Chương 477- 478

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phịch!

Người giúp việc Mai Phương nghe Triệu Ngọc nói còn có một đồng phạm khác thì không còn đứng vững được nữa, ngã ngồi xuống đất.

Không chỉ riêng Phùng Lâm giật mình mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị Triệu Ngọc làm cho chấn động, thậm chí ngay cả gia đình ba người Lan Thư Bình cũng quay đầu lại nhìn, hết sức hiếu kỳ.

"Haizz..." Triệu Ngọc sửa sang lại mấy sợi tóc ngắn trước trán, thở dài nói: "Mọi người không cần phải kinh ngạc như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo phổng mũi đấy! Thật ra... vừa rồi tôi chỉ nói bừa mà thôi. Căn hộ nơi giấu con tin kia, người đứng tên cũng không phải là Mai Phương... mà là... Ừm..." Triệu Ngọc nói xong, cúi đầu nhìn di động, lúc này mới đọc ra một cái tên: "Trương Hải Ba!"

Trương Hải Ba!?

Mọi người đã bị Triệu Ngọc xoay vòng vòng, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Nhóm cảnh sát Phân cục Dung Dương cũng ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy cái tên này hết sức xa lạ.

Nhưng mà Phùng Lâm và Mai Phương đều sửng sốt khi nghe thấy cái tên này, trong ánh mắt phút chốc đã không có tia hi vọng nào nữa.

"Chuyện Phùng Khoát vượt ngục..." Triệu Ngọc thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói với Phùng Lâm: "Bà đánh giá quá thấp năng lực làm việc của cảnh sát chúng tôi rồi. Trước khi điều tra vụ án này, chúng tôi đã lấy hồ sơ ghi chép về những người đã tới thăm Phùng Khoát, hơn nữa còn điều tra từng người một!"

"10 năm qua, những người đến thăm Phùng Khoát quả thực không ít. Không cần nghĩ cũng biết lượng công việc của chúng tôi nặng đến thế nào." Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Nhưng vì muốn tra ra được chân tướng, dù công việc nặng nhọc đến mấy cũng không làm khó được chúng tôi. Chính vì vậy mà trong biết bao nhiêu người đến thăm tù như thế, cuối cùng chúng tôi vẫn tìm được người tên Trương Hải Ba này!"

"Ồ..." Nhóm cảnh sát nghe đến nỗi say mê, phát ra một tiếng "ồ" phụ họa.

"Tuy Trương Hải Ba chỉ xuất hiện trong bản ghi chép thăm tù có hai lần, nhưng..." Triệu Ngọc trầm giọng nói: "Hai lần này lại xuất hiện trong hai tháng gần đây nhất, đặc biệt là lần cuối cùng cách thời điểm Phùng Khoát vượt ngục rất gần!"

"Trên tư liệu cho thấy, Trương Hải Ba là người buôn bán đồ nội thất. Theo lý mà nói, Phùng Khoát làm thợ mộc trong nhà tù tỉnh, chắc là cũng có chuyện để nói với một người buôn bán đồ nội thất!"

"Nhưng nếu nghiên cứu sâu hơn thì sẽ phát hiện ra, công việc của hai người này căn bản chẳng liên quan gì đến nhau cả. Cho tới khi... chúng tôi điều ra hộ khẩu của Trương Hải Ba, lúc này mới hiểu rõ, thì ra hắn ta có một người vợ tên là... Mai Phương!"

Hả!?

Mọi người sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía người giúp việc.

"Bà Phùng!" Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Sức hấp dẫn của bà quả thực không hề suy giảm theo năm tháng, thế mà có thể tìm được một đôi vợ chồng tới hỗ trợ cho bà. Xem ra, vì Phùng Khoát, bà cũng chấp nhận liều mạng!"

"Cậu... cậu..." Phùng Lâm kích động run rẩy cả người, không nói nên lời nữa.

Triệu Ngọc lại cất cao giọng: "Tôi đoán, cả kế hoạch này chắc đều do bà chỉ đạo, Mai Phương và Trương Hải Ba chẳng qua chỉ dựa theo kế hoạch của bà mà làm thôi!"

"Phùng Khoát bị dị ứng, bà liền lợi dụng điểm này để khiến bệnh dị ứng của gã phát tác, như vậy người giám ngục sẽ đưa gã đến bệnh viện!" Triệu Ngọc tiếp tục: "Bà cũng đã tính trước được gã sẽ được chuyển đến bệnh viện nào, vào phòng bệnh nào. Cho nên mấy ngày trước đó, bà để cho Trương Hải Ba đến bệnh viện phá hỏng cửa sổ an ninh của phòng bệnh."

"Vào buổi tối hôm mà Phùng Khoát được đưa vào bệnh viện, Trương Hải Ba đã dùng vài mánh khóe gì đó để gặp được Phùng Khoát, đưa cho gã thuốc xịt gây mê và khóa của còng tay, giúp gã vượt ngục thành công! Tôi nói có đúng hay không?"

"Cậu..." Hai mắt Phùng Lâm trừng lớn tới mức xuất hiện tơ máu.

"Nhưng mà, chuyện Phùng Khoát vượt ngục cũng chỉ là vỏ bọc ngụy trang thôi!" Triệu Ngọc lại nói: "Mục đích chân chính của bà là bắt cóc con gái của Lan Thư Bình, hòng ép hắn ta thừa nhận tội danh giết người năm xưa. Như vậy, chỉ cần Lan Thư Bình nhận tội, kế hoạch của bà sẽ thành công, mà Phùng Khoát cũng sẽ được phán vô tội và được thả ra!"

"Thế nhưng... cho dù bà thành công, cứ coi như là tội danh vượt ngục có thể gột sạch được đi, nhưng còn tội bắt cóc của bà thì sao?" Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: "Bà vì con trai mà không tiếc đưa mình vào cảnh ngục tù ư?"

Nghe được lời này, Phùng Lâm yên lặng cúi đầu.

"Nhưng.... Nhưng mà...." Lúc này, Mao Vĩ bỗng nhiên gãi đầu, hỏi: "Tiểu Triệu à, mọi chuyện xem như đã rõ ràng cả rồi, chỉ có điều... tôi vẫn không hiểu... Phùng Khoát đâu? Rốt cuộc gã... ở đâu chứ?"

"Đúng vậy!" Tất cả cảnh sát đều vô cùng tò mò.

"Ha ha..." Triệu Ngọc mỉm cười, nói: "Trong chuyện chọn nơi giam giữ cô bé, bà Phùng đã phạm sai lầm một lần. Như vậy... về địa điểm giấu Phùng Khoát, liệu bà ta có giẫm lên vết xe đổ lần nữa không?"

"Ừm... Cậu... Ý của cậu... là..." Mao Vĩ vẫn còn đang vò đầu.

"Tôi đã bảo Lý Bối Ni cẩn thận tra xét tình trạng tài sản của hai vợ chồng nhà này." Triệu Ngọc trịnh trọng nói: "Căn hộ mới ở Tần Sơn được đăng ký dưới tên Trương Hải Ba, Mai Phương là người đồng sở hữu. Còn ở thành phố Vân Châu, hai vợ chồng họ cũng có một căn hộ như thế, hơn nữa nó vừa mới được mua trong năm nay. Còn vị trí hả, tôi vừa mới nói cho anh em trên tỉnh rồi...."

"Wow! Không phải chứ?" Cả nhóm Trương Diệu Huy đều há hốc miệng, nhìn Triệu Ngọc khen ngợi: "Không ngờ là như vậy. Chuyện này có vẻ... có vẻ đơn giản quá thì phải? Chỉ là... không hề nghĩ đến!"

"Đúng vậy!" Lương Hoan xua tay nói: "Chúng ta đều nghĩ Phùng Khoát đã quay lại Tần Sơn. Đâu có ngờ rằng gã ta vẫn còn ở Vân Châu... chậc chậc..."

"Cậu... Cậu..." Giờ khắc này, ánh mắt Phùng Lâm nhìn Triệu Ngọc đã hoàn toàn thay đổi, bà ta kinh ngạc hỏi Triệu Ngọc: "Cậu rốt cuộc... là người thế nào?"

"Bà Phùng, bà biết vụ án Miên Lĩnh không?" Lan Bác khoe khoang chỉ vào Triệu Ngọc, giới thiệu: "Đây là Triệu Ngọc, Tổ trưởng Triệu, thần thám số một của Phân cục Dung Dương chúng tôi! Ngay cả một vụ án lớn như Miên Lĩnh mà anh ấy còn có thể phá được, chút tài mọn này của bà sao mà tránh được đôi mắt thần của anh ấy chứ?"

"Vụ án Miên... Miên Lĩnh sao?" Thân thể Phùng Lâm vẫn đang run rẩy kịch liệt nhưng ánh mắt đã ảm đạm, không còn hi vọng.

"Ôi trời! Thì ra... vụ trọng án Miêu Lĩnh là do anh phá sao? Quả... quả nhiên... danh bất hư truyền..."

Những cảnh sát của Phân cục Mạt Dương và cả cảnh sát tỉnh đều nhìn Triệu Ngọc với cặp mắt khác xưa, những lời khen ngợi càng tuôn ra nhiều hơn.

"Quá khen, quá khen!" Triệu Ngọc chắp tay, cực kỳ đắc ý.

"Cậu cảnh sát!" Ai ngờ, Phùng Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói với mọi người: "Chuyện Phùng Khoát vượt ngục và chuyện bắt cóc cô bé, tất cả đều là do một mình tôi gây ra, không có liên quan gì đến Mai Phương và Trương Hải Ba! Tôi nhận tội, nhưng các cậu nhất định phải thả bọn họ!"

"Bà Phùng..." Mai Phương run rẩy quỳ gối bên xe lăn, nước mắt chảy dài trên má.

"Bà Phùng à..." Mao Vĩ khó xử nói: "Về việc bọn họ có tội hay không, một mình bà nói chẳng giải quyết được gì, mà chúng tôi có nói cũng chẳng làm gì được! Vẫn là để sự thật lên tiếng thôi..."

Sau đó, Mao Vĩ lại ra hiệu cho Trương Diệu Huy lần nữa.

Lúc này Trương Diệu Huy và Lan Bác mới cùng nhau áp giải Phùng Lâm và Mai Phương đi.

"Không! Không!" Phùng Lâm kích động vỗ vào tay vịn xe lăn, nói: "Phùng Khoát nhà tôi vô tội! Nó bị oan, bị oan..."

Tiêu Chấn lo lắng cho bệnh tình của mẹ, vội chạy theo xe cảnh sát.

Bởi vì cả nhà ba người Lan Thư Bình còn phải đến Cục Cảnh sát lấy khẩu cung nên cũng đi theo cảnh sát rời khỏi biệt thự.

"Phùng Lâm... Haiz!" Lúc này, Tiêu Quốc Phong suy sụp ngồi xuống ghế sofa, vừa oán trách vừa thất vọng lẩm bẩm: "Đã bao nhiêu năm rồi, sao em phải khổ như vậy chứ? Vì Phùng Khoát, em... haiz..."

Tiêu Quốc Phong đang than thở thì Lương Hoan lại chạy vội từ trên lầu xuống.

"Tiểu Triệu! Nhìn này!" Anh ta cầm một chiếc khăn lụa màu vàng trong tay, hưng phấn nói: "Khăn lụa hoa hướng dương, ở ngay trong phòng bà Phùng. Nếu không nhờ chiếc khăn lụa này thì thật sự khó mà phá được vụ án. Đây là vật chứng quan trọng đấy! Hử? Làm sao vậy Tiểu Triệu?"

Lương Hoan đang hưng phấn nói thì phát hiện lông mày Triệu Ngọc vẫn còn đang nhíu chặt, dường như còn đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Anh Lương à!" Triệu Ngọc thở dài một tiếng, nói: "Vấn đề chính của vụ án, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi, chỉ là... vẫn còn có một chuyện, tôi nghĩ mãi không ra..."

"Sao rồi? Cậu còn thấy vướng mắc ở đâu nữa?" Lương Hoan đong đưa khăn lụa màu vàng, nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là phá giải vụ án bắt cóc này, bây giờ đã tìm được nhân chứng, cũng lấy được vật chứng rồi! Mặc kệ sau cùng có bắt được Phùng Khoát không thì chúng ta cũng có thể kết án. Cậu còn vướng mắc cái gì?"

"Những chuyện khác tôi đều đã nghĩ thông suốt..." Triệu Ngọc buồn bã nói: "Chỉ thiếu một vấn đề cuối cùng này thôi!"

"Vấn đề gì?"

"Anh xem đi, tuy kế hoạch của Phùng Lâm khá hoàn hảo, nhưng dù sao cũng là phạm tội mà, ai dám bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm chứ!" Triệu Ngọc phân tích: "Đừng quên, chỉ còn 9 năm nữa là Phùng Khoát ra tù rồi. Hơn nữa, gã đã được cho vào danh sách quan sát giảm hình phạt, nếu biểu hiện tốt thì có lẽ không tới 9 năm là đã được thả ra!"

"Cho nên... Có phải Phùng Lâm đã quá mạo hiểm không?" Triệu Ngọc cau mày nói: "Chuyện này không khác gì đang lấy tương lai nửa đời sau của Phùng Khoát ra mà cá cược cả. Vì sao... lại lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy? Tại sao không chờ Phùng Khoát ra tù rồi hẵng nghĩ một biện pháp khác ổn thỏa hơn?"

Nghe Triệu Ngọc nói vậy, Tiêu Quốc Phong cũng bị thu hút. Ông ta lập tức đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nói hùa theo: "Đúng đó cậu cảnh sát! Tôi cũng nghĩ không ra, Phùng Lâm, bà ấy... bà ấy làm vậy rõ ràng là đang hại Phùng Khoát mà. Chứ đâu phải là đang muốn tốt cho nó?"

"Cũng phải..." Lương Hoan nhíu mày nói: "Cho dù là âm thầm điều tra hay thu thập chứng cớ cũng đều khá hơn nhiều, sao lại lựa chọn cách này, đã vượt ngục lại còn bắt cóc nữa? Chẳng lẽ... À..." Lương Hoan ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đùi nói: "Tôi hiểu rồi! Sở dĩ bà Phùng dám mạo hiểm như vậy, chỉ có một nguyên nhân!"

"Nguyên nhân gì?" Tiêu Quốc Phong vội hỏi.

"Lan Thư Bình đó!" Lương Hoan hạ giọng nói: "Bà Phùng làm vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó là bà ấy đã chắc chắn rằng Lan Thư Bình chính là hung thủ giết chết Lưu Kiều, hãm hại Phùng Khoát. Vốn dĩ, bà Phùng cho rằng Lan Thư Bình chắc chắn sẽ nhận tội, nhưng nào ngờ..."

"A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em..."

Lương Hoan còn chưa nói xong thì di động của Triệu Ngọc bỗng reo vang, là Đại Phi gọi tới.

"Này này, Tổ trưởng ơi!" Hắn vừa mới bắt máy đã nghe giọng oang oang đầy kích động của Đại Phi: "Đúng là không thể tin nổi mà. Mọi chuyện chúng ta suy đoán tối qua... đều đúng hết!"

"Cậu đoán thử xem? Tôi đã tìm gặp bác sĩ riêng của bà Phùng Lâm rồi. Kết quả, sau khi lấy bệnh án của bà Phùng ra xem thì, ông trời của tôi ơi, hóa ra sau khi bị xuất huyết não 3 tháng, bà ta đã bắt đầu khôi phục. 2 năm trước thậm chí có thể đi đứng được rồi!"

"Bởi vậy, bà ta ngồi trên xe lăn chỉ là đang giả bộ mà thôi!"

Đại Phi càng nói càng cao giọng, thậm chí ngay cả Lương Hoan đứng bên cạnh cũng nghe thấy.

Xem ra, bởi vì Đại Phi cứ mải đi tìm vị bác sĩ riêng này, cho nên không biết chuyện Phùng Lâm đã sa lưới.

"Ừ... Giỏi, giỏi, giỏi lắm!" Triệu Ngọc không có thời gian giải thích với anh ta, chỉ đành tùy tiện khen anh ta vài câu.

Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc định tắt điện thoại thì Đại Phi lại vội vàng nói thêm một câu: "Đúng rồi, Tổ trưởng Triệu à, có chuyện này tôi phải nói cho cậu biết một tiếng. Ừm... Theo lời ông bác sĩ kia thì tuy bệnh xuất huyết não của Phùng Lâm đã khỏi, nhưng mà... bà ta bất hạnh mắc phải một loại bệnh khác, hơn nữa... còn là bệnh ung thư tuyến dịch lim-pha, đã... không còn bao nhiêu thời gian nữa..."

"Hả?" Nghe anh ta nói vậy, Triệu Ngọc không khỏi chấn động, ngây ngẩn cả người.

"Sao thế?" Thấy Triệu Ngọc giật mình, Lương Hoan và Tiêu Quốc Phong cũng thấy khó hiểu.

"À... Được... Được... Biết rồi... Anh vất vả rồi..." Triệu Ngọc nói vài câu đơn giản với Đại Phi rồi cúp máy.

Giờ khắc này, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy trong lòng mình như có một tảng đá đang đè lên, tâm trạng trĩu nặng cực kỳ. Niềm vui sướng vì phá được án lúc nãy đã sớm tan thành mây khói.

"Tiểu Triệu à, không có chuyện gì chứ? Đại Phi nói gì vậy? Có phải cậu ta còn chưa biết chúng ta đã phá được án rồi không?" Lương Hoan hỏi dồn.

"Tôi nghĩ là..." Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi đã biết đáp án của vấn đề cuối cùng này rồi!"

...

19 giờ 30 phút tối,

Bữa tiệc mừng công của Đội Trọng án Dung Dương diễn ra trong phòng riêng của một quán lẩu xa hoa.

Nhưng mà, khác với những bữa tiệc trước kia, các vị cảnh sát điều tra ngồi quanh bàn lẩu tỏa hương thơm ngát bay khắp bốn phía, thế nhưng không một ai vui vẻ mừng rỡ. Thậm chí, có rất ít người động đũa đi gắp thịt trong nồi lẩu.

Ngay sau khi Phùng Lâm và Mai Phương bị bắt về quy án, chỉ chưa tới nửa giờ sau, cảnh sát Vân Châu đã tìm được Phùng Khoát dựa theo địa chỉ Triệu Ngọc cung cấp.

Nghe nói trong căn nhà mà Phùng Khoát trốn chất đầy các loại đồ ăn, từng ấy đủ cho gã ăn đến nửa năm, chứng tỏ trước đó đã có người chuẩn bị tỉ mỉ.

Sau đó, cảnh sát Vân Châu lại thuận lợi bắt thêm một kẻ hiềm nghi khác là Trương Hải Ba.

Từ đấy, vụ án vượt ngục và vụ án bắt cóc xem như đã được phá.

Đương nhiên, hai tổ trưởng có nhiệm vụ chỉ huy Đội Trọng án Dung Dương là Triệu Ngọc và Mao Vĩ nhận được công đầu. Thậm chí danh tiếng của hai người đã lan truyền tới bên tỉnh, được các lãnh đạo của tỉnh đánh giá rất cao, quả thực khiến Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu vui vẻ vô cùng.

Kể từ khi Cục trưởng Loan nhậm chức khẩn cấp, mặc kệ gặp phải vụ án kiểu gì, Phân cục Dung Dương cũng có thể đương đầu, đánh trận nào thắng trận đó. Hiển nhiên, việc này mang lại lợi ích rất lớn đối với công trạng của bà ta.

Hơn nữa, Cục trưởng Loan cũng hiểu rõ, sở dĩ Phân cục Dung Dương có thể bách chiến bách thắng như ngày hôm nay, trong đó có một phần công lao rất lớn thuộc về Triệu Ngọc.

Cái tên vừa mới được chuyển thành nhân viên chính thức trong năm nay, giờ đã trở thành thần thám, thành con át chủ bài của Phân cục Dung Dương, thậm chí đã nổi tiếng trong cả Thành phố Tần Sơn.

Có điều, lúc này trên mặt Triệu Ngọc không có vẻ vui mừng gì cả. Hắn cũng giống như các cảnh sát điều tra khác, ngồi trước mặt nồi lẩu, yên lặng suy ngẫm chuyện trong lòng mình.

Sau lưng mỗi vụ án, đều có một lít nước mắt!

Sau khi phá vụ án của Phùng Lâm, những lời này của Đội trưởng Kim càng thấm sâu vào lòng Triệu Ngọc hơn.

Tuy vụ án đã kết thúc, cả vụ án vượt ngục và vụ án bắt cóc đã tìm ra được chân tướng rõ ràng, nhưng câu chuyện được giấu sau lưng hai vụ án này lại khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Có thể nói, tất cả những chuyện này vừa hợp tình hợp lý, lại cũng trái tình trái lý.

Phùng Lâm là một người mẹ, vì muốn rửa sạch nỗi oan cho con trai mình mà bí quá hoá liều, không tiếc chống đối pháp luật. Loại hành vi này thoạt nhìn thì đúng là rất lỗ mãng tùy tiện, thậm chí còn khá điên cuồng. Nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, lại khiến người ta phải tiếc hận và kính nể!

Thật ra, sở dĩ Phùng Lâm làm như vậy, chỉ là vì hi vọng trước khi mình nhắm mắt xuôi tay có thể tận mắt thấy con trai giải được nỗi oan này. Bà ta vắt óc tìm kế cũng chỉ vì muốn dùng hai tay của mình để cứu vớt Phùng Khoát.

Nhưng mà... cuối cùng bà ta vẫn thất bại!

Thật ra, thất bại của bà ta không phải bởi vì đụng trúng Triệu Ngọc, mà vì bà ta xem nhẹ một vấn đề quan trọng nhất, đó chính là Lan Thư Bình chưa chắc đã là hung thủ trong vụ án Lưu Kiều!

Giờ phút này, khi nghĩ lại vụ án một lần từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy nếu Lan Thư Bình thật sự là hung thủ, thì trong khoảnh khắc khi con mình bị bắt cóc, tâm lý của hắn ta chắc hẳn phải suy sụp rồi. Hắn ta không thể nào biểu hiện bình thường, không có bất kì sơ hở nào như thế.

"Tổ trưởng!" Lý Bối Ni gắp một miếng thịt, nói: "Hôm nay lúc em tham dự thẩm vấn, Phùng Lâm cứ khăng khăng nói mình là hung thủ giết Lưu Kiều. Bà ấy còn bảo rằng mình bị bệnh yêu con thái quá, không thích nhìn Lưu Kiều thân thiết với con trai mình cho nên mới giết cô ta!"

"Chuyện này chắc chắn không phải là thật!" Trương Cảnh Phong nói: "Trong hồ sơ viết rõ ràng, lúc Lưu Kiều bị hại, bà Phùng đang quay phim ở phía Nam mà.,Bà ấy còn tham dự một buổi fan meeting trong đêm đó nữa. Nó không những được quay trực tiếp trên đài truyền hình, mà trên radio cũng phát sóng trực tiếp giọng của bà ấy. Trên đời này, không có bằng chứng nào chắc chắn hơn bằng chứng này đâu!"

"Đúng vậy đó!" Lý Bối Ni bĩu môi nói: "Bà ấy nói vậy cũng chỉ vì muốn gánh tội thay Phùng Khoát mà thôi. Nhưng mà... đó là chuyện không có khả năng! Đàn anh..."

Lúc này, Lý Bối Ni lắc lắc cánh tay Triệu Ngọc, nói: "Hay là chúng ta giúp bà Phùng chút đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro