Chương 531- 532

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao có thể như vậy? Hai người yêu nhau một thời gian dài như vậy kia mà!"

Trong phòng làm việc nào đó bên Cục thành phố, Liêu Cảnh Hiền nhíu mày hỏi Triệu Ngọc: "Thậm chí đến cả nhà cô ấy ở đâu cậu cũng không biết sao? Yêu nhau như vậy không phải quá thất bại à?"

"Cô ấy không nói, tôi có thể làm gì được đây?" Triệu Ngọc sốt ruột nóng giận mà quát lên: "Tôi chỉ biết sinh nhật của cô ấy sớm hơn tôi mấy tháng thôi!"

"Vậy... cha mẹ của cô ấy tên là gì? Cô ấy có phải con gái một không?" Liêu Cảnh Hiền phủi tay: "Những điều này cũng không biết sao?"

Triệu Ngọc bất lực lắc đầu, sau đó bực tức nói: "Vậy còn các ông thì sao? Miêu Anh cũng đã làm tới chức Đội trưởng rồi các ông mới phát hiện trong phòng hồ sơ không có tư liệu về cô ấy hay sao? Cô ấy là cái gì? Quỷ sao? Các ông làm việc kiểu gì vậy? Chuyện này con mẹ nó là truyện cười à?"

"Tôi cũng muốn biết đây!" Liêu Cảnh Hiền nói: "Khi đó tôi vẫn còn làm cấp dưới đấy, sao tôi biết được chuyện của Cục thành phố chứ? Điều duy nhất tôi biết chính là tất cả mọi người đều nói thế lực sau lưng Miêu Anh mạnh như thế nào, không có việc gì tuyệt đối đừng đụng tới cô ấy mà thôi, nhưng rốt cuộc bối cảnh sau lưng cô ấy ra sao thì không ai biết được cả."

"Không thể nào!" Triệu Ngọc hỏi: "Sao cô ấy được điều từ Phân cục Nhữ Dương tới Phân cục Dung Dương vậy? Các ông làm lãnh đạo mà không biết sao?"

"Thật sự không biết, tôi vừa hỏi qua Cục trưởng Hồng rồi!" Liêu Cảnh Hiền lắc đầu nói: "Ông ấy nói là có lệnh điều chuyển từ tỉnh tới, hơn nữa còn phải chấp hành ngay lập tức, mặc dù ông ấy là Cục trưởng lớn nhưng nào dám cãi lời kia chứ!"

"Cục trưởng Hồng cũng không biết..." Lòng Triệu Ngọc nóng như lửa đốt: "Vậy... tôi tới tỉnh tìm! Con mẹ nó, tôi không tin không tra được điều gì!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh một chút có được không?" Liêu Cảnh Hiền hô lớn: "Cậu trước tiên nên tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận chút đã, có lẽ chúng ta đã bỏ qua điều gì chăng?"

"Tôi nói với cậu này, cậu không nhìn ra sao? Miêu Anh vốn chẳng phải vô cớ mất tích, cô ấy ít nhất đã chào tạm biệt với cậu rồi đúng không?"

"Còn nữa, tư liệu hồ sơ về cô ấy đã bị người ta xóa sạch toàn bộ rồi, cậu cũng biết có thể xóa sạch những thứ này chỉ có phía Chính phủ mới làm được. Cho nên cậu hiện giờ trước tiên chớ gấp, ít nhất Miêu Anh vẫn an toàn không có vấn đề gì!"

Quả thật qua những lời phân tích vừa rồi của Liêu Cảnh Hiền, Triệu Ngọc thật sự đã tỉnh táo hơn hơn nhiều.

Lão Liêu nói rất có lý, Miêu Anh đã nói lời tạm biệt với mình, ít nhất đã nói rõ cô ấy không phải bị người ta bắt cóc, hơn nữa nếu cô ấy đã hạ quyết tâm tự đi, vậy nhất định có nỗi khổ tâm riêng của cô ấy.

Ban đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng Miêu Anh vì tranh cãi với gia đình, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy, trên người cô nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Nếu bên Chính phủ đã sử dụng lực lượng lớn như vậy muốn xóa bỏ tư liệu của Miêu Anh, vậy đã nói rõ bên phía Chính phủ cũng muốn bảo vệ cô.

Chà... Vậy sao?

Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.

Ôi giời ơi, nếu xóa bỏ thân phận của Miêu Anh thì không phải muốn đi nằm vùng gì đó đấy chứ? Vậy... vậy vậy vậy... chẳng phải quá nguy hiểm hay sao?

Nhưng... Triệu Ngọc cẩn thận phân tích một chút, lại cảm thấy loại khả năng này cũng không lớn.

Đầu tiên, nếu Miêu Anh phải thật sự đi nằm vùng, vậy cô ấy cũng không có lý do gì mà không nói cho hắn biết, hơn nữa làm nằm vùng cũng không phải chuyện cả đời, sao cô ấy có thể bảo Triệu Ngọc quên mình đi được đây?

Ngoài ra, mẹ của Miêu Anh lo lắng cho sự an toàn của con gái như vậy đương nhiên sao có thể để cô ấy đi nằm vùng được?

Ấy?

Nhắc tới mẹ của Miêu Anh, Triệu Ngọc nhanh chóng nói với Liêu Cảnh Hiền: "Lão Liêu à, tôi biết một việc, đó chính là mẹ của Miêu Anh vô cùng lợi hại, lợi hại tới mức có thể cứ thế quyết định thay đổi nhân sự trong Cục Cảnh sát. Lớn thì là Cục trưởng, nhỏ thì là nhân viên, muốn cho ai thăng chức thì thăng chức, muốn giáng chức ai thì giáng chức, điều động công việc chỉ như trò trẻ con!"

Nghe nói như vậy, lão Liêu vừa uống được ngụm nước trà đều phun hết ra ngoài.

Ông ta trịnh trọng nói cho Triệu Ngọc biết, chúng ta hiện nay cũng không phải xã hội phong kiến, bất kể anh có chức có quyền thế nào căn bản không thể nào làm được.

Triệu Ngọc nhanh chóng đưa ra một ví dụ, nói về chuyện lúc đầu Miêu Anh còn làm ở Phân cục Nhữ Dương, chẳng những đấm Cục phó, còn đày Cục phó đi huyện.

Liêu Cảnh Hiền liền nói chuyện kia vốn chính vì Cục phó kia muốn ăn chặn trước, đám lãnh đạo cấp cao lo lắng đắc tội chỗ dựa sau lưng Miêu Anh mới tạm thời quyết định như vậy, sau đó vẫn phục chức lại, cho nên đây chỉ là một án đặc biệt mà thôi, không phải toàn bộ.

Liêu Cảnh Hiền nhấn mạnh lần nữa ngoại trừ người bệnh tâm thần ra, ông ta không nghĩ ra được người có chức vị cao nào mới có thể nói những lời về mẹ Miêu Anh như thế.

"Tóm lại!" Liêu Cảnh Hiền thẳng thắn nói: "Tình huống như Miêu Anh dù sao tôi cũng chưa bao giờ gặp phải. Như vậy đi, tôi cũng sẽ vận dụng các mối quan hệ của tôi nghe ngóng từ cấp trên. Không phải cậu cũng quen người trên tỉnh sao? Cậu cũng tìm người ta dò hỏi một chút đi."

"Triệu Ngọc à!" Nói tới đây, Liêu Cảnh Hiền lại không thể không lo lắng nói: "Tôi biết tính cách của cậu, nhưng cậu phải nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nếu thật sự Miêu Anh, hoặc cả nhà Miêu Anh gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, vậy Chính phủ làm như vậy khẳng định là đang bảo vệ họ."

"Nhưng... nếu cậu tạo ra động tĩnh huyên náo quá lớn, tôi lo lắng... như vậy ngược lại càng bất lợi hơn cho Miêu Anh!"

Hô...

Lời nói của Liêu Cảnh Hiền rất hợp tình hợp lý, khiến Triệu Ngọc phải đè nén cảm xúc bực tức của mình một chút mà bắt đầu nghiêm túc lo nghĩ.

Đúng vậy, nếu như một nhà Miêu Anh thật sự gặp nguy hiểm, vậy mình gõ trống khua chiêng tìm kiếm như vậy ngược lại sẽ hại cô ấy, nhưng không tìm được Miêu Anh, mình làm sao có thể yên tâm được đây?

Đã không thể từ bỏ, lại không thể gõ trống khua chiêng, vậy... còn có thể làm gì đây?

Tích tích...

Lúc này, Lương Hoan gửi cho Triệu Ngọc một bức ảnh chụp bằng điện thoại di động, đó là bức ảnh chụp bọn họ khi đi nấu cơm dã ngoại ở Tần Sơn.

Trong ảnh, Miêu Anh đeo cặp kính mắt lớn, mặc quần áo sành điệu phóng khoáng khiến suy nghĩ của Triệu Ngọc bỗng chốc quay trở lại thời điểm đó, khi ấy Triệu Ngọc lo lắng quẻ Khôn sẽ mang tới nguy hiểm, còn cùng Miêu Anh lăn xuống sông, ướt cả người...

"Triệu Ngọc... Triệu Ngọc..." Liêu Cảnh Hiền gọi hai tiếng, lúc này mới kéo Triệu Ngọc tỉnh lại: "Cậu tốt nhất nên nghe lời của tôi. Tìm kiếm thì cứ tìm kiếm, nhưng tất cả đều phải cẩn thận!"

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn lão Liêu!" Triệu Ngọc chắp tay với Liêu Cảnh Hiền, xoay người muốn rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước lại nghĩ tới một chuyện, lúc này mới móc một tập bảng biểu ra đưa cho ông ta, nói: "Đây là bảng đề nghị khen thưởng của tôi, cần Cục trưởng Hồng và Cục Tài chính thành phố ký tên, ông giúp tôi hoàn thành đi!"

Dứt lời, hắn trực tiếp đặt tập văn kiện lên bàn, cũng chẳng quan tâm Liêu Cảnh Hiền có đồng ý hay không, xoay người rời đi.

...

Sau khi từ Cục Cảnh sát đi ra, trong lòng Triệu Ngọc càng thấy không thoải mái.

Với sự hiểu biết của hắn với Miêu Anh, hắn cảm thấy cho dù có xảy ra việc lớn tới cỡ nào thì cô ấy cũng có thể thương lượng với hắn một chút, không nên cứ đi như vậy cho xong việc chứ.

Chẳng lẽ... còn có chuyện gì vô cùng lớn hay sao?

Sau khi ngồi lên chiếc Land Rover, ý nghĩ này của Triệu Ngọc càng cấp bách hơn, hắn rốt cục bắt đầu ý thức được Miêu Anh rời đi rất có thể thực sự không phải là chuyện riêng của cô.

Vô cùng có khả năng là trong nhà cô có chuyện lớn đã xảy ra, Miêu Anh chỉ có thể vì người nhà mới lựa chọn rời xa mình, nếu không Triệu Ngọc cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác.

Xe còn chưa khởi động, Triệu Ngọc đã không kiềm chế được hồi tưởng lại một màn điên cuồng đêm qua, cơ thể xinh đẹp yêu kiều mà khỏe khoắn của Miêu Anh giống như vẫn luôn kề sát trong lòng hắn...

Nhưng tin nhắn ghi âm trên điện thoại di động mà cô gửi cho hắn lại rõ ràng và đầy hiện thực như thế:

[Triệu Ngọc, đáp ứng em hai chuyện nhé: Thứ nhất, làm thần thám! Thứ hai, quên em đi...]

Quên em...

"Không!" Triệu Ngọc nắm thật chặt tay lái, kiên định dứt khoát nói: "Anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên được! Miêu Anh, em chờ anh, bất kể phải trả giá lớn cỡ nào, anh nhất định phải tìm được em!"

...

Trong một đạo quán Taekwondo nào đó.

Sau khi một luồng ánh sáng trắng lướt qua, Triệu Ngọc bị đòn đá xoáy của Lôi Bân đá trúng, bay ngược về phía sau mấy mét.

"Họ Triệu kia, hôm nay tôi nếu không cho cậu vào ICU*, tôi sẽ không phải họ Lôi!" Lôi Bân nghiến răng nghiến lợi quát: "Lần trước chẳng qua chỉ vì cậu sử dụng chiêu thức hạ lưu mà thôi, hôm nay còn dám tới cửa đâm đầu vào chỗ chết, hừ, cậu..."

* ICU: phòng chăm sóc đặc biệt.

Ai ngờ, Lôi Bân còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc đã nhảy lên mặt đất, một lần nữa mãnh liệt xông về phía hắn ta.

Có bài học đau đớn thê thảm lần trước, Lôi Bân đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng bày ra tư thế nghênh đón kẻ địch.

Triệu Ngọc xông tới như chú bò tót, hoàn toàn ở trạng thái không quan tâm tới tính mạng của bản thân.

Lôi Bân thấy Triệu Ngọc mở người vọt tới liền cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc cao cái chân dài của mình lên bổ xuống đầu Triệu Ngọc. Hắn ta đã khổ luyện đòn bổ chân mấy chục năm, sớm đã đạt tới trình độ bổ vỡ gạch đá, tự thấy một cước này bổ xuống có thể hoàn toàn đánh sập Triệu Ngọc.

Bịch--!

Một tiếng giòn giã vang lên, chân Lôi Bân nặng nề bổ xuống đỉnh đầu Triệu Ngọc, theo lý với một lực lớn như vậy, Triệu Ngọc vốn nên bị đập đầu xuống đất, ngoan ngoãn nằm bất tỉnh nhân sự.

Nhưng điều khiến Lôi Bân bất ngờ chính là Triệu Ngọc lại không ngã xuống đất, trọng tâm chỉ hơi không vững mà lay động một cái, sau đó hắn gào lên một tiếng tiếp tục lao mạnh tới.

Mẹ nó!

Lôi Bân đang kinh ngạc đương nhiên không kịp phản ứng lại, lập tức hắn ta bị Triệu Ngọc vọt tới như đạn pháo đánh trúng, bay ra phía sau...

Ai ngờ Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt nhân cơ hội bắt được chân phải của Lôi Bân, kéo hắn ta thật mạnh từ giữa không trung, ngay sau đó, chân Triệu Ngọc giẫm lên mặt đất, hai tay dùng lực, xoay tròn Lôi Bân như quả tạ ngay tại chỗ...

Á...

Lôi Bân sợ tới mức kêu to oai oái, đám đồ đệ của hắn ta nhanh chóng tiến lên giải cứu.

Triệu Ngọc ồ một tiếng buông tay ra, ném Lôi Bân tới hướng những người kia.... Một tiếng ầm cực lớn vang lên, Lôi Bân giống như một quả bóng bowling nặng nề đập trúng đám đồ đệ, khiến cả đám người ngã dúi dụi vào nhau.

"Mẹ cha nhà anh...."

Triệu Ngọc không cho bọn họ bất cứ cơ hội xả hơi chút nào, hắn giống như bị điên xông vào đám người, gặp ai liền đánh người đó!

Vì Miêu Anh bỗng nhiên rời đi khiến khí thế hung bạo của Triệu Ngọc lan tỏa, oán giận vô cùng. Hắn vốn không có nơi nào phát tiết, ở đây rất tốt, sau khi xông tới, hắn giống như hổ chạy vào giữa bầy dê, đấm đá loạn lên một hồi khiến đám người lập tức gào khóc thảm thiết.

Nhưng những đệ tử Taekwondo này dù sao cũng đều có kinh nghiệm thực chiến, trước đợt ẩu đả hung mãnh của Triệu Ngọc, đồng thời bọn họ cũng tìm được không ít cơ hội phản kích.

Nhưng khiến bọn họ tuyệt vọng chính là Triệu Ngọc hoàn toàn coi bản thân như làm bằng sắt, bất kể bọn họ tay đấm chân đá thế nào, Triệu Ngọc căn bản không có chút phản ứng nào.

Có đệ tử thậm chí còn kinh khủng nghĩ tới, chẳng lẽ... đây là người cơ bắp ma quỷ trong truyền thuyết sao?

Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ đám đệ tử Taekwondo đều đã đánh đến mức mất năng lực chống cự, bọn họ bị Triệu Ngọc đánh cho mặt mũi bầm dập, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào rú thảm thiết...

Nhìn lại Triệu Ngọc đã đánh tới đỏ bừng hai mắt nhưng lại giống như vừa rồi chỉ tham gia đùa giỡn vậy, một tay hắn nắm lấy đồng phục Taekwondo của Lôi Bân, một tay dùng quyền hung mãnh đánh tới mặt hắn ta...

Bốp--!

Bốp--!

Sau năm, sáu quyền, Lôi Bân lại một lần nữa bị hắn đánh tới da tróc thịt bong, miệng lệch mắt nghiêng, cả gương mặt đều là máu.

Nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn không hề có ý tứ dừng tay, lúc này Lôi Bân mới quỳ trên mặt đất với Triệu Ngọc, miệng phun bọt máu kêu gào nói: "Anh hùng, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tha... tha mạng... tha mạng... tôi... tôi không dám nữa đâu..."

Bốp--!

Triệu Ngọc quệt miệng, quật cả người Lôi Bân ngã xuống đất.

"Bà nội nó!" Triệu Ngọc khạc một ngụm đờm, dùng chân giẫm lên lưng Lôi Bân, hung dữ nói: "Sao vừa rồi tôi lại muốn nói chuyện bình thường với anh chứ, không phải anh thích khoe tài sao? Không phải các người giả bộ con mẹ nó ông lớn lắm sao? Anh mạnh lắm cơ mà, tất cả đi đâu hết rồi?"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi..." Lôi Bân quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: "Tôi sai rồi, anh hùng! Tôi nói, tôi nói, thật ra... tôi thật sự không biết Miêu Anh sống ở đâu. Mặc dù trước kia chúng tôi luyện võ ở cùng một nơi, nhưng tôi chưa từng gặp người nhà của cô ấy. Lần nào cô ấy cũng chỉ một mình đến một mình đi. Tôi chỉ từng nhìn thấy mấy lần có một chiếc Cadillac, ừ... có người lái Cadillac đưa cô ấy đi đón cô ấy về... Nhưng tôi thật sự không biết người kia rốt cuộc là ai!"

"Đệch!" Triệu Ngọc lau vết máu nơi khóe miệng, quát: "Không biết sao còn không nói sớm? Vậy anh nói cho tôi biết, có còn ai biết nhà của Miêu Anh không? Có ai biết tình huống nhà Miêu Anh không?"

"Tôi... sư phụ của tôi nhỉ? Nhưng... sư phụ của tôi đã qua đời rồi!" Trong lời nói của Lôi Bân còn ẩn chứa tiếng nức nở, nếu hắn ta sớm biết Triệu Ngọc chỉ hỏi mấy câu này mà thôi, thì nào dám động thủ với tên Ma Vương không muốn sống này chứ?

"Được, mấy ngày nữa tôi lại tới đây trau dồi võ nghệ với mấy người." Triệu Ngọc hung ác quát: "Đến lúc đó, nếu anh còn nói không biết, thì tôi sẽ đập nát võ đường của anh!"

Dứt lời, lúc này Triệu Ngọc mới buông chân ra, sau đó thất tha thất thểu rời khỏi đạo quán Taekwondo.

Thấy Triệu Ngọc đã rời đi rồi, một đồ đệ trong số đó dùng sức kéo Lôi Bân trước mặt lên, lo lắng nói: "Sư phụ, nếu không được... chúng ta bế quan trước đi..."

...

Sau khi ngồi lại trên ghế lái chiếc Land Rover, đầu tiên Triệu Ngọc dùng khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, sau đó mới dùng nước khoáng súc miệng.

Mặc dù Lôi Bân và đám đệ tử Taekwondo của hắn ta đã bị Triệu Ngọc đánh cho một trận, nhưng vết thương trên người Triệu Ngọc cũng không hề nhẹ.

Hơn nữa, nếu không phải sử dụng một loại thuốc bổ sung năng lượng thì hắn cũng không thể thật sự đánh bại Lôi Bân được.

Lúc này sau khi loại thuốc bổ sung năng lượng mất hiệu lực, hắn cảm thấy xương cốt cả người của mình như mệt rã rời, những nơi bị thương cũng truyền tới cơn đau.

"Mẹ nó chứ!"

Triệu Ngọc xoa cái đầu, tức giận mắng một câu, trong lòng thầm nói xem ra bên Lôi Bân cũng không đi thông được rồi. Không có bất cứ tin tức gì về gia đình Miêu Anh từ chỗ hắn ta cả.

Xem ra...

Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút lời Lôi Bân nói... Khi Miêu Anh còn nhỏ cũng đã rất chú ý phương diện việc riêng tư gia đình rồi, đến trường hay luyện võ đều được gia đình của cô bảo vệ khắp nơi.

Khó trách trước kia Miêu Anh không có bạn bè gì.

Sau khi yêu đương với Miêu Anh, Triệu Ngọc thỉnh thoảng có thể cảm nhận được Miêu Anh có đôi khi sẽ tỏa ra một loại đau xót khó hiểu, giống như khi còn nhỏ cô đặc biệt cô đơn vậy.

Bởi vậy có thể thấy được, tình cảnh gia đình của Miêu Anh quả nhiên không giống bình thường. Bà mẹ lợi hại, người cha thần bí, đã có tiền còn có quyền, thật sự không biết rốt cuộc nhà của cô ấy là thần thánh phương nào?

Vậy thì... bên Lôi Bân không đi thông được, còn có manh mối gì có thể điều tra được đây?

Triệu Ngọc lôi laptop ra nhìn, chuẩn bị tới trạm tiếp theo là nhà hàng kiểu Âu kia thử vận may. Lúc trước Miêu Anh từng một lần mời các đồng nghiệp thử một lần dạ tiệc hào môn ở nhà hàng toàn nhân viên phục vụ người nước ngoài này.

Nhà hàng này không chỉ có vấn đề giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn cực kì khó đặt bàn, bình thường phải đặt sớm hai đến ba tháng mới có thể đặt trước được chỗ ngồi.

Nhưng khi ấy Miêu Anh chỉ gọi một cú điện thoại, nhà hàng đã để lại bàn dài trên sân thượng cho đám người bọn họ. Bởi vậy Triệu Ngọc muốn tra thử chủ của nhà hàng xem người đó có biết tình huống của Miêu Anh hay không?

Nhưng trước khi khởi động xe, Triệu Ngọc nghĩ tới loại thuốc bổ sung năng lượng vừa tiêu hao hết, trong đầu chợt lóe ra suy nghĩ mới.

Khụ!

Hắn vỗ đầu mình, tự nói lời trách cứ với chính mình, sao mình ngu vậy chứ!

Trong đầu mình có nhiều đạo cụ thần kỳ như vậy, sao mình không sớm nghĩ tới dùng những loại đạo cụ này tìm kiếm Miêu Anh chứ?

Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng mở ra bảng menu đạo cụ hệ thống, xem xét một lần từng loại đạo cụ có trên bảng.

Trước đó có một lần sau khi quẻ Càn Khảm kết thúc, hắn chẳng những nhận được điểm hoàn thành siêu cao 183%, hơn nữa còn được thưởng năm đạo cụ mới.

Vì Miêu Anh bị mất tích, hắn vẫn chưa xem xét tỉ mỉ, lúc này sau khi xem xong mới phát hiện năm đạo cụ này đều là loại đạo cụ mới chưa từng sử dụng.

Trong đó có ba loại đạo cụ bình thường, một món đạo cụ cấp một, cùng với một món đạo cụ cấp đặc biệt!

Ba món đạo cụ bình thường theo thứ tự là:

Kính hiển vi tàng hình, có thể thực hiện công năng của kính hiển vi.

Đạn hôi tàng hình, một khi sử dụng sẽ tỏa ra mùi chồn hôi, tiện cho việc chạy trốn.

Máy bật nhảy tàng hình, sau khi sử dụng dưới chân như được gắn lò xo, có thể nhảy lên cực cao cực xa.

Ngoài ra, món đạo cụ cấp một cũng có chút thú vị, tên là máy tái tạo răng, sau khi sử dụng có thể bổ sung vị trí răng bị thiếu, mọc lại một chiếc răng mới. Có món đạo cụ này rồi, sau này Triệu Ngọc không cần phải sợ bị người ta đánh gãy răng nữa.

Hắn lại nhìn món đạo cụ cấp đặc biệt cuối cùng kia, tên là máy báo động khẩn cấp. Trên lời giới thiệu có nói một khi người sử dụng gặp nguy hiểm tới tính mạng thì máy báo động khẩn cấp sẽ tự động khởi động, nhắc nhở người sử dụng chú ý.

Có lẽ sở dĩ nói món đạo cụ này là cấp đặc biệt là vì nó có phương pháp sử dụng giống như máy tạo nhịp tim tàng hình, nếu có bất cứ khi nào cần tới đều sẽ tự động khởi động.

Nói cách khác, nếu trong tương lai Triệu Ngọc gặp phải tình huống nguy hiểm bị người khác ám sát, máy báo động khẩn cấp sẽ kịp thời nhắc nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro