Chương 2030 - Vấn Tiên Hoàng Tuyền (43)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Assy

Beta: SA

===============

Việc Bồ Minh Hàn tự mình đón Sơ Tranh vào đã làm không ít người kinh ngạc.

Lúc này Sơ Tranh đi theo Bồ Minh Hàn lên lầu, người đi theo Bồ Minh Hàn  cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ cảm thấy cô gái này nhìn còn rất nhỏ.

Quần áo thì thường dân, nhưng khí chất lại không phải người thường.

Lại xem thái độ Bồ Minh Hàn như thế, thành ra ai cũng không dám quá khinh mạn.

"Tiểu thư Sơ Tranh, lần này ngài tới là vì?"

"Tôi tìm Bồ Tử Thành."

"Bồ Tử Thành?" Đây không phải là con của anh hai hắn sao? Sao lại có thể làm vị này tự tìm tới tận cửa...

Chẳng lẽ là nó đã làm gì đắc tội với vị này rồi?

Mồ hôi lạnh Bồ Minh Hàn nháy mắt chảy ròng ròng.

"Tiểu thư Sơ Tranh, nếu cháu tôi có chỗ nào đắc tội với ngài..."

"Không có gì, tôi chỉ đến nhìn hắn chút thôi." Sơ Tranh ngắt lời Bồ Minh Hàn.

"Vậy… vậy à..." Trong lòng Bồ Minh Hàn không nắm chắc, vẫn hoài nghi là đã xảy ra chuyện gì mới có thể chọc vị này tìm tới tận cửa.

Bồ Minh Hàn đề lại nghi ngờ lòng, vội vàng nói: "Vừa vặn thằng bé kia cũng đang ở đây, để tôi gọi tới cho ngài nhé?"

Sơ Tranh: "Ông mang tôi tới nhìn là được."

"Được được, mời ngài đi bên này."

-

Bồ Tử Thành năm nay đã hai mươi sáu, cũng có thể coi như một thanh niên có sự nghiệp có thành tựu.

Đàn ông như vậy là hấp dẫn phụ nữ nhất, nhưng Bồ Tử Thành đối với những người phụ nữ này dường như đều không cảm thấy hứng thú.

"Tử Thành, em trai cậu cũng đã kết hôn rồi, chừng nào thì tới lượt cậu đây?" Bạn tốt làm mặt quỷ với Bồ Tử Thành: "Hôm nay có bao nhiêu cô đều tới đây, nhẽ cậu không xem trọng một ai à?"

Bồ Tử Thành cười lắc đầu: "Cậu biết tôi không  có hứng thú với những chuyện này mà."

"Ai da, Tử Thành à, đừng nói là cậu thích đàn ông nha." Một người bạn tốt khác cười đùa.

"Thích cậu đó." Bồ Tử Thành thuận miệng tiếp lời.

"Đừng đừng đừng, tôi vẫn thích con gái hơn."

Mấy người cười cười nói nói, có một người chú ý tới trên lầu, huých tay chọc chọc Bồ Tử Thành: "Tử Thành, cậu nhìn bên kia kìa, có phải chú ba cậu đang nhìn cậu không?"

Bồ Tử Thành nhìn theo hướng bạn mình chỉ.

Nhưng người đầu tiên hắn thấy không phải Bồ Minh Hàn.

Mà là cô gái bên cạnh Bồ Minh Hàn.

"Tôi đi toilet." Bồ Tử Thành nhấc chân đi thẳng, căn bản không thèm để ý tới tiếng gọi ầm ĩ của bạn bè phía sau.

Cho đến khi đã ra khỏi phạm vi của tầm mắt, hắn mới phun ra ngụm khí bị nghẹn lại, còn nhìn ra phía sau một chút.

Không ai đi theo.

Bồ Tử Thành không biết cô gái kia, nhưng bản năng hắn cảm thấy rất nguy hiểm, thúc giục hắn mau chóng chạy khỏi đó.

-

Trên lầu.

Bồ Minh Hàn nhìn Bồ Tử Thành vội vàng rời đi, lại nhanh chóng nhìn về phía Sơ Tranh: "Tiểu thư Sơ Tranh, có cần tôi gọi nó lên không?"

"Không cần." Sơ Tranh móc ra một que hương dài bằng bàn tay từ trong túi, đưa cho Bồ Minh Hàn: "Thừa dịp lúc có mặt hắn rồi đốt que hương này, không cần cám ơn."

Bồ Minh Hàn kinh sợ tiếp nhận: "Tiểu thư Sơ Tranh, Tử Thành… nó..."

Bồ Minh Hàn gặp được Sơ Tranh từ hơn 5 năm trước, khi con trai ông đi ra ngoài chơi  một chuyến, sau khi trở về lại có hành vi quái dị.

Giống như đột nhiên có ác ý với tất cả mọi người trong nhà, nhưng có đôi khi hắn lại cũng như bình thường.

Đưa đến bệnh viện kiểm tra cũng không ra được gì.

Bạn bè thân thích bên người nói, con ông có thể đã trúng tà.

Ban đầu ông ta còn không tin những thứ này.

Nhưng nhìn thấy không cách nào chữa khỏi, thân là một người cha, Bồ Minh Hàn thật sự  không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn thử một lần.

Ông ta tìm những người được gọi là đại sư đến xem, tình hình quả thực cũng ổn định hơn một chút.

Thế nhưng cũng không được bao lâu, bệnh tình lại chỉ càng thêm nghiêm trọng.

Cuối cùng có một người bạn giới thiệu, ông tìm tới vị tiểu thư Sơ Tranh này.

Từng trải qua những chuyện lúc trước, Bồ Minh Hàn sao có thể tin tưởng đối với một cô gái còn trẻ tuổi như vậy.

Lúc ông ta tới, cô gái đó còn đang thở hổn hển đóng gói đồ, nghe nói xong, cũng chỉ lãnh đạm 'À' một tiếng, sau đó thản nhiên chỉ huy ông hỗ trợ đóng gói cho mình.

Lúc trước, những người được gọi là đại sư mà ông ta gặp, có ai là không cao cao tại thượng, bên người có kẻ hầu người hạ.

Đột nhiên gặp phải một người kỳ quái như thế, Bồ Minh Hàn lúc ấy cũng không biết bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà cũng đồng ý giúp đỡ.

Đóng đồ xong, cô gái vỗ tay một cái, lấy từ dưới quầy hàng ra một tờ khế ước để ông ký.

Mấu chốt là, nội dung trên khế ước lại là tuổi thọ.

Quá trình lúc đó Bồ Minh Hàn cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng vì bạn bè đã nói với ông, nếu muốn cứu con mình thì cũng hỏi ít thôi, người ta nói làm cái gì thì cứ làm cái đó.

Nhưng đây là tuổi thọ đấy...

Bồ Minh Hàn nào dám ký, bèn gọi điện trước để hỏi bạn bè mình.

Bên kia nói tuổi thọ một hai năm mà đổi được tính mạng con trai, ông cảm thấy không có lời sao?

Nếu như quả thật có thể cứu con trai, đó là đương nhiên có lời!

Bồ Minh Hàn ký khế ước xong, cũng không cảm thấy thân thể có gì không ổn, sau đó con ông ta cũng thực sự hồi phục trở lại.

Hiện tại cô ấy lại đưa cho mình một que hương thế này...

Bồ Tử Thành có vấn đề sao?

"Tiểu thư Sơ Tranh, Tử Thành hắn cũng bị quỷ..."

Sơ Tranh: "Bồ tiên sinh, bây giờ là thời đại khoa học, hi vọng ông tin  tưởng vào khoa học kỹ thuật, không nên mê tín dị đoan."

Bồ Minh Hàn: ". . ."

Vì sao một người mở một cửa hàng vàng mã hương nến, lại có thể lý lẽ hùng hồn nói những  lời này! !

Chuyện ông ta gặp phải mà khoa học có thể giải thích sao?

Bồ Minh Hàn: "Tiểu thư Sơ Tranh, chẳng lẽ Tử Thành hắn cũng giống như con trai tôi?"

"Không giống."

"Hả?"

Tại sao lại không giống?

Sơ Tranh không rõ ý tứ nói một tiếng: "Cố nén bi thương."

Bồ Minh Hàn: ". . ."

Bồ Minh Hàn còn muốn hỏi Sơ Tranh thêm chi tiết, nhưng Sơ Tranh đã không có ý định nói, mà lần này, cô cũng không muốn thù lao.

Bồ Minh Hàn chỉ có thể cẩn thận đưa người ra ngoài.

Bồ Minh Hàn cầm que hương kia trong tay, lo lắng bất an cho người đi tìm Bồ Tử Thành.

-

Sau khi Sơ Tranh rời đi không bao lâu, có người phát hiện Tinh Nhị tiểu thư bị giam ở đâu đó, váy áo trên người đã không cánh mà bay, nhìn vô cùng thảm.

Tinh Nhị tiểu thư lửa giận công tâm, trực tiếp được đưa tới bệnh viện.

Nhưng cô ta bị phát hiện như thế, vậy chắc chắn không tránh được chuyện sẽ có người đồn đại linh tinh.

Những lời này truyền đến tai Tinh Nhị tiểu thư, khiến người trong cuộc tức giận đến mức suýt chút nữa lại phải đi cấp cứu.

Kẻ cầm đầu Sơ Tranh căn bản không biết những việc này, còn vừa bái phỏng xong người thứ ba.

Những kẻ đằng sau cô cũng không có ý định đi nữa.

Gần như đã có thể xác định, chí ít có một nhóm người đã bị sinh vật không xác định ký sinh.

Ngay lúc bọn họ được cứu trở về, trong thân thể đã không còn là bọn họ nguyên bản nữa rồi.

Những người tới bệnh viện kia đều không phải người bình thường, sinh vật không xác định ký sinh trên những người tai to mặt lớn này... là muốn làm gì?

Chẳng lẽ còn muốn dùng loại biện pháp này xưng bá thế giới?

Hình như cũng không phải không có khả năng...

Nếu tiếp tục mặc kệ nữa, những sinh vật không xác định này đều sẽ tìm được người ký sinh, chỉ sợ thật đúng là có thể.

Sơ Tranh chỉ cảm thấy tâm thần mệt mỏi.

Mấy con nghiệt súc này không ngoan ngoãn làm nghiệt súc đi, còn muốn chạy ra nhảy nhót, cho là ta chết rồi sao? !

"Chủ nhân, đi về sao?" Người máy thò đầu ra từ trong túi, bập bẹ hỏi.

"Về."

Tìm Liễu Trọng thương lượng chuyện thu phục lũ phế vật.

Sơ Tranh phân phó người máy: "Trước tiên sửa lại danh sách các bệnh nhân của bệnh viện trong vòng 3 năm trở lại đây."

Người máy: "Oa. Người ta vận hành cũng rất mệt mỏi đó."

Sơ Tranh: "Chết máy thì sẽ không mệt nữa, có cần ta hỗ trợ không?"

Người máy: ". . ." Thế thôi không cần ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro