[Vị Diện 1] Quần Chúng Online (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Tiểu Diễm sao thế? Có phải con giận vì cha đến muộn không? Cha có việc gấp nên..."

Nhìn sắc mặt tái mét của Khuynh Diễm, ông Sở lo lắng, vội vàng phân trần.

"Cho con mượn cái gương." Cô yếu ớt lên tiếng.

Ông bà Sở nhìn nhau, sao đứa nhỏ này lại kì lạ như vậy? Rõ ràng đạn không bắn vào đầu mà...

Khuynh Diễm bày tỏ, đạn mà bắn vào đầu thì ta có muốn kí sinh cũng chẳng bám nổi trên thân thể con gái hai người đâu.

Ta không muốn làm kẻ bị bắn thành đần!

Ta chỉ muốn kiểm tra dung mạo của thân thể này.

Nếu nguyên chủ trông giống mỹ nhân tỷ tỷ mẹ cô ấy thì không sao.

Nhưng nếu cô ấy mà trông giống đại thúc bặm trợn trước mặt, ta thà tự kết liễu, đổi một thế giới mới.

Sống không xinh đẹp thì đời chỉ là phù du.

Hệ Thống: 【. . .】 Không hiểu tại sao kí chủ lại chấp niệm với vẻ ngoài đến thế?!

Ông bà Sở nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm một cái gương chuyền đến.

Khuynh Diễm trấn tĩnh đưa tay nhận lấy, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý.

Không sợ!

Cùng lắm thì đổi thế giới thôi!!

【Tự kết liễu sẽ bị trừng phạt! Đề nghị kí chủ tỉnh táo!】 Hệ Thống lạnh băng nhắc nhở.

Khuynh Diễm xoa xoa chiếc cằm trắng nõn, hài lòng nhìn dung mạo người trong gương.

Quả là một tiểu mỹ nhân nha!

Miệng cười tươi như hoa, thần thái tỏa ra cảm giác bất cần thờ ơ. Môi nhỏ mềm mềm, có hơi nhợt nhạt vì vẫn đang bị thương.

Đôi mắt to tròn đen láy, là một khuôn mắt đáng yêu, nhưng con ngươi quá tĩnh lặng, tạo cảm giác không phù hợp với độ tuổi.

Khuynh Diễm hơi dừng lại, làn da này... mẹ nó thật sự quá mịn màng!

Sờ sờ sờ, yêu thích đến không nỡ buông tay.

【Kí chủ, cô tự ăn đậu hũ của mình hả?】

Đậu hũ của ai không quan trọng. Ngon là ăn!

【. . .】 Kí chủ nhà nó thật sự là nữ nhân sao??

"May mà rất xinh đẹp." Khuynh Diễm tươi cười trả lại gương cho ông bà Sở.

"Tiễu Diễm giống cha, lúc nào cũng xinh đẹp nhất!" Bà Sở âu yếm khen cô.

"Ha ha! Mẹ con nói đúng lắm. Tiểu Diễm xinh đẹp là nhờ giống cha đấy!" Ông Sở bặm trợn ngoác miệng cười lớn, hôn chụt một cái lên mặt bà Sở.

Khuynh Diễm co rút khóe môi, thẩm mỹ của người hiện đại đều đáng sợ như vậy sao?

Lại còn hôn hít trước mặt ta, ta là trẻ con đấy, biết không hả?

Ta còn là một con cẩu độc thân ghét ăn cẩu lương nữa đấy!

Vợ chồng các người thật quá đáng!

– –

Khuynh Diễm nằm viện thêm một tuần thì trở về biệt thự, ông bà Sở giao cô cho người giúp việc, rồi sang chi nhánh ở nước S giải quyết công việc bỏ bê thời gian qua.

[Truyện được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu và MangaToon]

Nguyên chủ từ nhỏ đã kén cá chọn canh, đổi không biết bao nhiêu người làm, thậm chí là tài xế đón đưa cô cũng đổi liên tục. Người giúp việc mới đến, chẳng có giao tình gì.

Ông bà Sở vừa tươi cười quay đầu đi, Khuynh Diễm đã cho người ra về, tiền lương vẫn trả đầy đủ, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần là được.

Hiện giờ đang là thời gian nghỉ hè, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày ăn no nằm nướng của mình.

Khuynh Diễm mặc trên người chiếc váy ngủ lụa màu hồng, sợi tóc đen dài mềm mại rơi trên ga giường trắng thuần.

Cô ngẩn người nhìn trần nhà, đáy mắt tĩnh lặng ẩn hiện suy tư.

Cái chết của nguyên chủ chỉ là sự cố thôi sao?

Khuynh Diễm ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh ngày hôm đó nguyên chủ bị bắn.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không phải sự cố, vô tình bị xả súng bắn chết là chuyện phi lý đến mức nào chứ, súng là thứ tùy tiện ra đường huơ tay một cái là có chắc?

Dựa vào các mối quan hệ của nguyên chủ...

Đã từng gặp qua ai? Không nhớ.

Đã từng tiếp xúc với ai? Không nhớ.

Đã từng gây thù kết oán với ai?

Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!

Kí ức sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trắng đến muốn mù luôn hai mắt Khuynh Diễm.

Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, một mình một cõi, mắt để trên đầu, dẫn tới không nhớ nổi bất kì ai. Rốt cuộc nguyên chủ nhớ được gì?

Để xem, cô ấy nhớ. . . chủ đề bộ sưu tập thời trang tháng trước, chiếc túi xách được yêu thích nhất sắp ra mắt vào tuần này, đôi giày cao gót nạm kim cương tháng sau bán đấu giá. . .

"Hệ Thống chết tiệt, mi lăn ra đây! Mi cho ta cái thể loại trí nhớ gì thế hả?"

Khuynh Diễm càng nghĩ càng nổi điên, rõ ràng cái tổ chức lừa đảo này đang chơi cô!

【Nhân vật quần chúng mà, kí chủ quen dần là được.】 Hệ Thống cười ha hả.

Quen. . .

Quen dần. . .

Quen sao??

Mẹ nó, ta không làm nữa!

Ting ting ––

Tiếng tin nhắn vang lên, Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, điện thoại ở đâu ấy nhỉ?

Cô nhìn qua nhìn lại, xác định vị trí điện thoại, vươn hai ngón chân đến cuối giường gắp lên.

【. . . Kí chủ, thì ra cô chính là loại người như vậy!】 Hệ Thống há mồm thất vọng, nó còn tưởng tuy kí chủ xấu tính nhưng cũng là một đóa hoa kiêu sa, ai ngờ chính là loại lười không nhấc nổi mông.

"Loại thế nào? Không thể dùng chân? Mi kì thị chân con người?"

【. . .】 Không! Nó kì thị cô!

Khuynh Diễm kiểm tra tin nhắn, là ông bà Sở chuyển khoản cho cô, nhìn một loạt dãy số không, cô thấy hơi hoa mắt. . .

Khuynh Diễm từ trên giường bật dậy, giàu rồi!

Đời ta chưa bao giờ nhiều tiền đến thế, phú nhị đại thật tốt!

【Kí chủ, nhân lúc rảnh rỗi mau thực hiện nguyện vọng nguyên chủ nha.】

"Nguyện vọng? Thứ đồ chơi gì nữa?"

【Cô dùng thân thể nguyên chủ, phải hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, đây chính là hồi báo.】 Hệ Thống ngoan ngoãn giải thích.

"Lúc đầu mi cũng không nói có cái thể loại nguyện vọng này." Khuynh Diễm híp mắt nghi hoặc.

【Ta có nói mà kí chủ, trí nhớ cô không tốt rồi.】 Giọng nói Hệ Thống đột ngột trở nên cao vút.

"Mi tua lại mà xem!" Nó nghĩ lừa cô? Nằm mơ!!

【. . .】 Đúng là nó quên nói, nhưng nó không muốn thừa nhận. 【Nguyện vọng: Mua cả thế giới! Sau khi khỏe mạnh, mỗi ngày mua ít nhất một món thời thượng đắt tiền, Hệ Thống sẽ căn cứ vào sở thích của nguyên chủ mà phát nhiệm vụ.】

Khuynh Diễm co rút khóe miệng.

Mua cả thế giới?

Không phải nên là chinh phục thế giới sao?

Loại nguyện vọng có tiền đồ thế này, rốt cuộc là đứa ngu ngốc nào thiết kế ra?

【Kí chủ, nhanh chân đến trung tâm mua sắm Hoàn Mỹ, hai giờ nữa sẽ ra mắt chiếc túi xách phiên bản giới hạn, đây chính là món đồ ngày hôm nay.】

"Ta muốn ăn no nằm nướng! Không làm!"

Khuynh Diễm nằm vật xuống giường, tay chụp chăn trùm qua đầu, quyết định mặc kệ Hệ Thống.

【Kí chủ không thích thì thôi, ta cũng không muốn ép buộc cô.】 Hệ Thống tốt bụng, dễ dãi cho qua.

Khuynh Diễm cảm thấy không đúng lắm, sao cái thứ lừa đảo này lại đột nhiên không tranh cãi nữa?

Hai tiếng sau.

Mẹ nó! Đau quá!

Thân thể đột nhiên sinh ra một lực bài xích cực lớn, bức ép muốn đẩy linh hồn cô ra ngoài.

Mỗi một tế bào thần kinh đều siết chặt căng lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm, trái tim đau nhức như đang bị ai đó bóp nghẹt, đến cả hơi thở cũng tắt nghẽn trong lồng ngực.

Chết tiệt!

Khuynh Diễm mãnh liệt yêu cầu Hệ Thống giết quách cô đi, nhưng nó chỉ cười ha hả chẳng thèm đáp lời. Cái cảm giác giày xéo sống không ra sống, chết không ra chết này, chỉ có tổ chức toàn đám lừa đảo mới có thể nghĩ ra!

Khuynh Diễm vừa mắng Hệ Thống, vừa cắn răng lết tâm thân úa tàn cùng khuôn mặt trắng bệch đến trung tâm mua sắm.

Nhưng lúc cô đến nơi, cửa hàng đã sớm vắng tanh. Những người tranh giành mua túi xách, ai mua được đều đã mua, ai không mua được đều đã tan rã ra về, chiếc túi phiên bản giới hạn đến cọng lông cũng không sót lại.

Khuynh Diễm che ngực, đau đến nhe răng.

Hệ Thống chết tiệt muốn diệt ta!!

【A! Ta quên nói với kí chủ rồi, không thực hiện nguyện vọng thì thân thể sẽ bài xích linh hồn, cảm giác này rất tê tâm liệt phế đó nha.】 Hệ Thống vui vẻ cười nói.

Khuynh Diễm: "..."

Hèn gì lúc nãy nó dễ dàng cho qua như vậy, thì ra là ở chỗ này đặt bẫy hố cô.

Thứ hỗn đản!

Khuynh Diễm đang định tra hỏi thông tin người mua để đi cướp... không phải, đi mua lại túi xách, thì một nhân viên tươi cười tiến về phía cô.

"Sở tiểu thư, thật ngại quá, có một khách hàng đặt sản phẩm nhưng không đến lấy, tiểu thư có còn ý định mua không?"

"Mua!" Khuynh Diễm vớ được cọng rơm cứu mạng, có điên mới không mua!

Nhân viên tươi cười gật đầu với cô, sau đó gọi một nhân viên khác đi vào bên trong lấy túi.

Khuynh Diễm đợi thêm mười lăm phút, trán đều đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch, nhìn như tùy thời đều có thể ngất đi.

"Sở tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhân viên bán hàng lo lắng.

"Tôi ổn." Khuynh Diễm nhẹ giọng đáp, quay đầu nhìn đồng hồ, mỉm cười nhàn nhạt hỏi: "Kho hàng của các cô là đặt ở thành phố khác sao?"

Nhân viên bán hàng lập tức nghe ra Khuynh Diễm đang ám chỉ việc bọn họ để cô đợi lâu.

Nhân viên sợ làm cô không vui nên từ tốn giải thích: "Vì thủ tục hủy đơn cũ vừa xảy ra chút sự cố khiến thời gian bị trì hoãn. Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh nhất có thể, mong Sở tiểu thư lượng thứ."

Khuynh Diễm không làm khó dễ: "Không sao, chờ bao lâu cũng không thành vấn đề..."

Nhân viên nhẹ nhõm thở phào, nhưng còn chưa thở hết một hơi thì đã nghe Khuynh Diễm chậm chạp bổ sung nửa câu phía trên.

"... Cùng lắm lát nữa cô nhớ tặng kèm cho tôi một cái quan tài, tôi hứa khi thành ma sẽ không ám cô."

Nhân viên bán hàng: "..."

Sở tiểu thư, cô nói đùa như vậy không vui chút nào đâu!

Nhân viên bán hàng bị hai chữ quan tài và sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Khuynh Diễm dọa cho sợ hãi.

Vội vàng dùng bộ đàm hối thúc người bên trong, sợ Khuynh Diễm xảy ra chuyện ở chỗ này thì sẽ liên lụy đến bọn họ.

Sở thị nắm thế lực rất lớn trong vòng hào môn, Sở Khuynh Diễm lại là thiên kim duy nhất của Sở thị, nếu cô gặp sự cố tại đây, vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!

Hơn nữa cô còn dọa thành ma sẽ ám mình... Nhân viên bán hàng không nhịn được run chân.

Vào lúc Khuynh Diễm đau đến đã bước hẳn một chân vào quan tài, thì cuối cùng túi xách cũng được mang ra.

Nhân viên lần nữa muốn giải thích: "Sở tiểu thư, mong cô thông cảm, vì..."

Khuynh Diễm mỉm cười cắt ngang: "Chị gái xinh đẹp, cô còn nói tiếp là thật sự phải tặng kèm quan tài cho tôi đấy."

Linh hồn ta sắp phi thăng luôn rồi!

Không có thời gian ở đây nghe lời hoa mỹ đâu!

Nhân viên bán hàng: "..." Tròng mắt của Sở tiểu thư... hình như lúc nãy vừa biến thành màu đỏ!

Cô lại còn luôn miệng đòi chui vào quan tài!

Đừng sợ đừng sợ, thế kỷ 21 không có ma quỷ, chắc chỉ là ánh đèn thôi...

Nhân viên bán hàng trấn an chính mình, nhưng động tác quẹt thẻ thanh toán trên tay lại cực kỳ nhanh chóng, như đang muốn tiễn Khuynh Diễm đi càng sớm càng tốt!

Âm thanh tích tích vừa vang lên, niềm đam mê quan tài trên người Khuynh Diễm lập tức biến mất.

Quanh thân cô phủ lên ánh sáng rực rỡ, ngón tay thanh mảnh thon dài gõ nhẹ xuống tủ kính.

Dáng vẻ lười nhác lơ đãng, lại mang theo mấy phần tùy ý lưu manh, cười nói: "Tạm biệt mỹ nhân tỷ tỷ, chia tay rồi đừng quá nhớ mong tôi nhé!"

Nhân viên bán hàng ngẩn người, gương mặt không hiểu sao có chút nóng lên.

Mỹ nhân tỷ tỷ là đang gọi mình sao?

Sở tiểu thư này... sao tự nhiên lại trở nên đẹp trai như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro