Chương 507- 508

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Triệu Ngọc áp giải nhân chứng Khổng Duy Sâm về Phân cục Dung Dương, Đội Trọng án Dung Dương đã nổ tung từ sớm.

Trừ Lý Bối Ni và Lương Hoan đang trên đường tới Phân cục Mạt Dương lĩnh vật chứng thì những người khác chưa chuẩn bị chút tâm lý nào, không hiểu Tổ trưởng Triệu nhà mình đang diễn tuồng gì?

Rõ ràng vụ án bắt cóc đã kết thúc, nhưng vì sao hắn còn bắt người?

Lúc này, Triệu Ngọc đã nhận được tin, Trương Cảnh Phong và Đại Phi đã bắt được Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn ở nhà, đang trên đường áp giải về Phân cục Dung Dương.

Để có đủ nhân chứng vật chứng thẩm vấn Tiêu Chấn, Triệu Ngọc chẳng những để cho các cảnh sát điều tra đi vơ vét tư liệu về nhà họ Tiêu, mà còn ngầm dặn Lan Bác đi làm một chuyện khẩn cấp khác.

Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc khua chiêng gõ trống chuẩn bị thì Mao Vĩ và Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu đột ngột xuất hiện tại trước cửa văn phòng Tổ A.

"Triệu Ngọc! Cậu có ý gì?" Cục trưởng Loan còn chưa kịp bước chân vào văn phòng, đã sốt ruột khó nén hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cậu đã nổi tiếng trong Phân cục Nhữ Dương, giúp chúng tôi nở mày nở mặt! Nhưng vì sao... vì sao cậu không chịu nghỉ ngơi một chút? Nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại hạ lệnh bắt người? Hai người kia, có liên quan gì tới chúng ta?"

"Cục trưởng Loan!" Triệu Ngọc thẳng người, nói: "Tôi đã điều tra ra, Tiêu Chấn mới là hung thủ thật sự trong vụ án mưu sát trong nhà trọ năm đó! Phùng Khoát bị oan! Hơn nữa, tôi đã có đầy đủ chứng cứ..."

"Triệu Ngọc! Nếu vậy thì cậu càng không thể lỗ mãng như thế!" Không đợi Triệu Ngọc nói xong, Cục trưởng Loan đã cắt ngang lời hắn: "Trong lòng cậu cũng biết rõ, vụ án đó đã được kết án rồi. Hơn nữa, nó cũng không thuộc phạm vi quản lý của Phân cục Dung Dương chúng ta, cậu làm như vậy, không chỉ vượt cấp, mà còn đang làm nhục các đồng nghiệp của Phân cục Mạt Dương, cậu có hiểu không? Cậu có từng suy xét hậu quả khi làm như vậy không?"

"Đúng đó, người anh em à!" Mao Vĩ liên tục nháy mắt với Triệu Ngọc: "Vinh dự tới không dễ, nhưng một khi vô ý, là sẽ hủy hoại trong chốc lát! Nghe lời tôi đi, nhanh gọi điện thoại cho bọn lão Trương đi! Bây giờ thả người vẫn còn kịp!"

"Không được!" Triệu Ngọc kiên quyết nói: "Việc này không thể chậm trễ nữa, binh quý thần tốc! Hôm nay nhất định phải bắt người, hôm nay nhất định phải thẩm vấn nghi phạm. Tiêu Chấn tâm tư kín đáo, nếu bỏ lỡ thời cơ hiếm hoi hôm nay, sau này sẽ khó mà bắt anh ta nhận tội!"

"Chậc chậc..." Cục trưởng Loan tức giận đến môi cũng run lên: "Triệu Ngọc, chẳng lẽ cậu không hiểu ý của tôi sao? Vụ án đó là bản án cũ của 10 năm trước, đã kết án rồi! Bây giờ cậu hạ lệnh bắt người, là không hợp pháp. Cho dù cậu muốn nhúng tay, cũng phải xin phép cấp trên mới được. Cậu làm như vậy, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng! Nghe lời tôi, mau mau dừng lại đi!"

Cục trưởng Loan mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tiểu Bạch từ ngoài cửa thở hồng hộc chạy vào, vừa vào cửa đã cao giọng hô: "Tổ trưởng Triệu, Tổ trưởng Triệu! Đã bắt người về rồi, có cần đưa thẳng vào phòng thẩm vấn không? Hả..."

Sau khi nói xong, Tiểu Bạch mới phát hiện Cục trưởng Loan cũng có mặt, nhất thời giật mình.

"Biết rồi, dẫn vào phòng thẩm vấn trước đi!" Triệu Ngọc huơ tay nói.

"Không được! Thả người ra!" Cục trưởng Loan lại cao giọng phản đối, sau đó khuyên nhủ: "Triệu Ngọc, đừng có làm loạn nữa, có được không. Chuyện này cậu quản không tới, chẳng lẽ cậu không biết thật? Người phụ trách vụ án giết người trong nhà trọ năm đó chính là Cục trưởng Hồng bây giờ? Cậu làm như vậy, không riêng gì cậu, thậm chí cả Phân cục Dung Dương cũng rơi vào thế bị động!"

"Người anh em à, cậu nghe lời Cục trưởng Loan đi!" Mao Vĩ cũng khổ sở khuyên nhủ: "Đừng cố chấp như vậy, chúng ta cùng nghĩ cách khác có được không? Cần gì phải gấp trong lúc này?"

"Tôi không rõ!" Triệu Ngọc trừng mắt quát: "Rõ ràng Phùng Khoát bị người ta xử oan, hung thủ thì đang đứng ngay trước mắt, ông đây chỉ muốn thẩm vấn phạm nhân thôi mà, sao lại khó khăn như thế? Trách nhiệm của cảnh sát hình sự chúng ta, chẳng lẽ không phải là điều tra rõ chân tướng sao? A, vì cố kỵ mặt mũi của Cục trưởng lớn nên phải để Phùng Khoát chết già trong ngục giam sao? Người làm lãnh đạo như các người, cuối cùng suy nghĩ thế nào? Tiểu Bạch! Mang nghi phạm đến phòng thẩm vấn cho tôi!"

Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, mọi người đều chấn động!

"Tổ trưởng... chuyện này?" Tiểu Bạch sợ hãi, nhìn Cục trưởng Loan, lại nhìn Triệu Ngọc, làm sao dám nhúc nhích?

"Có làm không!" Triệu Ngọc ném nát tách trà, lớn tiếng mắng: "Tới cùng cậu có nghe tôi nói gì không? Bắt nghi phạm tới phòng thẩm vấn đi!"

"A... A..." Tiểu Bạch sợ tới mức cả người rối bời, thấy Cục trưởng Loan không có phản ứng gì mới cúi đầu đi ra ngoài.

"Điên rồi, điên rồi!" Cục trưởng Loan tức giận đến môi trắng bệch, mặt xanh xao: "Triệu Ngọc, hôm nay mọi người đều thấy hết, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, cậu phải chịu tất cả trách nhiệm!"

"Phụ trách thì phụ trách!" Triệu Ngọc khinh thường nói: "Lần trước còn không phải ông đây phụ trách à? Các ngươi làm lãnh đạo chỉ biết ăn thứ có sẵn, có thành tích thì dán hết lên mặt mình, còn lúc xảy ra chuyện thì lau mình sạch sẽ trước tiên. Biết không? Các ngươi làm như vậy, ngay cả những đại ca giang hồ cũng không bằng, đại ca giang hồ người ta còn biết bảo vệ đàn em đó!"

Nói thô thì không thô, nhưng sau khi Triệu Ngọc nói xong câu này, Cục trưởng Loan đã xấu hổ không chịu nổi, nói không nên lời.

Triệu Ngọc thì phóng qua bà ta, cất bước đi đến phòng thẩm vấn.

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc vừa mới bước tới hành lang phòng thẩm vấn, từ phía cầu thang đã có một đám người hấp tấp chạy tới.

Đờ mờ!

Cảnh tượng thế này, Triệu Ngọc cũng không đếm được mình đã nhìn thấy bao nhiêu lần!

Người đang chạy đến không phải ai xa lạ, là Đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố.

Hơn nữa, Vương Thánh Nghiêu còn là người đầu tiên xông vào.

"Triệu Ngọc... Triệu Ngọc! Dừng tay!" Vừa thấy Triệu Ngọc, Vương Thánh Nghiêu lập tức lớn tiếng kêu to.

Bỗng nhiên Triệu Ngọc hiểu ra, hóa ra những người này cũng đến vì vụ án giết người trong nhà trọ, đang muốn ngăn cản hắn lật lại bản án cho Phùng Khoát! Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc hung ác trừng Mao Vĩ, quát: "Mao Vĩ, anh hại tôi! Anh dám nói cho tên họ Vương kia?"

"Tiểu Triệu à! Cậu đang nói gì vậy!" Mao Vĩ cũng nổi giận: "Chẳng lẽ cậu không biết sao? Tôi đang bảo vệ cậu đó. Chứ nếu để lãnh đạo lớn hơn nữa biết thì cậu xong rồi. Sao cậu không cẩn thận suy nghĩ chứ, tôi xem cậu là anh em nên mới làm như vậy! Việc cậu đang làm bây giờ là đang đắc tội với lãnh đạo, đắc tội với cảnh sát trong cả Thành phố Tần Sơn đó. Cậu cho rằng, tôi đang hại cậu sao? Cậu có thể phá án thì thế nào? Đến lúc đó, ai giữ được cậu?"

"Bà nội con gấu!"

Triệu Ngọc lại trừng Mao Vĩ một cái, xoay người muốn đi vào trong phòng thẩm, nhưng mà đám người Vương Thánh Nghiêu đã đi đến gần đó rất nhanh, chắn trước đường đi Triệu Ngọc.

"Triệu Ngọc, cậu đúng là muốn phá án đến mức phát rồ rồi! Gây họa trong Phân cục Nhữ Dương suốt ngày, còn chưa đủ sao?" Vương Thánh Nghiêu cả vú lấp miệng em quát: "Trừ gây chuyện ra, cậu còn có thể làm gì?"

"Họ Vương, anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi chứ? Là đánh nhau hay là liều mạng, là đánh tay đôi hay là quần ẩu, tôi cho anh chọn đó!" Triệu Ngọc khinh thường nói: "Triệu Ngọc tôi muốn thẩm vấn nghi phạm, tôi xem ai dám cản tôi!"

Nói xong, hắn không khách sáo kéo một người đang chặn đường mình ra, lần nữa bước tới phòng thẩm vấn.

"Ngăn hắn lại, nhanh lên!" Vương Thánh Nghiêu vừa ra lệnh cho cấp dưới ngăn cản, vừa quát lớn với Triệu Ngọc: "Triệu Ngọc, cậu không có bất kì điều lệnh nào mà đã muốn lật lại bản án, chuyện này không hợp với trình tự! Mấy người mà cậu bắt đều là công dân vô tội, cậu làm vậy là đang phạm pháp. Đến lúc đó, không còn là chuyện của một mình cậu nữa mà cả Phân cục Dung Dương các người sẽ bị xử phạt!"

Kết quả, Vương Thánh Nghiêu la to, chỉ đổi được bốn chữ của Triệu Ngọc: "Đ-c-m-m!"

Mắng xong, Triệu Ngọc tiếp tục tiến lên trước, coi đám cảnh sát hình sự trước mắt như không khí.

"Nhanh lên, mau ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!" Vương Thánh Nghiêu giận dữ rống to: "Hôm nay dù thế nào, cũng không thể để cậu ta đi vào phòng thẩm vấn!"

Thật ra, Vương Thánh Nghiêu muốn ngăn cản Triệu Ngọc lật lại bản án cho Phùng Khoát, chỉ đơn giản là muốn lấy lòng Cục trưởng đương nhiệm Hồng Kiến Vinh mà thôi.

Vụ án này năm đó do Cục trưởng Hồng phụ trách điều tra, nếu bị Triệu Ngọc lật lại bản án, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới con đường làm quan của ông ta.

Bởi vậy, Vương Thánh Nghiêu muốn dẹp chuyện này thay cho Cục trưởng, không cho Triệu Ngọc lật lại bản án.

"Nhanh! Mấy người các cậu! Đến phòng thẩm vấn thả người đi!"

Vương Thánh Nghiêu cũng là người thông minh, hắn ta biết dưới tình huống như vậy, bọn họ không thể tùy ý làm bậy, chỉ có thể nghĩ cách ép buộc Triệu Ngọc ra tay trước, bọn họ mới có lý do đánh người.

Nhưng mà, tuy Triệu Ngọc là người hung hãn kiêu căng, lại chưa ra tay đánh người!

Vì thế, lúc này hắn ta mới ra lệnh cho cấp dưới của mình đến phòng thẩm vấn thả người, nếu nghi phạm chạy mất, vậy chuyện Triệu Ngọc muốn lật lại bản án sẽ xôi hỏng bỏng không!

"Ai dám! Tôi xem ai dám thả người!"

Triệu Ngọc giận tím mặt, lập tức chặn trước cửa phòng thẩm vấn.

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc chặn cửa, đám người Lý Bối Ni, Trương Cảnh Phong, Trương Diệu Huy và Tiểu Lưu lại không chút do dự đứng sau lưng Triệu Ngọc.

"Điên rồi, điên hết rồi! Lão Trương, Diệu Huy! Các cô cậu đang làm gì vậy?" Mao Vĩ rống lớn: "Mau tránh ra, các cô cậu làm vậy là hại Triệu Ngọc đó!"

"Tôi mặc kệ!" Trương Diệu Huy chống tay lên eo, ngẩng cao đầu nói: "Đây là Phân cục Dung Dương, không có mệnh lệnh chính thức, đừng ai mơ giương oai ở chỗ chúng tôi! Chúng tôi đang điều tra vụ án, người khác không có lý do gì để cản trở."

"Đúng vậy đó, có còn luật pháp không?" Trương Cảnh Phong khí thế hừng hực, sau đó nói với Lý Bối Ni: "Cô gái nhỏ nhanh né qua đi, đỡ cho lát nữa máu sẽ bắn tung tóe toàn thân cô đó!"

"Tôi không đi!" Lý Bối Ni quật cường hô: "Sao có thể như vậy chứ? Chúng tôi chỉ muốn phá án thôi, lại còn đang đòi lại công bằng cho một người bị hại! Vì sao lại khó khăn như vậy?"

"Công bằng?" Vương Thánh Nghiêu rống to: "Bây giờ các người một mình lật lại bản án, sao có thể là công bằng? Có mệnh lệnh chính thức gì không? Tôi là cấp trên các người, tôi đại biểu cho mệnh lệnh, bây giờ tôi yêu cầu các người..."

"A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em..."

Ai ngờ, Vương Thánh Nghiêu mới nói được một nửa, di động Triệu Ngọc đột ngột reo lên, tiếng chuông vĩ đại vang vọng cả hành lang, khiến Vương Thánh Nghiêu nói nửa vời, vô cùng lúng túng.

Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra xem, tuy là một số điện thoại xa lạ, nhưng trong lúc như thế này, hắn vẫn nhanh chóng nhấn nút nghe.

"Sư phụ, sư phụ!" Ai ngờ, trong điện thoại vang lên tiếng reo hưng phấn của Tô Kim Muội: "Tìm ra rồi! Tìm ra rồi! Anh đoán không sai chút nào! Quả nhiên Ngải Lỵ Lỵ bị oan. Cảnh sát Vân Châu phát hiện một đoạn video clip trong USB, đoạn video ấy là thứ mà Cận Siêu dùng để giữ đường lui cho mình! Anh đoán xem... Hung phạm phía sau màn là ai?"

"À..."

Nghe giọng nói vui sướng như chuông bạc của Tô Kim Muội, rồi nhìn đám người Vương Thánh Nghiêu hung thần ác sát trước mắt, Triệu Ngọc cũng thấy hơi lúng ta lúng túng.

"Đừng nói nhảm nữa! Lên! Xông vào thả kẻ tình nghi ra! Nhanh!" Vương Thánh Nghiêu cũng mặc kệ Triệu Ngọc nhận điện thoại gì, hét lớn một tiếng, lập tức mang một đám cảnh sát hình sự vọt lên.

"Mẹ kiếp! Lên thật sao! Chặn... chặn lại cho tôi!" Trương Cảnh Phong căng thẳng hợp thành một bức tường thịt với đám người Trương Diệu Huy, giữ cửa nghiêm mật.

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!" Tô Kim Muội trong điện thoại bỗng nhiên cười khẽ nói với Triệu Ngọc: "Là em trai của Trần Bỉnh Quang - Trần Bỉnh Tiên! Trong video thấy rõ mặt luôn! Hơn nữa, Cận Siêu cũng tự mình quay một đoạn video clip, nói rõ nguyên nhân hậu quả mọi chuyện..."

Nghe tới đây thì có một cảnh sát điều tra đã vọt tới trước mặt Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vội vàng ôm điện thoại chạy lên, tông thẳng vào người kia.

"Hả? Không đúng nha? Sư phụ... sư phụ?" Trong điện thoại, Tô Kim Muội nghe ra gì đó, vội hỏi: "Sư phụ, bên anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế? Anh... không có việc gì chứ?"

Người nọ gắt gao ghìm lấy cổ của Triệu Ngọc, muốn kéo Triệu Ngọc sang một bên, nhưng Triệu Ngọc lại xoay người một cái, quăng người đó bay ra ngoài, sau đó nắm chặt điện thoại nói: "Không có chuyện gì, đang đánh nhau! Đồ đệ à, nếu không... Chúng ta tán gẫu sau đi?"

"Đừng đừng đừng... Anh đừng cúp máy mà, anh mau nói cho em biết, tới cùng xảy ra chuyện gì rồi?" Tô Kim Muội lo lắng hỏi han: "Nói không chừng, em có thể giúp chút việc đó!"

Trán Triệu Ngọc như nổi lên mấy vạch đen, trong lòng thầm nói, đồ đệ à, chuyện của tôi, cô không thể giúp được đâu!

Lúc này, lại có hai cảnh sát điều tra chạy lên giằng co với Triệu Ngọc, Triệu Ngọc không thể ra tay đánh người, đành phải dùng bả vai đánh bay một người, sau đó hất cổ lên, lại đẩy bay một người nữa.

"Đồ đệ à, nói ra thì rất dài dòng!" Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói một câu: "Tôi thấy... vẫn là cúp máy trước đi!"

"Đừng đừng đừng, sư phụ, anh nói cho em biết đi mà, có phải vụ án anh đang điều ra xảy ra vấn đề không? Anh nói cho em biết đi, em giải quyết giúp anh!"

Tô Kim Muội khổ sở truy hỏi, Triệu Ngọc không tiện cúp máy, đành phải vừa va chạm mấy tên cảnh sát điều tra của Cục thành phố, vừa kể tình huống đơn giản cho Tô Kim Muội, nói hắn vốn đang tra án ngon lành, nhưng bây giờ lại gặp phiền phức...

"A... Nếu là chuyện bên Cục cảnh sát thì dễ rồi! Em còn tưởng rằng anh gặp đối thủ khó chơi nào! Làm em sợ muốn chết!" Tô Kim Muội nói một câu như trút được gánh nặng.

"Đờ mờ!" Triệu Ngọc không khỏi thổn thức một trận, châm chọc: "Tôi tình nguyện gặp kẻ thù á! Như vậy thì ông đây có thể đánh đã đời rồi!"

"Được rồi sư phụ, việc này cứ giao cho đồ đệ đây! Anh chờ, chờ chút nhé..." Nói xong, Tô Kim Muội cúp điện thoại.

"Chờ... chờ cái quần què gì?" Triệu Ngọc lắc đầu buồn bực nói, cô đồ đệ mình mới nhận này đúng là nhẹ dạ, cô ấy chỉ là thực tập sinh còn chưa được chuyển chính thức, tình huống này của mình, cô ấy có thể giúp được gì đây?

Haizzz!

Triệu Ngọc nhớ tới Miêu Anh.

Nếu Miêu Anh yêu dấu của mình ở đây thì tốt rồi, một cú điện thoại, đảm bảo có thể khiến đám người Vương Thánh Nghiêu chạy trối chết!

Nhưng mà đáng tiếc, cô cứ phải chạy tới mấy chỗ không có tín hiệu săn cái gì đó? Đã mấy ngày không liên hệ được rồi!

Giờ khắc này, đám người bên Vương Thánh Nghiêu đã vọt lên hết, còn đám Trương Cảnh Phong đã sớm bị đụng đến ngã trái ngã phải, mắt thấy cửa lớn phòng thẩm vấn sắp thất thủ.

Triệu Ngọc căng thẳng mở cánh tay ra, liên tục va chạm mấy người.

Đối phương thấy Triệu Ngọc hung ác như vậy nên không dám va chạm chính diện, một đám khó khăn tránh thoát.

"Lên! Lên! Chúng ta có nhiều người như vậy, tôi không tin ngay cả một phòng thẩm vấn nho nhỏ cũng không vào được!" Vương Thánh Nghiêu ở một bên kiêu ngạo hung hãn kêu to.

"Dừng tay! Dừng tay! Chuyện... chuyện gì đang diễn ra ở đây?"

Ai ngờ, ngay lúc hai bên đang dùng sức lớn nhất va chạm, đầu bên kia hành lang lại vang lên một giọng nói vang dội.

Mọi người chuyển mắt sang nhìn thì thấy là Cục phó Liêu Cảnh Hiền và Đại đội trưởng - Đội cảnh sát hình sự Phùng Tiêu của Cục thành phố, đang song song chạy tới.

"Triệu Ngọc! Tiểu Vương! Nè... Mau dừng tay, dừng tay lại!" Liêu Cảnh Hiền cấp tốc chạy đến gần đó, cả người run rẩy quát: "Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Đội cảnh sát Thành phố Tần Sơn chúng ta sẽ bị phạt tập thể đó! Đang làm cái gì vậy hả! A... A..."

Ai ngờ, lúc Liêu Cảnh Hiền vừa mới gầm thét đi tới trước mặt Triệu Ngọc, ông ta bỗng nhiên co rút hai lần, rồi đột ngột ngã trên mặt đất.

Đợi đến lúc ngã ra trên đất, ông ta mới như chợt nhớ ra lấy tay ôm ngực, sau đó đau khổ rên rỉ nói: "Xong rồi, xong rồi, bệnh tim tái phát, bệnh tim tái phát..."

"Hả? Cái gì, cái gì..."

Các cảnh sát đang có mặt vô cùng sợ hãi, Mao Vĩ gấp gáp chạy đến bên cạnh ông ta rống to: "Đều ngẩn ngơ cái gì? Mau gọi xe cứu thương đi? Nhanh lên đi chứ?"

Mao Vĩ hô to như vậy mới khiến mấy cảnh sát điều tra kia sực tỉnh gọi điện thoại.

Nhưng mà, Triệu Ngọc lại đẩy Mao Vĩ ra, quát: "Chờ chút, chờ chút..."

Nói xong, Triệu Ngọc cong môi ngồi xổm trước người Liêu Cảnh Hiền, nhíu mày nói: "Lão Liêu à, nè, có phải ông làm quá lên rồi không? Ông đường đường là một lãnh đạo cấp cao, làm vậy có phải không quá ổn không? Chúng ta không chơi ăn vạ mà?"

"Đờ mờ!" Ai ngờ, nghe nói như thế, Liêu Cảnh Hiền soạt một cái ngồi dậy, dọa mọi người suýt nữa nhảy dựng lên.

"Triệu Ngọc!" Liêu Cảnh Hiền chỉ vào Triệu Ngọc chửi ầm lên: "Tên khốn này, cậu không nhìn ra sao, tôi đang tìm lối thoát cho cậu đó? Cậu còn dám kéo chuôi của tôi hả?"

Nói xong, Liêu Cảnh Hiền lại còn không coi ai ra gì phủi phủi bụi bặm trên người.

Nhưng mà, các cảnh sát điều tra bên cạnh đã nhìn đến mức u mê, một đám mở to mắt há hốc mồm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro