thì còn lại hơn 400 nghìn, mỗi ngày 30 nghìn vẫn sống được hơn mười ngày.

Tay ông chú dừng lại, cuối cùng mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá cậu thiếu niên bọc mình kín mít này: "Nơi đó tên là "Cực Quang", để tôi đưa bản đồ cho cậu, cậu cứ đi theo là được."

Nha Thấu gật đầu: "Vâng, cảm ơn chú."

Ở lại đây cũng chẳng còn việc gì, cảm ơn xong cậu lập tức xoay người rời đi.

Vừa hay ván mới bắt đầu, ông chú cầm bài mình, xoa cổ, một lúc sau bỗng cười khẩy một tiếng.

Ông bạn bên cạnh vỗ vai ông ta: "Tỉnh tỉnh!"

Một người trong đó tỏ vẻ hào hứng: "Ông giới thiệu cậu ta đến Cực Quang làm gì? Ở đó đa phần toàn là người chơi bảng vàng, bọn họ bài ngoại lắm, còn khó ở nữa."

"Một tân thủ thì lấy đâu ra nhiều điểm tích lũy thế, ra vẻ vậy thôi, cậu ta muốn đi thì cứ để cậu ta đi thôi."

Ông chú bĩu môi, lại châm điếu thuốc lần nữa, nhìn lướt qua bài của mình, chửi ầm lên: "Mớ bài gì thế này, 3456 không có 7!"

...

May mà thủ tục mua máy truyền tin không cần quy định quái gở gì về gia nhập lãnh địa, Nha Thấu cố ý chọn một cái tương tự với cái Tôn Cảnh đưa cho mình trong phó bản.

Cậu chọn cái có giá vừa phải, tổng cộng chỉ mất hai nghìn điểm tích lũy, sau khi cất máy truyền tin mới tinh vào hậu trường, cậu mới đi đến nơi có tên là "Cực Quang" theo hướng dẫn trên bản đồ.

Đến nơi cậu mới phát hiện Cực Quang không lớn lắm, nhưng so với khu chung cư thông thường thì lớn hơn nhiều, là kiểu căn hộ cao cấp hai tầng một căn.

Nhưng mà xung quanh không có nhân viên an ninh, Nha Thấu không hiểu sao lại nói Cực Quang rất an toàn nữa.

Dù gì đây cũng là khu Trốn thoát Kinh Hoàng nên không cần nhiều thủ tục, chỉ cần trả tiền là có thể vào ở được.

Thuê nhà cần cân nhắc thuê dài hạn hay ngắn hạn, đôi khi còn phải trả trước tiền đặt cọc mấy tháng, có điều ở đây thì không cần, chỉ cần trả cho một tuần là được.

Chỉ là trước khi trả tiền, nhân viên lễ tân còn hỏi thêm một câu "Khả năng chịu áp lực của cậu thế nào? Có bệnh tâm lý gì không? Tim có khỏe không?"

Nha Thấu bị hỏi mà đầy dấu hỏi chấm trong đầu: "Tôi khỏe lắm."

"Vậy à, vậy thì được." Nhân viên nói: "Trước đó cậu đã tìm hiểu về Cực Quang chưa?"

Đã tìm hiểu chút chút ở chỗ ông chú môi giới kia rồi, chắc cũng tính là đã tìm hiểu kỹ rồi ha. Nha Thấu cẩn thận hỏi một câu: "Không hiểu kỹ thì không thuê nhà được à?"

"Đúng vậy, người thuê nhà ở Cực Quang phức tạp lắm, nếu chưa tìm hiểu kỹ thì đừng thuê tốt hơn." Bọn họ đều ký thỏa thuận bảo mật, không được tiết lộ về thông tin của người thuê nhà ở đây, cho nên chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở thiếu niên trước mặt.

Nhưng đầu óc của đồ ngốc vừa mới dùng hết từ nãy rồi, nghe bảo không thuê được nhà là sốt sắng ngay, cậu ỷ vào việc đeo mặt nạ nên không ai thấy được biểu cảm của mình, giọng điệu ra vẻ thâm trầm: "Tôi tìm hiểu kỹ lắm rồi."

Nhân viên gật đầu, xác nhận lần cuối: "Phải nghĩ kỹ đấy, nếu sau này không muốn ở nữa thì tiền thuê nhà của tuần này sẽ không được hoàn lại đâu."

Một tuần là 140 nghìn, cần phải hoàn thành 3 phó bản cấp B mới tích góp đủ điểm, nhưng Nha Thấu bây giờ là ai chứ! Giờ cậu cũng được coi là nhà giàu rồi đấy nhé. Cậu vung tay lên: "Tôi nghĩ kỹ rồi."

"Được, chìa khóa nhà của cậu đây."

Nha Thấu đã thành thạo việc chuyển điểm tích lũy lắm rồi, sau khi nhận lấy chìa khóa thì sảng khoái trả tiền. Nhìn ví tiền đột nhiên xẹp xuống, cậu quyết định phải tranh thủ lợi ích của mình lên mức tối đa: "Tôi muốn thuê một căn hộ chưa từng có ai ở."

Cực Quang 20 nghìn một ngày, chỉ cần nộp 140 nghìn là có thể dọn vào ở, có người dọn vào thì đương nhiên cũng sẽ có người dọn ra vì hết điểm tích lũy. Nha Thấu không muốn ở căn hộ từng có người ở.

Nhân viên khựng lại, chần chờ nói: "Cậu chắc chứ?"

"Ừ ừ, tôi chắc chắn." Cậu trả tiền rồi nên giờ nói chuyện cứng lắm.

"Nhưng nếu cậu muốn dọn vào đó thì phải nộp thêm 200 nghìn điểm tích lũy nữa." Nhân viên giải thích: "Khoản điểm tích lũy này sẽ là tiền thuê nhà dự phòng của cậu, trong vòng 17 ngày cậu không cần phải trả tiền thuê nữa."

"Vậy... chỗ đó an toàn chứ?"

Nhân viên mỉm cười: "Nơi đó là một trong những nơi an toàn nhất trong Căn cứ Người Chơi."

An toàn nhất! Nha Thấu cực kỳ động lòng!

Cậu lại hỏi thêm về mấy khách thuê khác nhưng đều bị nhân viên lấy thỏa thuận bảo mật ngăn trở, hệt như tường đồng vách sắt, đến con muỗi cũng không bay vào được.

Thôi được rồi, 200 nghìn thì 200 nghìn, thêm chút tiền để mua lấy sự yên tâm vậy.

Hơn nữa 001 không hề ngăn cản cậu nên chắc là không có vấn đề gì.

Nha Thấu lại trả thêm một khoản, nhận được chìa khóa căn hộ đáp ứng được mọi yêu cầu của mình.

Nhân viên mỉm cười, nói: "Chúc cậu buổi tối vui vẻ."

...

Lúc Nha Thấu bước ra ngoài vẫn còn hơi cảm khái: "Cũng may chỗ này không chú trọng logic lắm."

Nếu không cậu không có căn cước, cũng không có giấy phép cư trú tạm thời, thuê nhà kiểu quái gì được.

001 và Hệ thống Tình Yêu phối hợp vỗ tay.

Sau khi bước ra, cậu mới phát hiện tại sao nơi này lại được gọi là "Cực Quang", bởi vì nơi này có cực quang thật.

Mọi thứ trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng đều không hợp lý gì cả, thứ phi lý như cực quang xuất hiện ở đây so với những chuyện khác lại thành hợp lý hơn nhiều, dưới bầu trời đêm tỏa sáng rực rỡ đẹp vô cùng, khiến tâm trạng của Nha Thấu tốt hơn hẳn.

Chờ đến khi cậu tìm thấy căn hộ của mình thì đã là hai mươi phút sau, cậu thở hổn hển đứng ở cửa tòa nhà, quyết định lúc nữa sẽ cộng hết điểm vào thể lực.

Giờ vừa mới tối nên tòa nhà này còn chưa bật đèn.

Nha Thấu đoán có khi nào do mình yêu cầu nhà chưa từng có người ở nên nhân viên đã sắp xếp cho cậu một tòa nhà mới tinh hay không.

Cậu sợ tối, nên vội đổi lấy một cái đèn pin nhỏ cấp tốc chạy lên tầng.

Cũng may ở tầng ba nên không mất nhiều thời gian lắm. Nha Thấu dùng chìa khóa mở cửa, vừa mở ra thì cánh cửa phía sau phát ra tiếng động, có người từ bên trong bước ra.

Nha Thấu: !!

Hóa ra là có người ở!

Tay cậu run lên, đèn pin rơi luôn xuống sàn, lăn lông lốc theo cầu thang xuống dưới.

"Mới tới à?"

Là giọng nam, trong giọng nói khó giấu được sự mệt mỏi, có lẽ là do mới ngủ dậy nên giọng hắn hơi trầm.

Nha Thấu vẫn cầm chìa khóa trong tay, sau khi không còn ánh sáng nữa thì không gian chìm vào bóng tối, cậu bóp giọng "Ừ" một tiếng.

Người đàn ông ở cửa đối diện dường như chỉ thuận miệng hỏi thôi, Nha Thấu trả lời xong thì nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xuống tầng.

Nha Thấu vội vàng trốn vào trong nhà, "cạch" một cái đóng cửa lại.

Người đàn ông nọ nghiêng đầu, ngả người ra sau một chút nhìn người mới đến, trong đêm tối không rõ vẻ mặt, sau đó hắn quay người lại đi xuống tầng.

Lúc xuống tầng còn đụng phải một người đang là tâm điểm của chủ đề thảo luận hôm nay.

Cả hai người đều sống ở đây, bình thường gặp nhau cũng chẳng có chuyện gì, nhưng hôm nay người kia lại chặn đường hắn.

Người đàn ông nọ nhíu mày: "Thi Lâu, cậu muốn đánh nhau à?"

Thi Lâu híp mắt, lắc đầu rồi nói rõ ý định của mình: "Giang Khước, tìm một người giúp tôi."

"Ai?"

Thi Lâu nghiến răng nghiến lợi nói: "Nha Thấu."

...

Nha Thấu khó khăn lắm mới thở chậm lại được, cậu bắt đầu quan sát bố cục của căn hộ này.

Hai tầng trên dưới, bên ngoài còn có một ban công rất to, nếu ngày mai có nắng thì cả phòng khách sẽ tràn ngập ánh nắng.

Cậu rất thích bố cục này.

Quả nhiên rất xứng đáng với số tiền 340 nghìn cậu bỏ ra.

Nha Thấu kiểm tra một hồi, thấy không có camera quay lén nào, đồ nội thất cũng đầy đủ, cậu còn cố ý lấy máy truyền tin ra chụp lại quay video từng nơi một để tránh sau này lúc chuyển đi bị bẫy bồi thường.

Sau này cậu chỉ cần ra ngoài lúc ăn thôi, cậu biết nấu cơm nên có lẽ chỉ cần mua ít thức ăn là được.

001 ngạc nhiên:【Ngài biết nấu ăn á?】

Nha Thấu đang xả nước tắm, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải: "Có vấn đề gì à?"

【Tôi còn tưởng người như ngài sẽ không biết nấu ăn chứ.】Ký chủ vừa nhìn đã biết là được gia đình bao bọc rất cẩn thận, không phải kiểu không phải làm gì bao giờ hả?

Phó bản đầu tiên là phó bản trường học, có căng tin. Phó bản thứ hai, ký chủ là ma cà rồng, thức ăn chính là máu nên không cần ăn cơm.

001 nghĩ lại thì đúng là chưa gặp trường hợp nào cần tự nấu ăn, cho nên nó không biết ký chủ biết nấu ăn là chuyện dễ hiểu.

"Ta là NPC trong game Hẹn Hò mà, sao lại không biết." Nha Thấu sờ mũi, ngại ngùng nói: "Vì mỗi người chơi trong khu bọn ta đều có sở thích sở ghét riêng, mỗi người một khác, bọn họ chọn yêu ta nên đương nhiên ta cũng phải báo đáp gì lại chứ."

Cậu không được thông minh như các anh trai, từ nhỏ đã không theo kịp rồi, cho nên cậu rất hứng thú với những thứ khác.

Lúc Nha Thấu sắp online, hệ thống từng đưa ra một vấn đề cho cậu, đó là nếu người theo đuổi cậu thương tâm khổ sở thì nên làm thế nào, cậu không giỏi nói mấy lời an ủi cho lắm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể khô khan trả lời một câu là nấu đồ ăn ngon cho người ta.

001:【Tại sao?】

"Vì đối phương đang rất khó chịu mà, dù sao cũng phải thêm chút ngọt chứ." Cậu có thể nấu cháo, làm bánh ngọt cho đối phương, nếu người ta không muốn nói với cậu thì cậu sẽ không hỏi, còn nếu nói cho cậu biết thì cậu sẽ tìm mọi cách làm cho đối phương vui vẻ.

001 tò mò:【Thế kết quả thế nào?】

Nha Thấu hơi xấu hổ: "Sau đó ta bị hệ thống ném trở về, bảo ta nghĩ câu trả lời khác."

【...】001 thở dài một hơi:【Hệ thống bên ngài nghiêm khắc ghê.】

Hệ thống Tình Yêu:【Hừ.】

【Không phải nói anh đâu, anh ngoài độc miệng ra thì những thứ khác vẫn ổn lắm.】

Hệ thống Tình Yêu:【...】

Nha Thấu tắt công tắc, nhỏ giọng nói: "Thực ra ta còn biết khá nhiều thứ nữa."

Chỉ là khác khu vực, những thứ cậu học được bên khu Chinh phục Tình Yêu căn bản không dùng được ở khu Trốn thoát Kinh Hoàng.

...

Người xây dựng Cực Quang rất biết hưởng thụ, không làm bồn tắm mà làm hẳn một cái bể tắm luôn. Lúc Nha Thấu cởi quần áo, hai hệ thống đã tự giác đóng quyền hạn thị giác lại rồi.

Ngâm nước nóng thực sự rất dễ chịu, mặt Nha Thấu đỏ ửng, cậu kiểm tra bắp đùi của mình một tẹo.

Tình hình khá ổn rồi, bên trong không đau nữa, chỗ da bị sứt không biết khi nào mới lên da non.

Nha Thấu lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ nọ ra khỏi đầu, sau đó ấn mở bảng giao diện cá nhân của mình lên, chọn kết thúc kết toán.

Lúc vượt ải xong, hệ thống sẽ hỗ trợ kết toán một lần, xác định người chơi đã đủ điều kiện vượt ải. Mà sau khi vượt ải xong, người chơi còn phải tự mình kết toán mới có thể rút điểm ra được.

【Giao diện kết toán cá nhân】

【Tên phó bản: Lâu đài Ánh Trăng】

【Cấp bậc phó bản: S】

【Loại hình phó bản: Phó bản trải nghiệm (do Boss phó bản thay đổi)】

【Người vượt ải: Nha Thấu】

【Điểm thể hiện: 99】

【Độ khám phá: 100】

【Đánh giá cuối cùng: S+】

【Phần thưởng nhận được: 1: Mèo mướp tên "Tiểu Lê Hoa"; 2. Kỹ năng thiên phú "Nơi Trái Tim Hướng Về"】

【Tổng điểm tích lũy cuối cùng nhận được: 350.000】

Điểm thể hiện và độ khám phá lần này cũng rất cao, điểm tích lũy cuối cùng của S khác với S+, nhưng so với những phó bản khác thì đã nhiều lắm rồi.

Khán giả thưởng cho cậu trong hai lần vượt phó bản cũng rất nhiều, cộng lại phải tới 200.000!

Gom tất cả điểm tích lũy lại với nhau thì cậu chỉ cần nằm ở nhà chờ cổng nối giữa hai khu sửa xong là được.

Thiếu niên ngâm mình trong nước vừa định cười ngây ngô thì bỗng trợn mắt, lập tức nhìn cột phần thưởng của mình.

Sao Mèo cũng theo ra luôn rồi? Nó không phải Boss phó bản hả!?

Phó bản mất Boss rồi thì còn kham nổi nữa không vậy!?

Nha Thấu vội vàng mở diễn đàn ra, topic hot hiện tại đã chuyển thành Lâu đài Ánh Trăng.

— "Sao Lâu đài Ánh Trăng bị đóng cửa vậy? Làm gì thế, nghe nói cảm giác được ma cà rồng chuyển hóa sướng lắm, tôi còn muốn vào xem thử nữa."

[Ông can đảm thật, phó bản này có tỷ lệ tử vong cao lắm, ông nhắm đối phó được Lucifer không? Lại còn muốn vào xem thử, cẩn thận chết luôn ở trong đấy.]

[Hình như Dung Xích cũng từng vào phó bản này một lần nhỉ? Tôi nhớ mang máng thế.]

[Đúng rồi đấy, giờ tôi đang ở sảnh trò chơi này, các ông đoán tôi phát hiện được gì không? Lần này có tận ba người chơi đỉnh cấp, Thi Lâu, Lục Lâm An với Thẩm Thính Bạch vào luôn! Mà điều sốc nhất là tôi còn thấy tên của bé xinh đẹp đang nổi gần đây nữa, liên tưởng đến chuyện Thi Lâu đánh nhau với Dung Xích, các ông đoán ra được gì không?]

[Đừng bảo là ông định nói hai người họ đánh nhau vì một người chơi mới đấy nhé? Tuyệt đối không thể nào, hai người họ có phải kiểu yêu vào là ngu đi đâu.]

[Có phải kiểu yêu vào là ngu đi không thì tôi không biết, dù sao tôi cũng là người của khu Tây, chức vụ thì không tiện nói, nhưng lãnh chúa bọn tôi vừa về cái hình như cũng đang tìm bé xinh đẹp kia thì phải.]

[Sao cả Thẩm Thính Bạch cũng dính vào rồi? Mới qua một phó bản với nhỏ, cảm giác cũng chẳng có tình cảm gì mấy, ông chắc là đang tìm bé xinh đẹp à?]

[Này các ông lạc đề rồi đấy, muốn thảo luận chuyện yêu hận tình thù thì tự mở topic riêng đi, trọng điểm thảo luận của bọn tôi ở đây là tại sao Lâu đài Ánh Trăng lại đóng cửa. Hình như Điều 13 nội quy trường cũng mới bị đóng cửa phải không, hai cái phó bản cao cấp đóng cửa rồi thì có ra mắt thêm phó bản nữa không vậy?]

Điều 13 nội quy trường bị đóng cửa là vì Boss phó bản Ứng Tinh Uyên chạy ra ngoài, còn Lâu đài Ánh Trăng đóng cửa...

Nha Thấu nhìn con mèo đang nằm trong hậu trường của mình mà không thể tin nổi.

【Ngài đoán đúng rồi đấy.】Giọng 001 trầm trọng:【Tôi vừa hỏi Hệ thống Chủ xong, ngài đã khế ước với Boss ở bên trong nên nó đã thành huyết sủng của ngài xong ra ngoài theo ngài luôn rồi.】

Bé xinh đẹp ngẩn người: "Ta phải trả giá gì không?"

Ứng Tinh Uyên thì coi như gián tiếp, còn Lâu đài Ánh Trăng sập thì đúng là do cậu trực tiếp gây ra rồi.

【Ừm...】001 nói:【Tôi cũng có can thiệp vào, phần thưởng của ngài còn nguyên nhưng toàn bộ điểm số tích lũy hiện giờ của ngài đều mất hết rồi.】

Nha Thấu: QAQ

Rõ ràng đây không phải lỗi của cậu mà.

Ngay sau đó, cậu nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là sau khi không còn điểm tích lũy, căn hộ cậu vừa thuê chẳng phải vô dụng luôn rồi hả? Đến lúc ở trong phó bản mười ngày nửa tháng, chẳng phải 340 nghìn của cậu sẽ đổ hết xuống sông xuống biển à?

【Ừ, nhưng ngài không thuê thì điểm tích lũy của ngài cũng vẫn bị trừ mất, thuê còn tốt hơn.】

"Còn phí tổn mỗi ngày 10 nghìn nữa..." Cậu hình như cũng không trả nổi, vậy là ngày mai cậu lại phải vào phó bản hả?

Nhưng cậu vừa mới ra mà!

Thiếu niên cắn môi, môi châu trề ra: "Giờ ta nhét mèo về được không?"

【Phó bản đã đóng rồi.】

Nha Thấu muốn khóc, nản lòng đến độ chẳng buồn ngâm người nữa, cậu bò ra khỏi bể tắm, quyết định chọn cho mình một cái phó bản nào đó thân thiện một tí, không cần dùng não nhiều.

Vừa nãy vào diễn đàn, cậu thấy có bài đăng thảo luận về cách vượt phó bản, Nha Thấu quyết định vào đó tìm hiểu trước.

Nhưng sự thật là lượn lờ ở trong đó hơn mười phút, cậu vẫn chẳng tìm được gì cả.

Nha Thấu vừa định thoát ra ngoài, trang chủ đã hiện một chủ đề mới được ghim lên.

Các chủ đề được ghim phần lớn đều do hệ thống và quản trị viên đăng, đều là những tin tức cực kỳ quan trọng, Nha Thấu vội vàng bấm vào xem.

— "Người chơi, chào buổi tối. Phó bản S+《Người cá dưới biển sâu》sẽ chính thức ra mắt vào lúc 12 giờ trưa mai, xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi."

... Phó bản mới? Còn là S+?

[Ra rồi ra rồi, cuối cùng cũng ra rồi, có ai lấy được tư liệu nội bộ không, tiết lộ chút đi? Người cá dưới biển sâu nghe có vẻ ngầu ghê.]

[Phó bản vừa mới mở, dù có tin tức thì kiểu gì cũng tự mình giữ kín? Các ông nghĩ gì vậy?]

[Người cá dưới biển sâu? Nàng tiên cá? Hai cái này có liên quan gì đến nhau không?]

[Biết cũng không nói cho ông.]

Bởi vì phó bản còn chưa mở nên Nha Thấu không tìm thấy manh mối gì, cậu cũng chỉ vào hóng hớt cho vui thôi.

Cậu vắt hết mười hai phần tinh lực để tìm phó bản phù hợp với mình, cho nên lúc có một dãy số lạ gọi đến đã bị giật mình.

Nha Thấu tắt máy, cái số kia lại gọi đến.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, dù tốt tính đến mấy cũng bắt đầu nổi cáu, cậu lại không biết chặn số chỗ nào bèn bấm nghe máy, vừa định nói thì —

"Nha Nha, chào buổi tối nha."

Giọng nói rất đặc trưng, đậm hơi thở thiếu niên, lúc nghe hắn gọi tên mình, Nha Thấu đã biết người gọi đến là Tạ Thầm rồi.

Nha Thấu đột nhiên siết chặt tay: "Sao anh biết số của tôi?"

"Cậu mua đồ trong lãnh địa của tôi mà, muốn tra cũng đơn giản mà nhỉ?" Tạ Thầm nói, biểu đạt ý định của mình trước khi thiếu niên bắt đầu căng thẳng: "Ngày mai tôi sẽ dẫn người của mình vào phó bản, muốn đi cùng không?"

Một lãnh chúa hỏi một người chơi tân thủ muốn đi phó bản cùng hay không quả thực hơi kỳ lạ, hơn nữa vừa khéo trúng lúc mình muốn vào phó bản.

Nha Thấu còn chưa kịp trả lời thì Tạ Thầm lại lên tiếng: "Đến nha, tôi muốn vào phó bản cùng Nha Nha mà." Hắn còn nhấn mạnh: "Tôi lợi hại lắm đó."

Tạ Thầm thực sự rất giống kiểu chó bự nhiệt tình, nếu bỏ qua điểm thiện cảm đến giờ vẫn là 0 của hắn.

Dù sao cũng phải vào phó bản, đùi dâng tận miệng ngu gì không ôm.

"Phó bản gì vậy?" Nha Thấu chần chờ hỏi.

Tạ Thầm: "Người cá dưới biển sâu."

"Cốc cốc cốc——"

Lời Tạ Thầm vừa dứt thì có người gõ cửa.

"Hàng xóm mới đến, ra ngoài ăn cùng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro