Chương 573- 574

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nghĩ như thế thì tất cả mọi chuyện đều trở nên phù hợp!

Khi Thôi Lệ Châu đi vào ngôi biệt thự này để trộm két sắt thì rất có khả năng cô ta từng nhìn thấy Lưu Vũ ở đây, cho nên cô ta mới tự nói mình biết Lưu Vũ ở đâu.

Nhưng mà cô ta không thể nói thật được. Tuy rằng cô ta không có quan hệ gì với Lưu Vũ, nhưng nếu cô ta nói thẳng ra thì chuyện cô ta trộm két sắt chắc chắn sẽ bị lộ theo, sao cô ta có thể nói ra được?

Vậy nên cô ta mới nghĩ ra âm mưu này, cô ta nói dối rằng Lưu Vũ đang ở chỗ những kẻ trộm kia, như vậy thì cô ta vừa giải quyết được đám người Bàng Dũng vừa làm cho bản thân thoát khỏi chuyện này một cách hoàn mỹ.

Như thế thì chuyện này không còn là trùng hợp nữa, nhóm Triệu Ngọc đến vì chuyện của Thôi Lệ Châu và két sắt, còn nhóm của Lý Lạc Vân đến vì chuyện của Lưu Vũ.

Chủ của biệt thự này tên là Tô Hải Phong, thế thì... Tô Hải Phong và Lưu Vũ có quan hệ gì đây? Chẳng lẽ ông ta là đồng bọn của Lưu Vũ? Lưu Vũ có còn trốn ở đây hay không?

Không!

Chắc là không đâu!

Tiềm thức của Triệu Ngọc nói cho hắn biết, nếu Lưu Vũ thông minh như vậy thì ông ta chắc chắn phải biết rằng cảnh sát sẽ lần theo dấu vết đến đây, ông ta tuyệt đối không ở lại chỗ này nữa!

Song, dù là thế thì biệt thự này vẫn cần được lục soát cẩn thận. Triệu Ngọc không ngại sử dụng máy thăm dò tàng hình một lần để có thể nhanh chóng tìm ra mục tiêu.

Máy thăm dò có thể dò ra các thiết bị điện tử một cách rõ ràng, Triệu Ngọc muốn dùng máy này để tìm ra nơi Lưu Vũ gửi tin đi.

Nhưng không ngờ hắn đã lãng phí máy thăm dò vô ích. Dù dò một vòng biệt thự nhưng vẫn không phát hiện ra điều bất thường nào cả.

Trái lại, sau khi máy thăm dò mất tác dụng thì có một cảnh sát hình sự phát hiện ra điểm đặc biệt trong ga ra của biệt thự.

Hóa ra là thiết kế của biệt thự này thần kỳ không kém gì căn biệt thự mà bọn họ phát hiện ra Cầu Tân Dương, bên dưới ga ra của cả hai biệt thự đều nối liền với một tầng hầm ngầm.

Chẳng qua là tầng hầm ngầm của biệt thự này là một cái hầm dùng để cất rượu. Khi nhóm cảnh sát hình sự vừa bước chân vào đây thì mùi rượu nồng nặc đã xông thẳng vào mũi.

Hầm rượu này có đặt không ít thùng gỗ lớn dùng để đựng rượu, nhưng khi bọn họ đi vào sâu bên trong hầm rượu thì lại bất ngờ trông thấy một hình ảnh không tầm thường.

Bóng đèn lớn vừa sáng lên bọn họ liền nhìn thấy hai cái máy tính được đặt ở sâu trong hầm rượu, ngoài ra còn có một ít thiết bị điện tử không biết tên, trên ba vách tường còn dán rất nhiều tài liệu.

Những tài liệu này được bố trí giống như bảng trắng mà cảnh sát thường dùng để phân tích vụ án, ngoại trừ ảnh chụp và tài liệu ra thì trên đó còn có rất nhiều phân tích và ghi chép được viết bằng tay.

"Trời ạ!" Tăng Khả đi đến trước một vách tường, cậu ta vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người trong ảnh: "Đây... Đây chẳng phải là Bành An Khang sao?"

Triệu Ngọc nhìn theo hướng Tăng Khả chỉ, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp của Bành An Khang - nạn nhân thứ nhất trong vụ án giết người cấp tốc. Trên tường không chỉ có ảnh chụp của gã mà còn có lý lịch tóm tắt, thời gian làm việc và nghỉ ngơi vân vân... Mặt sau cùng của tài liệu còn bị người dùng bút màu đỏ vẽ một dấu "X" thật to!

Không còn gì để nghi ngờ nữa, dấu "X" này chứng minh rằng Bành An Khang đã bị ông ta giết chết một cách suôn sẻ!

Sau đó hắn lại xem những người khác, Lục Hiểu Hồng bị hỏa thiêu, Trương Khải Bân bị độc chết và Diệp Thanh bị ngộp chết trong ô tô đều được dán lên tường. Thậm chí là trên tường còn có tài liệu về việc đốt tiền, trong đó có ghi vị trí của ống rác và công thức phối hợp những loại hóa chất dẫn cháy vân vân... Rất là tỉ mỉ..

"Không cần phải nói!" Ngô Tú Mẫn vô cùng kinh ngạc nói: "Nơi này chính là phòng làm việc của Lưu Vũ! Ông ta quả nhiên là hung thủ của vụ án giết người thần tốc!"

Tinh tinh...

Nhưng ngay lúc này di động của Lý Lạc Vân bỗng nhiên vang lên, sau khi nghe điện thoại xong thì Lý Lạc Vân vội vàng báo cáo lại cho Triệu Ngọc nghe: "Tổ trưởng Triệu, tôi vừa với nhận được thông báo, không tìm thấy người thuê phòng tên là Tô Hải Phong, những loại giấy chứng minh mà ông ta sử dụng khi thuê nhà đều là giả! Còn nữa..." Vẻ mặt Lý Lạc Vân trở nên phức tạp, anh ta nói: "Cảnh sát điều tra của chúng ta đã đưa ảnh của Lưu Vũ cho chủ căn nhà và quản lý khu ở đây xem, bọn họ đều khẳng định rằng người thuê nhà chính là Lưu Vũ!"

Hả!?

Mọi người đều sửng sốt vì lời nói của anh ta.

Không ai có thể tưởng tượng ra rằng Tô Hải Phong chính là Lưu Vũ! Tô Hải Phong chẳng qua là thân phận giả mà ông ta sử dụng thôi. Hóa ra toàn bộ sự việc đều là do một mình Lưu Vũ làm ra!

"Không thể nào!?" Ngô Tú Mẫn vô cùng sợ hãi: "Tên Lưu Vũ này... lợi hại như thế sao? Kế hoạch báo thù phức tạp như vậy, chẳng lẽ... Toàn bộ chuyện này đều do một mình ông ta gây ra!? Có phải là thông minh quá mức rồi không?"

"Đội trưởng!" Lúc này có một nhân viên kỹ thuật đang ở trước máy tính gọi Lý Lạc Vân: "Anh xem màn hình máy tính này đi, tin tức và tài liệu ở trên mạng đều được truyền lên từ đây..."

Lý Lạc Vân nghe thế liền đi qua, anh ta nhìn thấy trên màn hình thật sự có ảnh chụp của người bị hại. Nhân viên kỹ thuật đeo bao tay vào để chuẩn bị sử dụng con chuột xem xét tài liệu trong máy tính.

Ai mà ngờ ngay lúc này di động của Triệu Ngọc cũng reo lên, tiếng chuông lớn dọa mọi người sợ tới mức nhảy dựng.

Triệu Ngọc thấy người gọi đến là Nhiễm Đào liền nhấn nghe ngay lập tức.

"Tổ trưởng, tôi tìm được rồi, tìm được rồi!" Giọng nói hưng phấn của Nhiễm Đào truyền qua điện thoại: "Anh bảo tôi điều tra xem lãnh đạo nhà máy có khả năng hãm hại Lưu Vũ hay không đúng không? Tôi vừa tra một cái liền ra ngay, nhà máy sản xuất thuốc của bọn họ có một vị phó quản đốc tên là Hàn Chấn Hải, gã ta là người lãnh đạo trực tiếp của Lưu Vũ và cũng là người quản lý khoa học kỹ thuật của nhà máy sản xuất thuốc."

"Tôi nghe nói người này đang trong giai đoạn đánh giá chức vụ, gã ta từng muốn dùng danh sách nghiên cứu thuốc mới của Lưu Vũ để tăng danh tiếng cho mình nhưng Lưu Vũ chẳng những không đồng ý mà còn chế nhạo gã ta nữa. Từ đó trở đi hai người đã trở mặt, không còn nói chuyện với nhau!"

"Tôi thấy quản đốc Hàn này rất có khả năng đã ôm hận trong lòng rồi sau đó bắt tay với đám Bành An Khang để hãm hại Lưu Vũ! Tổ trưởng, tổ trưởng!" Nhiễm Đào càng nói càng sốt ruột: "Trong lúc nguy hiểm này thì Hàn Chấn Hải đã biến mất! Tôi tìm khắp mọi nơi rồi cũng..."

"Này!"

Ai mà ngờ ngay lúc Triệu Ngọc đang nghe điện thoại thì Tăng Khả đột nhiên đi đến, cậu ta quát vị nhân viên kỹ thuật đeo bao tay định xem xét máy tính kia: "Cậu làm gì đó? Có biết quy tắc làm việc hay không?"

"Hả!?" Cậu nhân viên kỹ thuật đó sửng sốt, tay của cậu ta đã đụng tới con chuột máy tính rồi.

"Sao thế? Sao thế?" Lý Lạc Vân bên cạnh vội hỏi.

"Trời ơi! Sao mà lại thiếu chuyên nghiệp như thế chứ?" Tăng Khả vội vàng xông lên, cậu ta tức giận trách rằng: "Các anh chưa từng học quy tắc điều tra vật chứng điện tử à? Sao lại có thể đụng lung tung trước khi xem xét kỹ càng thế? Nếu chẳng may hung thủ lắp đặt phần mềm virus, anh vừa đụng vào thì tài liệu bên trong máy sẽ tự động biến mất thì sao?"

"À..." Lý Lạc Vân vội vàng giải thích: "Đồng chí cảnh sát này đừng lo lắng quá! Cậu xem..." Anh ta chỉ vào màn hình máy tính rồi nói: "Nếu Lưu Vũ không muốn cho chúng ta xem những thứ này thì ông ta phải xóa hết tài liệu từ lâu rồi, nếu tài liệu vẫn còn trong này thì đã chứng minh được rằng..."

Ai dè Lý Lạc Vân vừa nói tới đây thì màn hình máy tính đột nhiên nhảy ra một tấm bảng màu lam, điều kinh khủng hơn là giữa tấm bảng đó còn xuất hiện một bộ đếm ngược giờ màu đỏ!

Hình ảnh này giống như có người đột nhiên đánh vào mặt Lý Lạc Vân làm cho anh ta chợt sững sờ đứng tại chỗ. Tăng Khả vội vàng đến gần nhìn xem, vẻ mặt của cậu ta cũng bị tấm bảng đó dọa sợ tới mức không còn một giọt máu.

"Anh của tôi ơi! Còn có 27 giây, 26 giây... Ôi..." Tăng Khả giống như vừa kịp phản ứng lại, cậu ta vội vàng la lớn: "Chết rồi, chết rồi! Bom, có bom, chạy mau!"

Cái gì!?

Nhóm cảnh sát hình sự vừa nghe cậu ta nói xong liền hoảng sợ.

Không thể nào?

Triệu Ngọc cũng giật nảy người, hắn vội vàng cắt đứt cuộc gọi với Nhiễm Đào, không ngờ rằng khi hắn vừa mới cúp điện thoại thì đạo cụ cảnh báo khẩn cấp đặc biệt trong đầu hắn đột nhiên tự động mở ra.

Sau khi nó mở ra xong thì não hắn như có cảnh báo bị kéo vang vậy, ánh đèn màu đỏ chiếu lung tung trong đầu hắn.

Bà nội gấu nó chứ!

Thật sự có bom à...

"Trời ơi! Các anh mau nhìn, mau nhìn..." Cùng lúc này, Ngô Tú Mẫn chỉ vào tài liệu trên trường nói rằng: "Người này còn chụp ảnh bom lại nữa! Các anh đã làm cái gì thế này? C4 đó, chính là..."

Mọi người nghe Ngô Tú Mẫn nói xong nhưng không có tâm trạng để nhìn mà đều kinh hoảng chạy về phía cửa ra vào.

"Mau... Chạy mau..." Mặc dù Lý Lạc Vân từng công tác nhiều năm nhưng anh ta chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này, lúc này anh ta hô to "Chạy mau" rồi cũng chạy nhanh ra ngoài theo đoàn người.

Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn cũng không phải là ngoại lệ, nhưng mà hai người vừa vọt tới cửa thì Ngô Tú Mẫn chợt phát hiện Triệu Ngọc vẫn chưa chạy ra.

"Tổ trưởng... Tổ trưởng!!" Ngô Tú Mẫn nôn nóng kêu to: "Anh đang làm gì đó? Mau chạy đi!"

Không ngờ rằng sau khi Ngô Tú Mẫn kêu xong thì lại thấy Triệu Ngọc dùng di động chụp lại những tài liệu trên tường!

15... 14... 13...

"Tổ trưởng, anh không muốn sống nữa à! Đừng chụp nữa! Mau chạy đi..." Ngô Tú Mẫn sốt ruột tới mức muốn chạy ngược trở về, thế nhưng Tăng Khả lại giữ cô ấy lại.

Triệu Ngọc không để ý tới hai người mà tiếp tục chụp ảnh. Không ngờ sau khi hắn vất vả chụp xong tài liệu cuối cùng thì chợt kinh ngạc phát hiện ra nơi ấy còn có một vách giấy ngăn thật lớn.

Chờ hắn vạch lớp vách giấy ngăn ấy ra liền thấy một thứ vô cùng ngạc nhiên, hóa ra bên dưới vách giấy đó còn có tài liệu của một người khác nữa!

À...

Hắn đã hiểu rồi, người này khẳng định là phó quản đốc Hàn Chấn Hải mà Nhiễm Đào đã nói!

Thật ra, Triệu Ngọc cũng không nghĩ quá nhiều, sở dĩ hắn muốn lấy được tư liệu chẳng qua là nuốt không trôi cái kiểu này mà thôi.

Hắn cảm thấy, từ sau khi vụ án giết người thần tốc này xuất hiện, bọn họ vẫn luôn ở vào thế bị động, từ đầu đến cuối đều bị cái tên Lưu Vũ này nắm mũi dắt đi.

Lưu Vũ đã giết bốn người, còn thiêu rụi 5 triệu tiền chuộc, nhưng cảnh sát lại vẫn luôn không có cách nào bắt được ông ta. Bây giờ thật không dễ gì mới tìm thấy tư liệu của ông ta, lại bị ông ta dùng bom chôn vùi.

Một khi bom nổ, tất cả bằng chứng phạm tội sẽ bị hủy, chẳng khác nào lại để cho Lưu Vũ thắng thêm một chặng nữa.

Hơn nữa, bây giờ, sự sống chết của phó quản đốc Hàn Chấn Hải kia còn chưa rõ. Nếu như lại không có tiến triển gì nữa, vậy thì người này sẽ trở thành nạn nhân thứ năm trong vụ án giết người thần tốc!

Vốn dĩ, Triệu Ngọc muốn lợi dụng máy gỡ bom tàng hình của mình để gỡ bom. Nhưng tiếc là trên máy báo động khẩn cấp biểu hiện rõ ràng, vị trí của bom lại bị giấu trong thùng rượu.

Thời gian đếm ngược còn lại của bom quá ngắn, xem như hắn có máy gỡ bom thần kỳ trong người, căn bản là không thể nào tháo được bom trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc buộc lòng phải lùi lại để tiến một bước khác, bắt đầu chụp lại những tư liệu kia bằng điện thoại. Ai ngờ, khi hắn chụp đến tấm cuối cùng, lại phát hiện Lưu Vũ lại giấu đi những tư liệu liên quan đến Hàn Chấn Hải.

Bây giờ, cách thời gian bom nổ còn chưa đến 10 giây, Triệu Ngọc cũng không kịp ngừng lại lâu, tranh thủ tách tách chụp hai cái, sau đó chạy nhanh đến cổng.

"Nhanh lên, đội trưởng!" Ngô Tú Mẫn nhìn thấy Triệu Ngọc chạy đến, lúc này cuối cùng cũng yên tâm, lập tức chạy lên cầu thang cùng với Tăng Khả.

Tốc độ của Triệu Ngọc không chậm, chỉ vài giây ngắn ngủi mà đã chạy theo bọn họ ra khỏi ga ra để xe.

Nhưng mà, ai cũng không biết được rốt cuộc uy lực của quả bom này là lớn đến thế nào, sau khi chạy ra khỏi ga ra để xe, ba người dốc hết toàn lực, cố gắng chạy đến nơi xa nhất có thể.

Ầm...

Trong lúc ba người vẫn còn đang chạy, toàn bộ ga ra để xe ở sau lưng đã nổ tung sau một trận ánh sáng chói mắt.

"Nằm xuống!"

Một trận chấn động dữ dội truyền đến, Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, ba người cùng lúc ngã xuống.

Trận nổ ầm ầm dữ dội, nổ tung cả ga ra để xe, rất nhiều viên gạch và mảnh vỡ rơi xuống đầy trời, có vài miếng còn đập lên người bọn Triệu Ngọc.

Một luồng khí nóng lóe trên đỉnh đầu, Triệu Ngọc vội vàng dùng hai tay ôm lấy đầu, không dám cử động.

Chờ đến mấy chục giây sau, ánh lửa mới dần dần tan bớt, tiếng nổ mạnh cũng theo đó mà dần mất đi. Lúc quay đầu lại nhìn thì thấy cả ga ra để xe đều đã bị nổ tung thành đất bằng!

"Tổ trưởng Triệu... Tổ trưởng Triệu..." Lúc này, Lý Lạc Vân dẫn theo các cảnh sát đi đến, đỡ ba người Triệu Ngọc dậy.

Ai ngờ, chờ sau khi bọn họ đỡ Ngô Tú Mẫn dậy, lại phát hiện trước ngực cô ấy đã đỏ thẫm một mảng!

"Chết tiệt!" Lý Lạc Vân lớn tiếng gọi cấp dưới trong kinh ngạc: "Mau! Xe cấp cứu, nhanh gọi xe cấp cứu!"

Triệu Ngọc nghe thấy tiếng động bất thường vội vàng chạy đến xem xét, chỉ thấy một miếng thủy tinh vỡ đâm thật sâu vào cổ của Ngô Tú Mẫn!

Ngô Tú Mẫn đau đớn nhếch mép, lại không dám hét ra tiếng. Nhưng mà, miếng thủy tinh đó có thể đã làm tổn thương đến động mạch của cô ấy. Từ miệng vết thương máu tươi trào ra ồ ạt, vừa nhìn là đã muốn lấy miếng thủy tinh đó ra.

"Chị Ngô, chị Ngô..." Tăng Khả cũng bị dọa sợ, vội vàng lôi kéo tay của Ngô Tú Mẫn, không cho cô cử động lung tung.

"Tranh thủ thời gian..." Trong đội cảnh sát có người biết cấp cứu, cậu ta vội vàng lấy băng gạc băng lại, ý đồ cố định lại miếng thủy tinh vỡ đó. Nhưng mà, theo việc máu chảy càng ngày càng nhiều là thấy đã không thể cầm máu được.

"Tránh ra! Tránh ra!" Trong tình thế cấp bách, Triệu Ngọc bỗng nhiên chạy đến trước mặt, một tay ôm Ngô Tú Mẫn vào trong ngực. Sau đó, hắn nhìn kĩ vào miệng vết thương của Ngô Tú Mẫn mấy giây, lại khẽ vươn tay rút miếng thủy tinh ra.

"Này! Anh làm cái gì vậy hả? Điên rồi sao? Cô ấy sẽ chết đó!" Người cấp cứu gào lên một tiếng, muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.

"Đi cái bà nội gấu nhà cậu!" Triệu Ngọc chửi ầm lên một câu, quát: "Nhanh lên, băng bó!"

Trong phút chốc, người cấp cứu ngây ngẩn cả người! Cậu ta kinh ngạc phát hiện, sau khi rút miếng thủy tinh ra, miệng vết thương của Ngô Tú Mẫn cũng không còn phun máu ra ngoài nữa, máu giống như là đột nhiên ngừng lại từ bên trong vậy.

"Làm sao... Làm sao có thể được chứ?" Người cấp cứu không thể tưởng tượng được mà nói: "Động... Động mạch đó chính là..."

"Động mạch? Còn đập đấy!" Triệu Ngọc quát to một tiếng: "Mẹ nó chứ, nhanh băng bó lại đi! Đừng có mà ngẩn ra đó nữa!"

"Ờ... Ờ..."

Lúc này người cấp cứu mới vội vàng xé băng gạc, băng lại vết thương cho Ngô Tú Mẫn.

Để đảm bảo chắc chắn không có gì bất thường xảy ra, sau khi băng bó xong, Lý Lạc Vân vội vàng cử cảnh sát đưa Ngô Tú Mẫn đến bệnh viện chữa trị.

Trong lòng Triệu Ngọc rõ ràng, hắn đã cho Ngô Tú Mẫn sử dụng thuốc cầm máu tàng hình, không cần phải lo lắng cho tính mạng của cô ấy nữa. Vừa đưa Ngô Tú Mẫn đi, hắn lập tức đi đến trước mặt Lý Lạc Vân, nói: "Đội trưởng Lý, chúng ta mau bắt đầu thôi!" Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Lưu Vũ rất có thể đã bắt cóc phó quản đốc Hàn Chấn Hải của nhà máy sản xuất thuốc rồi. Chúng ta cần phải tìm ra bọn họ trước 12 giờ! Nếu không, đương nhiên là Hàn Chấn Hải sẽ trở thành nạn nhân thứ năm của vụ án giết người thần tốc rồi!"

"Hả? Sao mà... còn có thêm một người nữa vậy? Tại sao chứ?" Trong một thoáng, cả người Lý Lạc Vân đều trở nên ngu luôn rồi. Kể từ lúc anh ta làm cảnh sát hình sự đến nay, chưa từng gặp phải một đối thủ nào lợi hại như vậy cả!

Triệu Ngọc giải thích ngắn gọn những thông tin mà Nhiễm Đào thu được, sau đó cầm điện thoại của mình lên: "Đội trưởng Lý, từ khi vừa mới bắt đầu, chúng ta vẫn luôn bị Lưu Vũ nắm mũi dắt đi! Lần này, chúng ta cần phải phản kích lại một chút! Tối hôm nay, nhất định phải kết thúc vụ án này!"

Uy lực nổ của C4 cũng thật lớn, chẳng những san bằng cả ga ra để xe thành đất bằng, thậm chí còn lan đến biệt thự bên cạnh, khiến cho tất cả kính đều bị vỡ, mất điện hoàn toàn.

Ở đây không có cách nào dựng lều, đám người Triệu Ngọc đành phải tạm thời trưng dụng phòng bảo vệ để làm bộ chỉ huy phá án lâm thời.

Bây giờ, việc ưu tiên hàng đầu của cảnh sát là tìm ra Hàn Chấn Hải một cách nhanh nhất! Bởi vì Lưu Vũ muốn giết chết Hàn Chấn Hải, cho nên, tìm được Hàn Chấn Hải thì chẳng khác nào đã tìm được Lưu Vũ.

Nhưng mà, mặc dù Triệu Ngọc mạo hiểm bị nổ bom để chụp được tư liệu. Ấy vậy, sau khi hắn xem xét những tư liệu đó vẫn không biết được, Hàn Chấn Hải rốt cuộc đã bị Lưu Vũ đưa đến nơi nào?

Trong tư liệu của Lưu Vũ, chỉ có ảnh, lý lịch sơ lược, gia đình, thời gian làm việc và nghỉ ngơi... của Hàn Chấn Hải, phía trên cũng không có cách thức và vị trí chính xác nơi ông ta giết người.

"Chết tiệt..." Lý Lạc Vân nhìn tư liệu trên điện thoại không ngừng vò đầu: "Cái tên Lưu Vũ này thật sự là quá ranh mãnh! Tuy rằng cho chúng ta tư liệu nhưng lại không cho trọng điểm! Ông ta rốt cuộc sẽ giết người ở đâu được kia chứ?"

Triệu Ngọc vừa nhìn tư liệu trên điện thoại, vừa chú tâm nhớ lại những gì đã nghe thấy, nhìn thấy ở trong biệt thự. Bỗng nhiên, hắn lại nghĩ đến một điểm quan trọng, vội nói: "Xe! Ô tô! Trong ga ra để xe của Lưu Vũ có dấu lốp xe mới, ông ta có xe!"

"Xe?" Lý Lạc Vân không hiểu lắm.

"Anh nhìn đi..." Triệu Ngọc lại nói: "Nhiễm Đào nói với tôi, Hàn Chấn Hải đã mất tích hai ngày rồi! Điều này nói rõ, chắc là Lưu Vũ đã bắt cóc gã ta vào hai hôm trước rồi! Như vậy... ông ta sẽ giấu người ở đâu đây?"

"Xe... Cốp xe... Nếu là hai ngày, như vậy..." Lý Lạc Vân nhanh chóng nghĩ ra: "Biệt thự! Chỉ có đặt người ở cạnh mình mới an toàn! Vậy... Ý của anh là Lưu Vũ vẫn luôn giấu Hàn Chấn Hải trong biệt thự sao?"

"Tôi nghi ngờ." Triệu Ngọc gật đầu nói: "Hàn Chấn Hải mới là chủ mưu hãm hại Lưu Vũ lúc trước. Cho nên, mặc dù Lưu Vũ đã khống chế được gã ta nhưng lại chưa giết gã, mà là muốn chờ đến ngày thứ năm, giết chết tên boss lớn cuối cùng này! Thù hận càng lớn thì càng phải để lại làm sau cùng!"

"Đúng vậy!" Tăng Khả phân tích: "Lưu Vũ rõ ràng biết, khi đám người Bành An Khang, Lục Hiểu Hồng vừa chết, đương nhiên Hàn Chấn Hải sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra! Cho nên, Lưu Vũ lo lắng gã ta sẽ trốn đi, lúc này mới chặn đầu ra tay bắt gã ta lại trước, không để gã ta có khả năng trốn thoát! Trời ạ, toàn bộ kế hoạch thật sự là quá tỉ mỉ! Quả thực chính là một tên tội phạm thiên tài mà!"

"Ồ, tôi hiểu rồi!" Lý Lạc Vân đột nhiên nhận ra, vội nói: "Ý của tổ trưởng Triệu là, nếu như Lưu Vũ vẫn luôn khống chế Hàn Chấn Hải, như vậy thì ông ta rất có thể đã lái xe của mình ra ngoài rồi! Tư liệu giết người trên mạng được gửi lên vào ba mươi phút trước, nói cách khác, bọn họ chỉ vừa mới rời khỏi biệt thự có ba mươi phút mà thôi! Chỉ cần... Chỉ cần chúng ta tìm ra xe của ông ta vậy thì có thể đuổi kịp bọn họ rồi sao?"

"Đúng!" Triệu Ngọc gật đầu, ý của hắn chính là như vậy.

"Vậy được!" Lý Lạc Vân vội vàng ra lệnh cho cấp dưới: "Nhanh, các cậu nhanh đi điều tra các camera ở đây, xem xem Lưu Vũ đã lái chiếc xe nào ra ngoài."

"Vâng!" Vài cảnh sát nhận lệnh đi.

"Mấy người các cậu!" Lý Lạc Vân lại ra lệnh cho mấy cảnh sát khác: "Các cậu lập tức thông báo với bên cảnh sát giao thông, áp dụng luật giới nghiêm ngay lập tức, sau đó yêu cầu bọn họ điều động nhân lực nhiều nhất có thể, phải tìm cho ra xe của Lưu Vũ một cách nhanh nhất! Tổ trưởng Triệu nói không sai, tối hôm nay, chúng ta nhất định phải kết thúc vụ án này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro