[Vị Diện 1] Quần Chúng Online (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Địa điểm ăn trưa là nhà hàng trước đây nguyên chủ rất thích, Khuynh Diễm không phải người kén chọn mùi vị, chỉ cần đẹp là được.

Nhưng mà có một vấn đề. . .

"Khẩu vị của Tiểu Diễm thay đổi sao? Mẹ nhớ trước đây con không thích đồ ngọt." Mẹ Sở nghi hoặc.

Khuynh Diễm: Trang trí cầu kì, rất đẹp mắt!

Đương nhiên lời này cô chỉ có thể nghĩ, chứ không thể nào nói ra.

Chợt khóe mắt liếc đến bàn tay tinh xảo đang gắp thức ăn cho vào bát cô.

"Hắn thích." Khuynh Diễm chỉ Tần Ưu, mở miệng nói bừa.

Tần Ưu: ". . ." Hắn thích khi nào? Rõ ràng là vì món ăn đó đẹp mắt nên cô mới chọn mà.

"Tiểu Ưu thích đồ ngọt sao?" Mẹ Sở cười dịu dàng.

Tần Ưu gật đầu: "Vâng." Cô nói hắn thích thì là hắn thích vậy.

"Xem ra Tiểu Diễm rất quan tâm Tiểu Ưu." Cha Sở nháy mắt trêu chọc.

Khuynh Diễm thờ ơ phun ra ba chữ: "Không quan tâm."

Ta chỉ không muốn bị ăn vạ thôi. Rất phiền!

Mọi người: ". . ."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khuynh Diễm, Tần Ưu mất mát cúi đầu nhìn xuống bát. Cô không quan tâm hắn sao?

Không khí ngột ngạt cứng ngắc, cực kì mất tự nhiên.

Cha Sở cười ha ha hai tiếng, vội tìm lời chữa cháy: "Con bé này, lại ngại ngùng rồi."

Khuynh Diễm: ". . ."

"Hệ Thống, mi cấm khẩu ta làm gì?" Khuynh Diễm nháy mắt muốn bùng nổ.

【Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình của thế giới.】 Hệ Thống nghiêm túc trả lời.

"Mi có biết đây là lời thoại kinh điển của ai không?"

【Của ai vậy kí chủ?】 Hôm trước nó nghe Lang Tinh nói, cảm thấy rất hay nha.

"Lời thoại của những kẻ thua cuộc, điềm báo trước cho một kết cục thảm hại." Ngu ngốc!

Hệ Thống tức giận offline, quên luôn đang cấm khẩu Khuynh Diễm.

Kết quả là cả buổi đi ăn cùng nhau, cha mẹ Sở hi hi ha ha trò chuyện, Tần Ưu thỉnh thoảng đáp lời.

Về phần Khuynh Diễm? Đảm nhận trọng trách vừa ăn vừa mỉm cười.

Nguyên chủ trước đây vốn ít nói, nên cha mẹ Sở cũng không thắc mắc.

Dung mạo cô ấy rất xinh đẹp, lại không có Khuynh Diễm mở miệng đâm người, lập tức trở thành bức họa mỹ nhân an tĩnh dùng bữa, cảnh sắc thi vị, không khí hài hòa.

Mọi người ăn uống vui vẻ, ra về cũng vui vẻ.

Mọi người ở đây ý chỉ vợ chồng cha mẹ Sở, không bao gồm Khuynh Diễm và Tần Ưu.

Khuynh Diễm đang bận nghĩ cách luộc chín Hệ Thống. Nó offline lâu như thế, chắc chắn là cố ý chơi cô!

Tần Ưu thì cực kỳ sa sút, hắn không hoàn toàn hiểu Khuynh Diễm, nhưng hắn biết rõ một điều.

Cô rất tự tin, thậm chí còn mang chút ngang ngược, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm, có thể là kiểu người ngại ngùng sao?

Cô nói không quan tâm hắn, tức là thật sự không quan tâm, hắn muốn tiếp tục tự lừa gạt mình cũng không được.

Tần Ưu cười khổ, là do hắn mơ tưởng quá nhiều mà thôi...

Cốc cốc cốc ––

Khuynh Diễm cau mày. Sao gần đây mọi người cứ làm phiền giờ giấc an nghỉ của cô thế?

Mẹ Sở đứng bên ngoài tươi cười: "Tiểu Diễm, mẹ vào được không?"

Khuynh Diễm miễn cưỡng gật đầu.

"Tiểu Diễm, con có thích Tiểu Ưu không?" Mẹ Sở trực tiếp đi thẳng vấn đề.

"Không thích." Khuynh Diễm đáp không suy nghĩ.

"Mẹ là mẹ của con, Tiểu Diễm đừng ngại ngùng, nói thật với mẹ, con có thích Tiểu Ưu không?"

"Không thích." Khuynh Diễm không hề lung lay.

Mẹ Sở không để ý câu trả lời của cô, tiếp tục nói.

"Chỉ cần các con học tốt, yêu sớm một chút cũng không sao. Tình yêu đến vào thời điểm nào không ai biết được, mẹ tin vào tình yêu, cũng tin vào định mệnh. Tiểu Ưu là một đứa bé ngoan, con thực sự không thích sao?"

Ta không tin tình yêu, cũng không tin định mệnh.

Mặc dù tỷ tỷ mẹ nguyên chủ rất xinh đẹp, nhưng ta và tỷ không cùng đường, nhìn diện mạo xã hội đen của đại thúc chồng tỷ là đủ hiểu thẩm mỹ khác biệt rồi.

Cho nên, tỷ hãy tha cho ta, để ta an nghỉ đi!

Khuynh Diễm mất kiên nhẫn phun tào dưới đáy lòng, lại bị mẹ Sở lý giải thành thiếu nữ mới yêu ngại ngùng không muốn chia sẻ.

"Vậy mẹ hỏi Tiểu Diễm, lần trước con đi ăn trưa với bạn, tại sao về nhà còn miễn cưỡng dùng cơm với Tiểu Ưu? Bị khó tiêu sao con lại lén lút trốn ngoài công viên, một mình chịu ủy khuất?"

Khuynh Diễm: "..." Ha ha!

Đám phản bội kia bán đứng ta, lại bán đến sạch sẽ!

"Vệ sĩ làm rơi lưỡi câu khiến Tiểu Ưu bị thương, con phạt bọn họ đứng bỏ lưỡi câu vào hộp, lấy lưỡi câu ra khỏi hộp, lặp đi lặp lại cả đêm, còn phải xếp hàng đứng hát quốc ca đến khản giọng. Tiểu Diễm, con khi nào thì biết trách phạt người khác như thế?"

Khuynh Diễm: "..." Ta sai rồi! Ta phải phạt nặng hơn, độc câm mới tốt!

"Tiểu Diễm như vậy mà vẫn nói không thích Tiểu Ưu?"

"Tại sao không thể?" Ta vốn không thích hắn.

Mẹ Sở nhíu mày nghi hoặc, một lúc sau lại như chợt hiểu ra, lắc đầu cười.

"Tiểu Diễm biết thích một người là thế nào không?"

Tới! Lại tới nữa rồi!

Ta không biết!

"Hệ Thống, câu hỏi này nên trả lời thế nào?" Khuynh Diễm thử tham khảo Hệ Thống.

【Kí chủ không có điểm tích lũy, không thể giải đáp.】

Mẹ nó!!

"Tiểu Diễm không biết thế nào là thích, đúng không?" Mẹ Sở cười cười hỏi.

"Con không có hứng thú, không muốn tìm hiểu." Khuynh Diễm thái độ thờ ơ.

"Được rồi, Tiểu Diễm còn nhỏ, có rất nhiều thời gian." Mẹ Sở từ tốn nhắc nhở: "Nhưng Tiểu Diễm đừng ức hiếp Tiểu Ưu quá, thằng bé rất buồn đấy."

Ta ức hiếp hắn?

Hắn buồn?

Khi nào?

Làm gì có!

"Con rất tốt." Khuynh Diễm nói xong còn gật gật đầu, cực kì tin tưởng đây là sự thật.

Mẹ Sở nhìn Khuynh Diễm hùng hồn tự tin như vậy, không khỏi bị cô chọc cho bật cười.

Trước giờ bà không nhận ra, con gái nhỏ thật ra rất đáng yêu nha.

"Đúng đúng, Tiểu Diễm của mẹ rất tốt."

"Con muốn ngủ." Khuynh Diễm che miệng ngáp một tiếng.

"Tiểu Diễm là đuổi mẹ đúng không?" Mẹ Sở giả vờ tức giận.

Đúng đó, tỷ tỷ xinh đẹp hiểu chuyện thì mau về đi.

"Rất buồn ngủ." Khuynh Diễm kiên trì với lẽ sống của mình. Tỷ tỷ xinh đẹp hiểu chuyện thì mau về đi.

"Vậy hôm khác chúng ta lại nói tiếp, Tiểu Diễm ngủ ngon nhé!"

Còn hôm khác nữa sao?! Có để cho người ta yên nghỉ không hả?

– –

Cha mẹ Sở về được hai ngày thì lại đi, tâm trạng Khuynh Diễm lập tức tốt đẹp, không bị làm phiền nữa, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.

Chỉ là. . . tên ăn vạ mấy hôm nay quá mức yên tĩnh.

Lúc trước cô cho rằng cha mẹ Sở ở đây nên Tần Ưu không kịp thích ứng, nhưng giờ người cũng đã đi rồi, sao hắn vẫn cứ trầm mặc thế kia?

Có chút kì quái.

Lẽ nào hắn. . . đang ủ mưu cho một vụ ăn vạ bom tấn?!

Không được không được! Ta phải đi kiểm tra!

Cốc cốc cốc ––

Khuynh Diễm gõ cửa phòng Tần Ưu, không có ai trả lời.

Cô hơi nhíu mày, lại gõ lần nữa, im lặng.

Gõ thêm lần nữa, vẫn không phản ứng.

Không phải là ngất xỉu rồi chứ? Ta không có đánh hắn mà!

Khuynh Diễm thử vặn cửa, không khóa.

Cô nhấc chân đi vào, nhìn một vòng khắp phòng, ngăn nắp sạch sẽ, nhưng không thấy người đâu.

Tiếng nước trong toilet ngừng lại.

Cạch ––

Cửa mở, Tần Ưu quấn khăn tắm ngang hông, bước ra từ toilet.

Mái tóc ướt sũng nhỏ nước, vài giọt trong suốt vương trên khuôn ngực vững chãi, đôi chân thon dài ẩn hiện dưới chiếc khăn trắng thuần.

Thân thể thiếu niên phủ hơi nước mờ ảo, làn da ửng hồng, khóe mắt hơi ướt.

Tần Ưu đi được hai bước, lập tức khựng lại.

Ba giây sau, hắn mở to mắt nhìn Khuynh Diễm, chân nam đá chân chiêu chui ngược vào toilet.

"Đi đâu?" Khuynh Diễm bước nhanh đến giữ cánh tay hắn.

Tần Ưu: ". . ." Đi trốn!

Ánh mắt Khuynh Diễm khóa chặt trên người Tần Ưu, khiến hắn không dám nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, cô khẽ nâng đầu ngón tay, nhẹ lướt trên làn da hắn.

Cơ thể Tần Ưu hơi run lên, hắn muốn tránh đi, nhưng sức lực Khuynh Diễm quá lớn, hắn vùng vẫy cũng không thoát ra được.

Ngay lúc Tần Ưu nghĩ Khuynh Diễm đang định làm gì đó thì cô lập tức buông ra, không nói lời nào, quay người rời khỏi phòng.

Tần Ưu mơ màng đứng một lúc lâu, chờ thân thể hồi phục lại, hắn mới nhìn xuống nơi Khuynh Diễm vừa chạm vào.

Những vết sẹo dữ tợn nổi bật trên làn da trắng nõn, có chút đau mắt.

Lúc nãy quá kinh hoảng nên hắn không hề chú ý, hiện tại mới nhận ra, những vị trí Khuynh Diễm chạm vào đều là sẹo.

Cô quay đi như thế, là đang... ghê tởm hắn sao?

Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, lúc ở phòng y tế những vết sẹo này còn nghiêm trọng hơn, cô cũng không phản ứng như vậy.

Đáy lòng Tần Ưu tràn ngập thấp thỏm bất an, còn có... nồng đậm chua xót.

– –

Mấy ngày sau, sự bất an trong lòng Tần Ưu càng ngày càng sâu, hắc ám đã lâu không thấy lại cuồn cuộn dâng trào.

Thời thời khắc khắc hắn đều phải cố khống chế chính mình, ngăn cản oán hận xâm chiếm linh hồn.

Không thể lại muốn chết, không thể lại muốn cả thế giới chôn cùng.

Bởi vì thế giới này có cô, có ánh sáng tốt đẹp mà hắn hướng đến.

[Truyện được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu và MangaToon.]

Tần Ưu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ khuya, Khuynh Diễm vẫn chưa về.

Cả tuần nay cô đều về rất trễ, sáng sớm đã rời đi, không cần hắn mỗi sáng đến gọi dậy.

Cô không còn ăn cơm cùng hắn, không xem ti vi bên cạnh hắn, tối cũng không uống sữa bò hắn pha.

Mỗi khi về cô rất mệt mỏi, chỉ chăm chăm đi vào phòng ngủ, đến cái liếc mắt cũng không dành cho hắn.

Cô thật sự chán ghét hắn rồi sao... Nếu cô chán ghét hắn, hắn còn có thể làm gì đây?

Ting ting ting ––

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Tần Ưu vội vàng chạy ra cổng.

Đến nơi, khuôn mặt tràn ngập chờ mong của hắn lập tức lạnh xuống: "Anh đến đây làm gì?"

"Tìm cậu." Bùi Cẩn nhe răng cười.

"Tôi không có gì để nói với anh." Tần Ưu quay người muốn đi vào trong.

"Liên quan đến Tiểu Diễm, cậu cũng không muốn nghe?" Bùi Cẩn nhướng mày, đáy mắt lóe lên một tia gian xảo.

Bước chân Tần Ưu khựng lại.

Trực giác nói cho hắn biết Bùi Cẩn không có ý tốt, nhưng dường như có một thứ gì đó đang níu lấy hắn, khiến hắn không thể rời đi.

"Cậu không mời tôi vào trong à?" Bùi Cẩn cười đề nghị.

"Có gì thì nói nhanh." Tần Ưu lạnh lùng đáp, không hề có ý mở cổng.

Bùi Cẩn nhún vai, đáy lòng thầm mắng một tiếng, giọng đều đều vang lên.

"Tiểu Diễm ngày bé luôn dính chặt Tiểu Lâm nhà tôi. Tiểu Diễm rất đáng yêu, Tiểu Lâm từ bị quấn lấy biến thành vô cùng yêu thích, nhất định lớn lên phải cưới Tiểu Diễm."

"Nhưng cũng từ lúc đó, Tiểu Diễm không thích Tiểu Lâm nữa. Bởi vì, con bé có một tính xấu, có mới nới cũ, luôn rất ham vui."

Bùi Cẩn kéo dài giọng, tiếp tục nói: "Tiểu Lâm không phải là người duy nhất, mà cậu... cũng không phải người duy nhất."

***

Bắt đầu ngược rồi đây... đó là không thể nào!

Mẹ ruột không ngược con, lỡ tay ngược là do dì ghẻ đột nhiên online giành quyền kiểm soát cả đấy, không phải lỗi của ta đâu.

Tiểu khả ái mau mau ấn sao hợp sức tiễn dì ghẻ an nghỉ đi thôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro