[Vị Diện 1] Quần Chúng Online (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Con của chúng tôi đã làm chuyện gì sao?" Phụ huynh A lo lắng hỏi.

"Hiệu trưởng cũng biết đó, bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, thỉnh thoảng sẽ phạm lỗi mà phải không?" Phụ huynh B cười hiền hòa, tranh thủ dọn trước đường lui.

"Con làm gì sai? Mau xin lỗi hiệu trưởng, ngài sẽ bỏ qua cho con."

Hiệu trưởng để mặc bọn họ diễn trò, ông hoàn toàn giữ im lặng.

Mấy người phụ huynh khó xử, khuôn mặt hiện lên mấy phần bất mãn, hiệu trưởng đúng là một con cáo già, lại còn không nể mặt bọn họ như thế!

Chẳng qua cũng chỉ là tay sai của Bùi tổng, cáo mượn oai hùm mà tưởng mình uy phong lắm chắc!

Mười lăm phút sau.

Thiếu nữ thân ảnh tinh tế chậm rãi tiến vào, cô nở nụ cười nhàn nhạt chào mọi người, tiến đến ghế ngồi xuống, lười nhác nghiêng người đặt tay lên cằm.

Thái độ cô nhàn nhã tự nhiên, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng thấp thỏm của đại đa số người ở đây.

Bầu không khí bỗng hình thành hai thế đối lập chênh lệch, kéo theo nặng nề cổ quái.

Hai nữ sinh nhìn thấy Khuynh Diễm, đáy lòng chợt dâng lên bất an, nhưng nghĩ lại mình không hề làm sai chuyện gì, cô ngang ngược thế nào cũng không thể bắt họ chịu tội.

Nếu trường học dám ức hiếp bọn họ, cùng lắm thì làm loạn một trận, xem Sở Khuynh Diễm có chịu nổi áp lực dư luận không!

Hai nữ sinh nhìn cha mẹ mình, lòng an tâm hơn rất nhiều, có cha mẹ họ ở đây, ai cũng không thể làm gì bọn họ.

"Bạn học Khuynh Diễm nói đi." Hiệu trưởng nhẹ giọng, thái độ cũng trở nên hòa nhã.

Mấy người phụ huynh kinh ngạc, đứa nhỏ này là ai mà hiệu trưởng lại đối đãi như thế?

Khuynh Diễm không nói gì, chỉ chầm chậm đưa tay vào túi áo khoác, chầm chậm lấy điện thoại ra, chầm chậm mở khóa, rồi lại chầm chậm ấn mấy cái trên màn hình...

Nhìn động tác chậm rì rì của cô, các phụ huynh sốt ruột đến muốn giật phăng lấy điện thoại, giúp cô mở ra! Thao tác của một người sao lại có thể chậm đến thế chứ?

Bọn họ nghi ngờ đứa nhỏ này là đang cố ý giày vò người khác!

Nhưng đến khi âm thanh vang lên, các phụ huynh đều trợn mắt, chỉ mong cô có thể chậm hơn, dứt khoát không mở điện thoại lên luôn càng tốt, bởi vì...

– – – "Này, sao thành tích Sở Khuynh Diễm lại cao thế? Không phải gian lận đấy chứ?"

– – – "Cha mẹ cô ta bỏ tiền mua chuộc nhà trường và giáo viên, chuyện này ai chẳng biết."

– – – "Đâu chỉ mua chuộc bằng tiền, chắc chắn cô ta đã cùng giáo viên thông đồng làm loại chuyện mờ ám đó. Sở Khuynh Diễm vô sỉ không biết xấu hổ, chuyện này cũng không có gì lạ."

– – – "Không phải chứ? Thật ghê tởm! Trường học nên khai trừ cô ta!"

Căn phòng yên tĩnh, giọng nói nữ sinh đặc biệt chói tai, tiếng ghi âm rành mạch rõ ràng, dội thẳng vào màng nhĩ các phụ huynh. Bọn họ nhận ra, đây là giọng con gái mình.

Lời này gây ra bao nhiêu họa, bọn họ đều không dám tưởng tượng.

Học sinh nơi đây tương đối tự do, chỉ cần không làm gì quá phận, giáo viên cũng không xen vào. Nhưng tuyệt đối không được trực tiếp xung đột với giáo viên, thái độ không tôn sư trọng đạo như thế, chính là đánh thẳng vào mặt nhà trường.

Cổ đông lớn nhất của trường còn là vị Bùi gia bên kia, tuyệt đối không thể đắc tội.

Con gái họ nói trường học gian lận đã đành, lại còn nói giáo viên có hành vi không đứng đắn, đây là muốn người làm cha mẹ như họ không sống nổi hay sao?

Học sinh bị nói xấu chắc là cô bé trước mặt này, cô gái nhỏ nhắn hiền lành, có lẽ sẽ dễ nói chuyện....

"Con gái à, đây là đứa con hư đốn nhà chú nói sao? Đều là lỗi của chú dạy nó không tốt, ngày thường chiều hư nó, chú bảo nó xin lỗi con nhé!" Phụ huynh A mở lời dỗ ngọt.

"Con xem, đều là bạn cùng lớp với nhau, mình nên rộng lượng bỏ qua cho bạn, có phải không?" Phụ huynh B nối tiếp.

"Khuynh Diễm đáng yêu lại ngoan ngoãn, chắc chắn là một đứa trẻ tốt bụng. Chú thật hổ thẹn, con gái nhà chú không thể nào bì kịp con, sau này con giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé!" Phụ huynh C lời nói lại càng cao tay.

"Con gái. . ."

Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay nghe đám phụ huynh ngươi một câu ta một câu, cũng không có ý cắt ngang bọn họ.

Phụ huynh nói một lúc lâu, nhưng thấy cô im lặng không đáp lại câu nào, họ liền có hơi xấu hổ.

Khuynh Diễm đợi bọn họ nói xong, mới chậm rãi lên sân khấu.

Hôm nay tiểu nha đầu ta sẽ cho đám nhân loại tầm thường các ngươi mở rộng tầm mắt, xem thế nào là rộng lượng tốt bụng!

Hệ Thống: 【. . .】 Kí chủ mà không có bệnh, tên của chủ nhân nó liền viết ngược lại!

"Tôi xinh đẹp tài hoa, đây là chuyện ai cũng biết, xuất sắc như tôi muốn che giấu cũng khó. Các người nói tôi rộng lượng tốt bụng, tôi đành tận tâm vậy..." Khuynh Diễm cố ý kéo dài giọng nói.

"Người ta nói, thương cho roi cho vọt, cho nên phải phạt thật nặng vào, để các bạn ghi nhớ sâu sắc. Ôi sao tôi lại tốt thế này chứ, thật ngưỡng mộ bản thân mà!"

Khuynh Diễm hếch mũi tự hào, cảm thấy cả người mình đều lấp lánh ánh hào quang.

Hệ Thống: 【. . .】 Hào quang cái quỷ gì! Nó thấy là chướng khí thì có!

Hiệu trưởng bất ngờ, ban đầu thấy dáng vẻ Khuynh Diễm ngoan ngoãn, ông cũng có chút lo lắng. Ông gặp vị tiểu thư này không ít lần, tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm rất ngây thơ đơn thuần.

Đối mặt với đám phụ huynh giảo hoạt, ông sợ cô sẽ bị ức hiếp. Đây cũng là lý do Bùi tổng phái ông đến chứ không tùy tiện giao cho người khác, nhưng hiệu trưởng nhận ra bọn họ lo lắng dư thừa rồi.

Tiểu thư Sở gia này không phải quả hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp.

Thái độ nhàn nhạt lười biếng, giọng nói lại mười phần đường hoàng tự tin, luôn nắm chắc thế chủ động, còn có thể làm đám phụ huynh nghẹn ngang.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bọn người kia, hiệu trưởng có chút buồn cười.

[Truyện được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu và MangaToon]

"Hai người các em công khai xin lỗi bạn học Khuynh Diễm, sau khi khai trừ các em thì nhà trường sẽ không truy cứu nữa." Hiệu trưởng tỏ rõ ý tứ.

Hai nữ sinh trợn to mắt không thể tin, đây chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Hiệu trưởng lại không công bằng như thế! Thậm chí còn không cho họ cơ hội giải thích!

Mà mấy người phụ huynh còn chưa kịp nổi giận vì câu nói của Khuynh Diễm, đã bị lời hiệu trưởng làm cho kinh hãi.

Phụ huynh: "Hiệu trưởng, chuyện này..."

Hiệu trưởng ngắt lời: "Chuyện liên quan đến danh dự nhà trường, các vị muốn chỉ bị khai trừ, hay muốn làm to chuyện?"

Lời này còn có thể được hiểu là, muốn con mình bị khai trừ, hay muốn công ty các người phá sản?

Đây rõ ràng là uy hiếp, rõ ràng không chừa cho bọn họ chút mặt mũi nào!

Phụ huynh tức giận nhưng không dám phát tác, đứng dậy kéo con gái mình ra về.

"Khoan đã! Hai bạn học sinh này vẫn chưa công khai xin lỗi." Hiệu trưởng nhắc nhở.

Hai nữ sinh nhìn cha mẹ mình giận đến tái mặt, lại nhìn thái độ nhàn nhạt kiêu ngạo của Khuynh Diễm, đáy lòng liền dâng lên một cỗ oán hận.

"Sở Khuynh Diễm thì có gì hay ho chứ? Học hành không ra gì mà thành tích lại tốt, đây không phải gian lận thì còn là gì?"

"Đúng vậy! Cô ta cúp tiết lại không bị giáo viên la mắng, rõ ràng là thiên vị!"

"Sở Khuynh Diễm, đừng tưởng cô có thể một tay che trời! Tôi sẽ cho mọi người biết rõ bộ mặt thật của cô, bộ mặt thật của ngôi trường này!"

Hiệu trưởng tức giận muốn lên tiếng, Khuynh Diễm liền ra hiệu không cần.

Trong tiếng la hét của nữ sinh, cô từ từ đứng dậy, nhẹ giọng cười: "Tôi được thiên vị đấy, thế nào? Không phục thì đến bảo nhà trường thiên vị các cô đi!"

Khuynh Diễm tròn mắt, nhún vai: "Ôi... suýt chút nữa quên mất, các cô đã bị khai trừ rồi, muốn thiên vị cũng không được nha."

"Sở Khuynh Diễm, cô..." Nữ sinh nghẹn đến hốc mắt đỏ bừng, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau rát.

"Còn nhỏ tuổi sao lại ăn nói ngang ngược như vậy? Cha mẹ không dạy dỗ sao?" Phụ huynh một bụng tức giận, không thể làm gì được hiệu trưởng, ông ta còn không thể trị một con nhóc sao?

"Dù chúng tôi rất bận rộn, nhưng vẫn luôn cẩn thận dạy con mình lễ phép. Bạn học này thiếu lễ giáo như thế, cha mẹ con có biết không?"

"Đứa nhỏ đáng thương! Chắc chắn là bị cha mẹ bỏ mặc, mới không hiểu nổi phép tắc cơ bản." Phụ huynh lắc đầu thương tiếc.

"Lễ phép sao? Các người nhiệt tình như thế, tôi không mời cha mẹ đến thỉnh giáo thì cũng thật phụ lòng." Khuynh Diễm tươi cười chân thành: "Nhưng chủ tịch tập đoàn Sở thị cũng không rảnh rỗi, làm thế nào bây giờ nhỉ?"

Phụ huynh: Tinh quái đến đâu thì vẫn chỉ là một đứa nhóc, bị mắng mà cũng không hiểu, lại còn tươi cười vui vẻ như thế.

Khoan đã!

Hình như có gì đó không đúng!

"Chủ tịch tập đoàn Sở thị?" Phụ huynh nghi hoặc, chắc là ông ta nghe nhầm.

"Cha tôi đó nha!" Khuynh Diễm cười rạng rỡ.

Sợ chưa?

Giờ mới biết sợ à?

Muộn rồi!

Khoe khoang là nghề của ta!!

Đám người phụ huynh biến sắc, gương mặt tái nhợt, môi mấp máy... Cha? Cha sao?

Sở thị. . . Sở Khuynh Diễm. . .

Tại sao bọn họ không nhận ra sớm hơn chứ?

Còn không phải tại lão hiệu trưởng cáo già và con nhóc hỗn láo này chọc họ giận điên lên sao? Tức đến mức như thế, thời gian đâu mà quản những chuyện khác?

Động đến Bùi thị, lại còn trêu chọc Sở thị, phen này bọn họ còn đường lui sao?

Khuynh Diễm tiếp tục công kích: "Vẫn là thôi đi, kiểu lễ phép dạy con mình nói xấu sau lưng người khác, tự mà giữ lại cho gia đình các người dùng."

Mấy lão già láu cá muốn hùa nhau ức hiếp tiểu nha đầu thiện lương ta?

Ta để các ngươi ức hiếp!

【Kí chủ, không phải cô nói không tức giận sao?】 Đây là cái thể loại không tức giận gì?

"Ta không tức giận." Khuynh Diễm ngạc nhiên.

【Vậy hành động cô đang làm là gì?】

"Chơi đùa. Mi không thấy rất vui vẻ sao?"

Hệ Thống: 【. . .】 Vui vẻ?

Ha ha. . .

Cô chọt một cái cho nó cười xem!

Khuynh Diễm dùng thế lực Sở gia hăm he dọa nạt một hồi thì bị Hiệu Trưởng tống khứ về lớp. Nhìn cái khí thế chỉ sợ thiên hạ không loạn của cô, ông nghĩ nên nhanh chóng tiễn cô đi thì hơn.

Mà Khuynh Diễm cũng không có ý tiếp tục gây sự, hôm nay nói hơi nhiều, cô có chút mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi.

【. . .】 Mệt rồi sao? Nó còn tưởng cô muốn lật nóc trường mới chơi đủ!

Hệ Thống phẫn nộ nhưng cũng chỉ thầm oán chứ không dám nói ra.

Đùa à, nói linh tinh nhỡ bà điên này làm thật thì sao? Nó muốn ngăn cản thế giới sụp đổ, chứ không muốn thúc đẩy sự sụp đổ của thế giới!

Làm Hệ Thống thật mệt tim!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro