Chương 623- 624

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra, Triệu Ngọc còn muốn hỏi thêm chuyện của bà hàng cá kia, chủ yếu là muốn biết, có phải bà chủ này cũng là một trong những người bị hại của vụ án thi thể nữ không đầu hay không.

Nếu như đúng thì hắn có thể xác nhận, Đào Hương chính là hung thủ của vụ án này.

Nhưng mà, sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận thì mới hiểu ra, chuyện của bà chủ hàng cá kia xảy ra sau khi Bạch Lệ Lệ bị hại, mà sau Bạch Lệ Lệ thì không xuất hiện thi thể nữ không đầu giống như vậy nữa. Cho nên, suy đoán của hắn hoàn toàn không đúng.

Hắn cần phải điều tra, chuyện của Đào Hương xảy ra trong khoảng thời gian trước năm 1998, nhưng lúc đó Thôi Lệ Châu mới 2 tuổi mà thôi, bây giờ đã không cách nào tìm hiểu được.

Bởi vậy, Triệu Ngọc càng nghĩ càng cho rằng Thôi Lệ Châu vốn không thể biết chuyện lúc cô ta còn chưa sinh ra, cho nên bây giờ hắn có nói chi tiết hơn nữa với Thôi Lệ Châu thì cũng không có tác dụng với tình tiết vụ án.

"Cảnh sát Triệu, tôi nói cho anh biết một bí mật nhé, có lẽ anh sẽ không tin đâu!" Ai ngờ, sau khi Thôi Lệ Châu đùa giỡn vài câu với Triệu Ngọc, vậy mà ửng đỏ hai gò má nói: "Anh có biết không? Chắc là không như suy nghĩ của anh đâu, đến giờ tôi chưa có bạn trai lần nào cả!"

"Ừm?" Triệu Ngọc nhíu mày, không hiểu phong tình nói: "Chuyện cô có bạn trai hay không, có liên quan gì tới tôi đâu? Tiểu Châu Châu à, bây giờ tôi đang nghiên cứu thảo luận tình tiết vụ án với cô đó! Cô đừng có nói sang chuyện khác có được không?"

Trong chốc lát, Thôi Lệ Châu như bị đánh một gậy, vẻ mặt uể oải hẳn. Hóa ra trải qua những chuyện trước đó, còn có ân cứu mạng của Triệu Ngọc, những chuyện này đã khiến nữ phi tặc nẩy mầm tình, có thiện cảm với Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc là tay cáo già, hắn thậm chí biết, chỉ cần hắn tiến lên thì đêm nay có thể bắt được nữ phi tặc mặt học sinh ngực phụ huynh này. Thế nhưng, bây giờ Triệu Ngọc thật không có lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện nhi nữ tư tình này.

Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Thôi Lệ Châu tương đối đặc biệt, có vẻ như vốn không có những nhân tố tình tình yêu yêu này.

"Được rồi!" Thôi Lệ Châu cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu ra điều gì đó từ giọng nói của Triệu Ngọc, đành phải tiếp tục kể chuyện của Đào Hương.

Cũng không biết đã nói bao lâu, cả Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đều không chịu nổi nữa, lúc này từng người mới đi về phòng ngủ của mình, ngủ thật say.

***

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Triệu Ngọc là người đầu tiên thức dậy. Sau khi nghĩ sâu xa, tính toán kỹ càng một phen, Triệu Ngọc cảm thấy, mặc dù bây giờ Đào Hương có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà hắn cũng không có chứng cứ xác thực, không thể xác định ông ta chính là hung thủ thật sự của vụ án thi thể nữ không đầu.

Cho nên, Triệu Ngọc lựa chọn lùi lại để làm việc khác, dự định vừa truy tìm manh mối của vụ án viên đá quý bị trộm vừa điều tra về quá khứ của Đào Hương, xem đến cùng ông ta có thể là tên sát thủ biến thái kia hay không?

Bởi vậy, dựa theo kế hoạch ban đầu, trời vừa sáng, Triệu Ngọc đã bật điện thoại di động của mình lên, đồng thời đặt điện thoại di động ở trong vườn trụ sở bí mật của bọn họ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, 8 giờ 15 phút sáng, một chiếc xe con màu đen bất thình lình dừng trước cổng trụ sở bí mật.

Ô Phương Phương của tổ chuyên án kia dẫn mấy tổ viên của mình xông vào chỗ của bọn người Triệu Ngọc.

"Quá không ra gì! Quá không ra gì!" Người còn chưa tới, Triệu Ngọc đã nghe tiếng Ô Phương Phương kêu gào: "Triệu Ngọc, anh ra đây cho tôi!"

Nghe tiếng Ô Phương Phương gọi, Triệu Ngọc và các tổ viên trong nhóm của hắn lần lượt xuất hiện trong sân.

"Không thể nào?" Ngô Tú Mẫn cau mày nói: "Chúng ta không mở điện thoại, cũng không thông báo cho bất kì ai, làm sao cô ta biết chúng ta ở đây?"

"Đúng đó, chẳng lẽ trong mấy người chúng ta có phản đồ sao?" Tăng Khả nhìn đám người.

"Không." Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di động của mình: "Là tôi dẫn bọn họ tới!"

Nói rồi, Triệu Ngọc là người đầu tiên đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Ô Phương Phương.

"Triệu Ngọc, nhìn chuyện tốt mà anh làm đi, tôi nhất định phải đi đến chỗ Sở trưởng tố cáo anh, cho anh biết mặt!" Ô Phương Phương vênh mặt hất hàm nói: "Các người lén mang nhân chứng quan trọng của tôi đi! Sau đó còn phái người đến đánh đồng nghiệp của tôi! Chuyện này... chuyện này chuyện này chuyện này còn ra thể thống gì nữa không?"

Triệu Ngọc giương mắt lên nhìn, quả nhiên mắt mấy tên cấp dưới của Ô Phương Phương đều đã bầm tím hết. Xem ra, Nhiễm Đào không nói láo, anh ta đã hung hăng đánh mấy người này một trận ra trò.

"Thức thời thì giao nhân chứng cho tôi ngay lập tức! Sau đó xin lỗi người của tôi! Bằng không... Bằng không..."

Ai ngờ, Ô Phương Phương còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã bước lên trước một bước nghênh đón, vậy mà cho Ô Phương Phương tới một chiêu kabedon* vạn ác!

* Kabedon: là động tác dồn đối phương vào tường, mình thì dùng tay (hoặc chân) vây giữa đối phương và tường.

"Này! Tổ trưởng Phương Phương ơi, cô đang nói gì vậy?" Triệu Ngọc cười đểu nói: "Là cô nói nhầm, hay là do tôi nghe không rõ, rõ ràng cấp trên yêu cầu hai tổ chúng ta hợp tác điều tra mà! Cho nên, việc tôi thẩm vấn nhân chứng có vẻ như là hợp lý hợp pháp đó?"

"Anh... Tách câu lấy nghĩa!" Ô Phương Phương tức giận đến mức ngực kịch liệt trập trùng: "Có ai làm việc như anh không? Đánh người của tôi kia kìa!"

"Ừm..." Nhiễm Đào đang nổi nóng, nghe lời này xong càng tức đến đỏ mắt.

Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không đợi Nhiễm Đào phát tác, bước lên trước thêm một bước quát: "Tổ trưởng Phương Phương, chân bà nội gấu nhà cô chứ! Rõ ràng cô đang trả đũa chúng tôi mà. Cô tự xem lại đi, các người tự xem lại đi, các người có còn lương tâm không?"

Vừa nói, Triệu Ngọc vừa bày ra tư thế oan ức thấu trời, chỉ vào Nhiễm Đào nói: "Đồng nghiệp của tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, đi lấy tư liệu vụ án ở chỗ các người mà thôi! Các người không đưa thì thôi, lại còn ra tay đánh người, các người có còn xem anh ta là người không hả?"

"Các người nhìn đi, một tổ viên khỏe mạnh của tôi, lại bị các người đánh đến mức này, tôi còn chưa đòi các người bồi thường tiền, các người lại tìm tới cửa! Đúng là khinh người quá đáng!"

"Anh! Anh... Anh..." Ô Phương Phương tức đến mức máu cũng sôi lên, lớn tiếng chửi mắng: "Triệu Ngọc, anh... Anh khinh người quá đáng!"

"Thật sao? Tôi khinh người quá đáng? Vậy còn cô thì sao?" Lúc nói, Triệu Ngọc cố ý dán mặt lại gần Ô Phương Phương, cười âm hiểm: "Ha ha ha... Lúc tôi khinh người quá đáng cô còn chưa sinh ra đâu! Ô Phương Phương, có phải đầu của cô bị lừa đá không? Không phải cấp trên chỉ hạ lệnh quy định ngày cho một mình cô, cho nên việc phá án tôi cũng có phần, bây giờ cô làm như thế, có phải là quá xem thường chúng tôi không?"

"Đúng đó! Bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền, cho nên chúng tôi có quyền dùng chung tư liệu của các người!" Nhiễm Đào phụ họa theo: "Là các người ra tay đánh người trước cơ mà!"

"Triệu Ngọc!" Mặc dù Ô Phương Phương bị Triệu Ngọc đẩy vào thế bị động, nhưng vẫn không phục, không cam lòng quát lên: "Tôi không giống anh! Anh là họ hàng của Sở trưởng, ngày quy định đến thì anh chỉ cần đổi chỗ làm việc mà thôi! Nhưng chúng tôi thì sao! Tất cả đều phải dẹp đường hồi phủ, phải về quê đi đày hết! Anh có biết không?"

"Thôi bà nội gấu cô đi!" Triệu Ngọc cũng mở miệng mắng to: "Ai mẹ nó là họ hàng của Sở trưởng? Cô bị điên à! Cô còn chưa thấy rõ hả, bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền đó? Cô giành tài nguyên với tôi, không cho chúng tôi dùng chung tư liệu, có lợi gì cho cô?"

"Cấp trên không phải chỉ ra kỳ hạn cho một mình cô, phá án tôi cũng có phần." Triệu Ngọc gắt gao nắm lấy cổ tay Ô Phương Phương, quát: "Bây giờ cô làm như vậy thực sự là rất không chuyên nghiệp!"

"Đúng vậy! Chúng ta bây giờ ngồi chung một con thuyền, chúng tôi có quyền được chia sẻ tư liệu cùng các cô!" Ngô Tú Mẫn ở một bên thêm mắm thêm muối: "Kẻ vô lý, vốn dĩ chính là các cô!"

"Triệu Ngọc!" Ô Phương Phương trước giờ chưa từng bị xúc phạm như vậy, liền tức giận quát: "Tôi và anh không giống nhau! Anh và Sở trưởng là thân thích, đến kỳ hạn, anh chỉ là đổi bộ phận công tác mà thôi! Nhưng tôi và người của tôi toàn bộ đều phải về quê đi đày! Anh biết về quê đi đày và áo gấm về làng có gì khác nhau không?"

"Con bà nó chứ!" Ai ngờ, Triệu Ngọc càng nghe càng tức giận, lập tức mắng như tát nước: "Mấy bà tám các cô, mẹ nó ai là thân thích của Sở trưởng? Cô có phải đến thời kỳ mãn kinh không? Cô không thấy rõ, bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một con thuyền sao? Chúng ta đều bị cái người tiết lộ cơ mật kia hại! Lúc này, cô còn giành nguồn tin với tôi, không chia sẻ tư liệu với tôi, có ích lợi gì cho cô không?"

"Hừ! Cô đừng tưởng tôi không biết!" Triệu Ngọc buông tay Ô Phương Phương ra, trách mắng: "Thực ra, sâu tận trong lòng cô không xem chúng tôi ra gì! Cô cảm thấy các cô là đội chuyên án của vụ án đá quý, chúng tôi đều là kẻ lo chuyên bao đồng đúng không? Cô không cảm thấy, cô quá coi thường người khác rồi sao?"

"Phá án? Hừ!" Ô Phương Phương khổ tâm lắc đầu: "Sáu năm rồi, đội chuyên án đã thành lập sáu năm rồi, hiện giờ chỉ là bắt được một tên tâm thần không biết gì, phá án làm sao?"

"Được thôi!" Triệu Ngọc rốt cuộc thả cánh tay đang dồn ép của hắn ra, không quan tâm nói: "Vậy chúng ta cắt đứt quan hệ, xem xem ai xui xẻo nhất!"

Nói xong, Triệu Ngọc xoay người muốn đi.

"Triệu Ngọc! Anh... anh nghe rõ cho tôi!" Ô Phương Phương thẹn quá hóa giận hét: "Hôm nay, nếu như anh không giao Thôi Lệ Châu cho tôi, tôi... tôi liền..."

Ai ngờ, đang nói, Ô Phương Phương đột nhiên rút khẩu súng từ túi đựng súng, đồng thời chĩa súng vào đầu Triệu Ngọc!

Soạt...

Mọi người đều sợ hãi, ai cũng không ngờ được, Ô Phương Phương này vậy mà lại rút súng ra?

"Nếu như không giao người cho tôi, đừng trách tôi không khách sáo!" Ánh mắt Ô Phương Phương lộ ra sự giận dữ, cánh tay run rẩy.

"Tổ trưởng!" Lần này, cấp dưới của Ô Phương Phương đều sợ hãi, chĩa súng vào người của mình, đây chính là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào!" Mọi người khuyên can. Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn cũng vô thức lùi về sau vài bước.

"Ha..." Triệu Ngọc đối diện với nòng súng tối om, nhưng lại cười lần nữa: "Ha ha... Đội trưởng Phương Phương thật là khí phách đó! Thế nào, nếu như hôm nay tôi không thả người, cô còn muốn bắn chết tôi sao? Được, làm đi!"

Nói xong, Triệu Ngọc còn cố ý bước lên đón lấy.

Ô Phương Phương trợn tròn mắt, nhưng thực sự làm ra vẻ muốn bắn.

"Tổ trưởng, đừng làm ẩu!" Các thành viên trong đội của cô ta sợ hãi, ngay lập tức có một chàng trai chạy lên, định ngăn súng của Ô Phương Phương.

Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đá bay một cú mạnh, đá chàng trai này qua một bên.

"Anh..." Ô Phương Phương nhìn thấy động tác nhanh nhẹn tàn nhẫn của Triệu Ngọc, liền sợ run cầm cập.

"Nhiễm Đào!" Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu với Nhiễm Đào, nói to: "Còn nhớ cậu bị đánh như thế nào không? Bây giờ cơ hội trả thù đến rồi, đánh chết mấy người này cho tôi!"

Nói xong, Triệu Ngọc đá một cú lên, đá bay chàng trai mới nãy một lần nữa.

"Ọe..." Chàng trai đó làm sao có thể chịu đựng được đòn của Triệu Ngọc, liền phun ra ngụm máu tươi.

"Triệu Ngọc, anh... anh..." Ô Phương Phương tiếp tục chĩa súng vào Triệu Ngọc, nhưng toàn thân đã run rẩy.

Lúc này, Nhiễm Đào đã chen vào đám người, đánh nhau một trận với những người khác. Nhiễm Đào xuất thân từ quân đội, giống như hổ xông vào đàn dê vậy, lập tức đánh người ta đến mức kêu cha gọi mẹ, một vùng thê thảm.

"Triệu Ngọc! A!" Ô Phương Phương mắt thấy cấp dưới chịu nhiều ức hiếp, cũng không kiềm chế được nữa, cuối cùng ném khẩu súng xuống đất lách cách một tiếng.

Sau khi nhìn thấy khẩu súng rơi xuống mặt đất, Triệu Ngọc và Nhiễm Đào lúc này mới dừng tay lại.

"Được! Triệu Ngọc, xem như anh giỏi!" Ô Phương Phương gào lên, chỉ vào mũi Triệu Ngọc quát: "Như vậy đi... Chúng tôi có thể chia sẻ tư liệu với các anh, nhưng mà, các anh phải giao Thôi Lệ Châu cho chúng tôi, thế nào?"

Nghe thấy lời thỏa hiệp của Ô Phương Phương, Triệu Ngọc không trả lời ngay lập tức, mà ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng lục lên, đưa đến tay Ô Phương Phương, sau đó nói: "Thật xin lỗi, Đội trưởng Phương Phương, chỉ số IQ của cô thiếu hụt nghiêm trọng, thực sự khiến tôi rất khó để hợp tác với cô!" Triệu Ngọc chỉ vào cánh cổng, lạnh lùng nói: "Nhân lúc tôi chưa tức giận, cút đi!"

Nói xong, Triệu Ngọc búng tay một cái, lúc này mới dẫn Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn lên lầu, cuối cùng để Ô Phương Phương đứng phơi trong sân.

Ô Phương Phương sớm đã tức giận đến mức mặt xanh lét, môi tái nhợt, nhìn khẩu súng lục trong tay và cấp dưới thương tích đầy mình, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này.

Nhưng mà, ngoài tức giận ra, cô lại không còn cách nào. Trong phút chốc, rốt cuộc cô hiểu ra, vấn đề của bản thân nằm ở đâu rồi! Cô phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là xem thường Triệu Ngọc, xem thường tổ điều tra đặc biệt này.

Đúng là người giận quá mất khôn!

Ô Phương Phương cắn răng nghĩ, lần này, bản thân vì chuyện đến kỳ hạn, hoàn toàn mất khống chế, mới dẫn đến thua trận trước mắt này.

Được!

Triệu Ngọc!

Cô khẽ thì thầm trong lòng: "Ân oán của chúng ta hình thành tại đây, anh đợi đó cho tôi, xem thử ai, mới có thể cười đến cuối cùng!"

Nghĩ đến đây, Ô Phương Phương mới vẫy tay ra hiệu, tức giận đưa các đội viên bị đánh của mình rời đi.

Trong phòng, Ngô Tú Mẫn nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ thấy bọn người Ô Phương Phương rời đi, vội vàng quay đầu lại nói với Triệu Ngọc: "Đi rồi, đi rồi, đội trưởng! Bọn họ đi rồi!"

Trong khi Ngô Tú Mẫn nói chuyện, chỉ nhìn thấy Tăng Khả thở hổn hển và Thôi Lệ Châu cùng xuất hiện ở đầu cầu thang, trong tay Tăng Khả còn ôm một chiếc laptop.

"Thế nào? Làm được chưa?" Triệu Ngọc vội vã hỏi một câu.

"Tất nhiên rồi!" Thôi Lệ Châu khoanh tay cười nói: "Tôi mở cửa xe, cậu ta trộm tư liệu! Hóa ra, cái các anh gọi là tổ điều tra đặc biệt, giống như nghề nghiệp trước đây của chúng tôi làm sao? Chỉ là, các anh nói ra, dường như cao thượng hơn mà thôi!"

Lời của Thôi Lệ Châu nhất thời khiến cho mọi người cười ầm lên.

Ồn ào cả nửa ngày, tất cả đều là mưu kế của Triệu Ngọc.

Hắn đã sớm đoán được, bọn người Ô Phương Phương sẽ vì Thôi Lệ Châu mà tìm đến cửa, cho nên đã sắp xếp trước Thôi Lệ Châu và Tăng Khả, để bọn họ nhân lúc lộn xộn đi lên xe đối phương để làm việc tình báo.

Triệu Ngọc biết, bọn người Ô Phương Phương đến Tấn Bình chủ yếu là để đưa phạm nhân về Thủ đô, hoàn toàn không có mục đích chân chính. Cho nên, tư liệu của bọn họ nhất định phải mang theo bên mình.

Thôi Lệ Châu là chuyên gia mở khóa, Tăng Khả cũng là cao thủ hacker, hai người hợp sức ra tay, rất nhanh liền thuận lợi có được tư liệu liên quan đến vụ án đá quý.

Hóa ra, ngay từ đầu, Triệu Ngọc cũng không có ý nghĩ hợp tác với Ô Phương Phương này. Tuy đội chuyên án đá quý nắm giữ tư liệu nhiều hơn, nhưng hắn thật lòng không thích con người Ô Phương Phương này!

Cho nên, cho dù Ô Phương Phương đồng ý hợp tác, Triệu Ngọc cũng không hề muốn quan tâm tới cô ta. Bây giờ tư liệu đã trong tay, hắn càng không cần chú ý bọn họ nữa.

"Người phụ nữ này rõ là kẻ điên!" Tuy chuyện quan trọng đã làm xong, nhưng Ngô Tú Mẫn vẫn còn đang canh cánh trong lòng: "Vậy mà dám lấy súng chĩa vào tổ trưởng! Thật hối hận đã không quay phim lại, nếu không, đem đến Phòng Hình sự, nhất định khiến cô ta tiêu đời!"

Ái chà?

Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn vừa nói như vậy, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên ngẩn người, cân nhắc trong lòng, hình như... không hợp lý? Hắn nhớ, lúc đó, hắn đang muốn cùng Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn về nhà, sau đó Ô Phương Phương mới lấy súng ra!

Cô ta rõ ràng biết mình sẽ không nổ súng, vậy tại sao cô còn muốn rút súng chứ?

Không lẽ...

Tiêu rồi!

Triệu Ngọc vội vàng quan sát mọi nơi trong căn phòng, giây tiếp theo, hắn chạy nhanh đến chỗ để chiếc bảng trắng cẩn thận kiểm tra.

"Tăng... Tăng Khả..." Triệu Ngọc giơ hai ngón tay về phía Tăng Khả.Tăng Khả lập tức hiểu ý của hắn, vội vàng lấy video giám sát ra.

Kết quả, mọi người nhanh chóng xem được một cảnh bất ngờ trong video!

Không ngờ, ngay vào lúc bọn họ đang thương lượng với Ô Phương Phương, vậy mà có một người đội khăn trùm đầu lén vào nhà của bọn họ, không những chụp lại tư liệu trên bảng trắng, mà còn quay lại toàn bộ lời khai của Thôi Lệ Châu.

...

Cùng lúc đó, trên xe chỉ huy của Ô Phương Phương.

Một đội viên tức giận nói với Ô Phương Phương: "Đội trưởng, sao bọn họ có thể đánh người chứ? Sớm biết vậy, nên quay bọn họ lại, đến Phòng Hình sự khiếu nại bọn họ!"

"Hừ!" Ô Phương Phương cầm điện thoại, vừa kiểm tra tư liệu trộm được từ chỗ bọn người Triệu Ngọc, vừa hung hăng nói: "Triệu Ngọc, không ngờ chứ gì! Anh có mưu kế lợi hại, tôi có cách đáp trả lại! Tuy không có Thôi Lệ Châu, nhưng cuối cùng, vẫn là tài liệu của tôi đầy đủ nhất!

"Hừ, cậu nhóc, không phải cậu ngông cuồng sao? Vậy chúng ta so tài với nhau, xem thử ai tìm được viên đá quý trước!"

..**__**.. Một số chú thích ..**__**..

(1) Mưu kế của Trương Lương và thang trèo tường:

Trương Lương là người nước Hán, theo phò tá Lưu Bang, ông có rất nhiều kế sách mưu lược. Thang vượt tường là do Lỗ Ban chế tạo, dùng để trèo tường, dùng trong việc đánh thành. Có thể hiểu câu này là anh có mưu kế hay, nhưng tôi có cách đáp trả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro