Chương 673- 674

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không biết làm thế nào Đào Hương tìm được tôi!"

Lý Phi mở nắp cốc coca, uống một hơi cạn sạch coca bên trong, thậm chí còn bỏ mấy viên đá vào miệng nhai lụp cụp, nghe đến nỗi mọi người không ngừng nhíu mày.

"Cậu ấy nói là tình cờ gặp được, nhưng tôi luôn cảm thấy không đơn giản như vậy!" Lý Phi nói tiếp: "Tôi lúc đó là vừa sợ hãi vừa vui mừng! Tôi sợ cậu ấy đã biết tôi chính là hung thủ vụ án thi thể nữ không đầu, sợ cậu ấy sẽ tố giác tôi! Nhưng mà tôi lại thực sự rất vui mừng có thể gặp lại cậu ấy..."

"Sau đó, qua buổi nói chuyện thâu đêm suốt sáng, tôi mới phát hiện, hóa ra cậu ấy thực sự không hề biết chuyện cái đầu người. Tôi thử hỏi những chuyện từng xảy ra của cậu ấy, hóa ra lúc thi thể Bạch Lệ Lệ được phát hiện, Đào Hương cũng xảy ra chuyện, cậu ấy gặp phải sự truy sát của kẻ thù, bất đắc dĩ dẫn theo con gái của Thôi Phương Vũ đi đến nơi khác!"

"Lúc đó, cậu ấy sợ tôi bị liên lụy, còn mạo hiểm để lại ám hiệu chạy trốn ở căn nhà cũ cho tôi, sau đó vội vã lấy một số đồ đạc rồi đi!"

"Cho nên, cậu ấy hoàn toàn không biết đến những thứ trong tầng hầm..." Lý Phi đã hoàn toàn nhập tâm vào, lúc nói chuyện hiện ra dáng vẻ như trút được gánh nặng: "Sau đó, chúng tôi nói chuyện rất lâu, nói về tình hình những năm này. Lúc Đào Hương nói chuyện, tôi có thể nghe ra được, chắc chắn cậu ấy phát giác ra được, cái chết của Bạch Lệ Lệ có liên quan đến tôi!"

"Nhưng mà, tình cảm cậu ấy dành cho Tứ muội còn sâu nặng hơn tôi, cho nên, cậu ấy hoàn toàn không đào sâu về vấn đề này."

"Đào Hương là một người cực kỳ cẩn thận, lúc đó, cậu ấy cũng không nói cho tôi biết nơi ở của cậu ấy, cũng không cho tôi gặp con gái Thôi Phương Vũ. Có điều..." Lý Phi ngưng một chút, nói: "Có điều, Đào Hương lại nói với tôi một chuyện khác! Một chuyện có thể giúp chúng tôi trở nên giàu có!"

"Cậu ấy nói cho tôi biết, có người đồng ý ra giá cao, muốn cậu ấy đến buổi triển lãm Thủ đô trộm một viên đá quý. Sau khi trộm xong, có thể lấy được 2 triệu thù lao tiền mặt. Nhưng mà, cậu ấy vừa đúng lúc thiếu một người giúp đỡ có thể tin cậy được!"

"Tôi cảm thấy, nhất định là Đào Hương thấy tôi sống cuộc sống thảm hại, muốn kéo tôi lên, cho nên mới mời tôi cùng cậu ấy đi trộm viên đá quý!" Lý Phi chăm chú nhớ lại nói: "Thực ra, tôi đã nói thẳng với cậu ấy, rằng tay nghề của tôi đã phế từ lâu rồi, không thể giúp cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại cứ khăng khăng yêu cầu tôi làm cùng cậu ấy, còn nói tôi làm trợ thủ cho cậu ấy mà thôi, không cần kỹ thuật gì cả. Còn nói, sau khi xong việc, sẽ chia cho tôi một phần ba!"

"Gặp được loại chuyện tốt này, tôi cũng không có cách nào từ chối, cho nên hôm đó liền bỏ công việc ở nhà tang lễ, sau đó lái chiếc xe con của tôi đi Thủ đô với cậu ấy."

"Mới đầu, mọi thứ đều rất thuận lợi. Đào Hương không hổ là vua trộm, kỳ thực tôi chỉ là canh gác mà thôi, căn bản không có tác dụng lớn gì, cậu ấy hoàn toàn có thể một mình đối phó!"

"Đào Hương và tôi thực sự không giống nhau, cậu ấy luôn đi theo thời đại, thông thạo các loại mánh khóe tiên tiến, mãi cho đến cuối cùng lấy được viên đá quý trong tay, tôi cũng không hề biết cậu ấy rốt cuộc đã sử dụng phương pháp gì?"

"Sau khi trộm được viên đá quý, việc còn lại chính là giao dịch!" Lý Phi nói: "Là một vua trộm, Đào Hương xưa nay không lộ mặt. Đây cũng là lý do cậu ấy phải tìm tôi làm đồng lõa, hóa ra, cậu ấy muốn tôi mang viên đá quý đi giao dịch với những người đó!"

"Dĩ nhiên, tôi không có lý do từ chối cậu ấy, dẫu sao sau khi việc thành công tôi có thể được chia gần 1 triệu, ít nhất có thể yên ổn sống nửa đời còn lại của tôi!"

"Sau đó, tôi đã đi. Lúc đó, chúng tôi hẹn giao dịch dưới tháp truyền hình cũ ở ngoại ô Thủ đô!"

"Cho đến khi tôi nhìn thấy mấy người râu ria đứng ở đó, tôi mới nhận ra, hóa ra người thuê Đào Hương trộm viên đá quý lại là người nước ngoài!"

"Mặc dù tôi sống tách biệt, khá lầm lì, nhưng tôi nhìn ánh mắt của tên người nước ngoài đó lại cảm thấy rất không bình thường!"

"Quả nhiên, sau khi tôi để lộ viên đá quý ra, bọn chúng lập tức móc súng, muốn giết người bịt miệng!" Lý Phi căng thẳng nói: "May mà Đào Hương sớm đoán trước, ném hai viên đạn khói qua, rồi kéo tôi chạy về phía chân núi!"

"Vào lúc mấu chốt, tôi cũng đã cướp được viên đá quý về, sau đó bắt đầu chạy như điên. Những người nước ngoài đó dĩ nhiên vẫn đuổi theo, không bao lâu thì đuổi kịp, hơn nữa còn nổ súng vào chúng tôi..."

"Lúc đó, tôi thực sự cho rằng hai chúng tôi cứ thế mà xong đời. Ngoài chạy thục mạng ra, căn bản cái gì cũng không còn biết nữa!"

"Kết quả, chúng tôi không chú ý đến sườn dốc ở dưới chân, cả hai đều lăn xuống từ chỗ đó. Không may là, sau khi lăn xuống, đầu của Đào Hương đụng phải một tảng đá lớn, tôi không nhìn thấy rõ, chỉ là lúc gọi cậu ấy, cậu ấy đã không có phản ứng!"

"Nhưng mà, sau khi chúng tôi lăn xuống, lại rơi vào trong một cái rãnh sâu, tôi cõng cậu ấy men theo rãnh ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy xe của tôi. Sau đó, chúng tôi đã chạy trốn một cách thần kỳ như vậy!"

"Nhưng..." Lý Phi buồn bã nói: "Tuy chúng tôi trốn thoát được, nhưng lần đó Đào Hương bị đụng phải lại cực kỳ nặng. Nằm trên xe lẩm bẩm mãi, trong miệng còn sùi bọt mép, cho dù tôi gọi cậu ấy thế nào, cậu ấy cũng không có phản ứng..."

"Tôi lập tức luống cuống, trên người không có bao nhiêu tiền, cũng không biết nên lái đi đâu..."

"Bệnh viện chắc chắn là không thể đi, thậm chí cả khách sạn cũng không ở được. Tôi cũng không biết Đào Hương ở đâu, bản thân tôi thì không có nhà..." Lý Phi ủ rũ nói: "Tôi chỉ có thể để cậu ấy nằm trên xe, cứ như vậy hôn mê không tỉnh..."

"Tôi biết, cứ như vậy Đào Hương nhất định sẽ xong đời. Cuối cùng, tôi cũng thực sự không còn cách nào nữa, đành phải lái xe một mạch đến Bách Linh, lái về căn nhà cũ gần nghĩa trang, tạm thời thu xếp cậu ấy ở đấy!"

"Lúc đó, tình trạng của Đào Hương rất xấu, tôi cảm thấy, cậu ấy có thể không sống nổi. Nhưng tôi xem xét đầu cậu ấy, lại không nhìn thấy vết thương ngoài rõ rệt nào. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, cậu ấy giống như người thực vật vậy, không thể ăn uống, tôi chỉ có thể nghĩ cách truyền dịch cho cậu ấy!"

"Tôi nhớ, có lẽ là ở trong căn nhà cũ được một hay hai ngày, tôi thấy người Đào Hương thực sự quá hôi, liền cởi đồ cậu ấy ra, lau người cho cậu ấy."

"Nhưng không ngờ, lúc tháo đồng hồ cậu ấy ra, lại phát hiện đồng hồ của cậu ấy có hai lớp, mặt dưới đồng hồ được cài vào, sau khi mở ra, xuất hiện một vật giống ra-đa cỡ nhỏ, vừa ấn vào còn kêu tích tích!"

"Tuy rằng tôi không theo kịp thời đại, nhưng đạo lý tối thiểu nhất tôi vẫn hiểu được. Đồ của Đào Hương tuyệt đối không phải đồ vật bình thường!" Lý Phi nói: "Lúc đó đã có thể lên mạng rồi, cho nên, tôi cố ý lên mạng tra thử xem, phát hiện thứ ấy vậy mà lại là máy báo động định vị kỹ thuật cao trong quân đội lúc đó!"

"Ngay từ đầu, tôi chỉ cho rằng máy định vị đặt trên người con gái Thôi Phương Vũ để Đào Hương luôn tìm được con bé!"

"Nhưng mà, theo sự tìm hiểu sâu của tôi, tôi lại dần dần nhận ra hoàn toàn không phải như vậy. Máy định vị rõ ràng chỉ thị ở Bách Linh, có khả năng không liên quan đến con gái!"

"Sau đó, rốt cuộc tôi đã hiểu ra, Đào Hương là vua trộm mà, trước đây cậu ấy đã trộm được không ít đồ quý báu. Máy báo động định vị này có phải là chỉ thị vị trí kho báu của cậu ấy không?"

"Thực ra, lúc đó tôi không nghĩ quá nhiều, tôi chỉ cảm thấy, tôi muốn cứu sống Đào Hương, đầu tiên là phải có tiền mới được!" Lý Phi nghiêm túc nói: "Cho nên, tôi mới dựa vào máy định vị đi tìm. Lúc đó, tôi có nằm mơ cũng không ngờ được, máy định vị lại dẫn tôi đến trước mộ của Tứ muội Đỗ Mạn Đình. Đào Hương vậy mà giấu kho báu của cậu ấy ở trong mộ của Đỗ Mạn Đình!!!"

"Khi đó, tôi thực sự quá kinh hoàng! Xem ra, nhiều năm qua như vậy, Đào Hương vẫn yêu tiểu sư muội của chúng tôi sâu đậm, thậm chí cả kho báu mà cậu ấy cũng giấu ở đây, chắc chắn không chỉ là để giấu mà thôi, mà còn mang ý nghĩa truy điệu!"

Nói đến đây, Lý Phi xoa hai tay nói: "Nhưng cho dù là vì cái gì, tôi cũng đã không chờ được nữa rồi! Tôi tìm xẻng, bắt đầu đào suốt đêm, quả nhiên tôi đào ra được một rương báu vật!"

"Tôi dĩ nhiên là phấn chấn cộng với vui mừng, nhanh chóng đặt số báu vật đó lên xe, lái trở về căn nhà cũ!" Nói đến đây, nét mặt của Lý Phi đột nhiên trở nên tập trung, ông ta nặng nề nói: "Nhưng mà, tôi không ngờ, sau khi tôi ôm số báu vật đó về căn nhà cũ, gần như vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Đào Hương đã tỉnh dậy, lại như phát điên cầm một cái xẻng xông vào tôi, thoáng cái đập vào đầu tôi!!!"

"Ngay từ đầu tôi đã thấy tôi ngu rồi!" Lý Phi dồn dập nói. "Không biết Đào Hương làm sao lại đột nhiên tỉnh lại, tôi lại càng không hiểu, vì sao cậu ấy lại muốn tập kích tôi? Một xẻng của cậu ấy đập mạnh lên đầu tôi khiến tôi ngã xuống!"

"Sau đó... Đào Hương giống như phát điên, liên tục dùng xẻng đập lên đầu lên người tôi, đánh tôi lên bờ xuống ruộng, dáng vẻ của cậu ấy dường như muốn đánh chết tôi vậy!"

"Tôi bị đánh mà quýnh lên, liền đá cậu ấy một cước, cậu ấy ngã sấp xuống. Sau đó, bọn tôi bắt đầu lao vào đánh nhau. Tuy rằng Đào Hương đã hôn mê nhiều ngày nhưng thực sự cậu ấy vẫn còn rất khỏe, nhất thời tôi không đánh được cậu ấy, về sau... cũng không biết đánh qua đánh lại như thế nào, tôi lại tóm được một cái chậu hoa, sau đó đập lên đầu cậu ấy, lúc ấy mới đánh ngã được cậu ấy!"

"Sau khi cậu ấy ngã xuống, tôi mới thoáng hiểu được. Đào Hương lao ra từ phòng nhỏ ở phía Bắc. Tôi đi vào nhìn thấy cửa hầm ngầm trong phòng đã bị cậu ấy mở ra!"

"Lúc đó tôi mới biết, vì sao cậu ấy lại muốn giết tôi. Chắc chắn cậu ấy đã thấy được 'đồ vật' trước đây tôi để ở trong đó. Còn nữa... khi cậu ấy nhìn thấy tôi mang theo kho báu của cậu ấy từ ngoài vào, chắc chắn cậu ấy sẽ không nghĩ tốt đẹp gì!"

Nói tới đây, Lý Phi căng thẳng, vội vuốt nhẹ bàn tay, tiếp tục nói.

"Thực ra, nói thật, ngay cả khi Đào Hương đối xử với tôi như thế tôi cũng không trách cậu ấy. Dù sao Đào Hương cũng là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Cậu ấy chỉ là chưa kịp chuẩn bị tâm lý thôi, sự tình xảy ra quá đột ngột, cậu ấy không tiếp thu được, cũng vẫn có thể hiểu."

"Cho nên, tôi nghĩ chờ cậu ấy tỉnh sẽ từ từ giải thích cặn kẽ với cậu ấy. Có lẽ cậu ấy có thể nghĩ thông suốt..." Nói tới đây, câu chuyện của Lý Phi lại xoay chuyển. "Chỉ là, tôi không nghĩ tới, lúc tôi từ phòng nhỏ đi ra lại phát hiện Đào Hương lúc trước còn nằm trên mặt đất đã không thấy bóng dáng đâu!"

"Người cứ như thế biến mất một cách quái dị! Giống như có trận gió tới cuốn cậu ấy đi mất vậy!"

"Tôi sợ hãi, vội chạy ra bên ngoài tìm. Tôi vốn tưởng rằng, Đào Hương sẽ lấy xe ô tô của tôi để chạy trốn. Nhưng xe của tôi vẫn đỗ ở đó, căn bản không bị ai động tới!"

"Sau đó, tôi bắt đầu tìm quanh phòng. Tôi tưởng rằng thân thể cậu ấy suy yếu như vậy hẳn là không chạy được quá xa. Nhưng tôi tìm cả nửa ngày cũng không thể nào tìm thấy cậu ấy!"

"Lúc ấy trời đã tối, xung quanh đều là mồ mả, căn bản tôi cũng không biết cậu ấy sẽ chạy hướng nào..."

"Cuối cùng, rốt cuộc tôi ý thức được, tôi không thể tìm được cậu ấy. Cho nên tôi cũng phải mau chóng rời khỏi nơi này. Vì thế tôi vội chạy về phòng, đóng gói hết kho báu của cậu ấy..."

"Khi đó, cả người tôi đều ngu độn. Trước hết tôi nghĩ định mang kho báu chạy trốn. Nhưng nghĩ lại, chắc chắn Đào Hương sẽ đi báo cảnh sát, cảnh sát vừa đến, nhìn thấy đầu người, nhìn thấy mấy thứ kia, tôi đây sẽ không dễ dàng chạy trốn được nữa!"

"Cho nên, tôi phải thủ tiêu những thứ kia, tôi phải... tôi phải đốt sạch căn nhà đó!" Dường như Lý Phi đã hoàn toàn chìm vào trong hồi ức, tiếp tục nói: "Trên xe tôi có thùng xăng dự phòng. Trước kia tôi phiêu bạt khắp nơi lúc nào cũng phải lo lắng hết xăng. Tôi chạy ra mang thùng xăng lại đây, sau đó vào hầm, định bụng châm lửa thiêu hủy tất cả mọi thứ!"

"Ai ngờ, lúc tôi tiến vào hầm, lại thấy tiền rơi la liệt trên mặt đất. Tiền đều rơi ra từ trong một cái túi bóng đen!"

"Sau đó, tôi lại thấy một hũ tro cốt đựng đầu người đã bị mở ra!"

"Ừm... Lúc này tôi mới suy nghĩ cẩn thẩn lại. Thì ra Đào Hương giấu tiền trong hầm ngầm làm nguồn tài chính dự phòng của cậu ấy. Lúc cậu ấy đột nhiên tỉnh lại liền nghĩ muốn lấy tiền từ chỗ này đi nhưng lúc lấy tiền lại phát hiện trong hầm có thêm mấy thứ đồ vật kia, kết quả vừa mở ra xem đã thấy đầu người, cậu ấy liền bị dọa..."

"Cậu ấy quá hoảng sợ nên tiền cũng vất đi. Sau đó, chắc chắn cậu ấy đã hiểu ra, những đồ vật kia là do tôi để ở chỗ đó, tôi chính là ác ma giết người trong vụ án xác chết nữ không đầu kia. Cho nên ngay cả tiền cậu ấy cũng không cần nữa, nhanh chóng chạy trốn!"

"Nhưng vừa đúng lúc tôi đột nhiên trở lại nên cậu ấy mới muốn dùng xẻng giết chết tôi! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Thật là tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi..."

Nghe Lý Phi khuyên bảo chính mình nhưng những người đang nghe cũng không dám gật đầu.

Giết người vẫn là giết người, điều đó thì có gì mà hiểu nhầm? Đổi lại là ai khác cũng sẽ có phản ứng như Đào Hương mà thôi.

"Tôi đã đổ không ít xăng! Nhưng nghĩ lại tôi đột nhiên hiểu ra cho dù tôi có đốt hết tất cả mọi thứ, thì cái đầu kia cũng không đốt được!"

"Hơn nữa nếu tôi châm lửa đốt nhà, ngược lại càng khiến người khác chú ý."

"Không được! Đốt lửa căn bản không thể thực hiện được! Tôi phải... phải nghĩ biện pháp khác..." Nói tới đây, Lý Phi cười chua chát. "Có thể đây là trong cái khó ló cái khôn. Bỗng nhiên lúc ấy, tôi đã nghĩ ra một cách khác. Tôi cảm thấy biện pháp ấy của tôi thực sự là quá thông minh!"

"Ha ha, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, bất kể là đầu người hay là những dụng cụ gây án, cùng với tiền trên mặt đất, tôi đều thu dọn hết, tất cả đều đóng gói mang lên ô tô của tôi. Đương nhiên kho báu của Đào Hương, còn có khối đá quý Ấn Độ đều ở trong đó."

"Sau khi đem mọi thứ lên xe, lúc này tôi mới nghĩ lại cuộc đời của mình. Tôi phát hiện, có lẽ từ giây phút đó, cuộc đời tôi sẽ không có ngày nào giống như người bình thường nữa?"

"Cứ như vậy, tôi tràn đầy khao khát với tương lai tốt đẹp phía trước. Tôi lái xe trở lại phần mộ của Đỗ Mạn Đình. Lúc trước bởi vì lấy kho báu của Đào Hương xong tôi cũng không lấp hố lại, vì thế rương đựng kho báu vẫn còn nằm trong đó!"

"Sau đó, tôi mở bình ra mang sáu cái đầu người để ở trong đó! Sau đó, tôi khóa kĩ rương lại, lấp đất lên, khôi phục lại dáng vẻ như cũ."

"Tôi làm việc vô cùng cẩn thận, thậm chí còn lấy một ít đất khô, phủ trên mặt đất, không lưu lại một chút dấu vết nào."

"Đợi đến lúc làm xong hết, tôi tiện tay vứt mấy cái bình xuống rãnh nước thải ở gần đó!" Lý Phi đắc ý nói: "Làm xong chuyện này, tâm lý của tôi kiên định hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy, nếu chẳng may Đào Hương tìm cảnh sát trình báo chuyện của tôi, tôi cũng sẽ mang chuyện ở mộ phần lặng lẽ phao tin ra ngoài. Nếu cảnh sát đào được những thứ kia, ngược lại Đào Hương sẽ trở thành kẻ tình nghi, xem ai đen đủi hơn!"

Sau khi nói đến chỗ này, lần thứ hai Lý Phi rơi vào im lặng.

Có vẻ Ngô Tú Mẫn hiểu khá rõ tâm lý tội phạm nên lúc này lặng lẽ bảo Nhiễm Đào tăng nhiệt độ lên, lại bảo Thôi Lệ Châu mang cho ông ta một cốc nước chanh nóng.

Lý Phi uống mấy ngụm, giảm bớt kích động, hiện tại mới tiếp tục nói: "Khi đó, tôi có được kho báu của Đào Hương, còn có đá quý Ấn Độ, tôi nghĩ tôi đã có được mọi thứ. Từ này về sau, tôi có thể sống sung sướng trong nhung lụa. Đáng tiếc, sự thật không phải như thế..."

"Tôi phát hiện, mặc dù bảo vật của Đào Hương quý giá nhưng lại rất khó bán. Đây đều là đồ trộm cướp, nếu muốn tẩu tán phải tìm được con đường thích hợp."

"Chỉ là, hơn nửa những người mở cửa hàng buôn bán ngầm đều là người có bối cảnh, bình thường chỉ giao dịch với khách quen. Tôi chỉ là một người lạ, nếu liều lĩnh, lỗ mãng cầm những thứ này đi tẩu tán, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chú ý, không coi tôi là cảnh sát ngầm nằm vùng thì cũng sẽ cướp đồ của tôi!"

"Để có thể nhanh chóng đổi thành tiền, tôi chỉ có thể mạo hiểm đi tới chỗ lão Lục!" Lý Phi nói: "Lão Lục họ Cao, tên là gì thì tôi đã sớm quên rồi. Trên đường tôi với Đào Hương tới thủ đô trộm đá quý có nghe Đào Hương nhắc tới, nói lão Lục kinh doanh đồ cổ ở vùng Bách Linh, có rất nhiều cách thức."

"Tôi liền nghĩ, có lẽ lão Lục có thể giúp tôi một tay. Cho nên tôi dựa theo địa chỉ đi tìm, về sau cũng tìm được cậu ta."

"Lúc ấy, cậu ta chống gậy ba-toong, nhìn rất thê thảm. Tuy rằng cậu ta nói là bị ngã nhưng tôi thấy chắc là cậu ta bị người khác đánh!" Nói tới đây, Lý Phi thở dài. "Tuy là đồng môn sư huynh đệ nhưng mà đứng dưới mái hiên nhà người khác, tôi không thể không cúi đầu, thứ giá trị mấy trăm triệu cuối cùng cũng chỉ bán được 1 triệu mà thôi!"

"Chính vì như thế nên tôi không đem bán tất cả bảo vật của Đào Hương đi, chỉ bán một nửa thôi!" Lý Phi hồi tưởng lại. "Hơn nữa, 1 triệu đối với tôi mà nói cũng coi như không ít. Cả đời tôi cũng chưa dám mơ ước tới số tiền này!"

"Lúc ấy, khi tôi cầm tiền rời khỏi Bách Linh, thực sự tôi đã nghĩ, cuộc đời tôi rồi đây sẽ thay đổi lớn. Tôi không bao giờ phải trải qua những ngày khổ cực như trước đây nữa!" Lý Phi chua xót nói: "Nhưng mà, sự thực vẫn vô tình cho tôi một bài học. Vỏn vẹn có mấy năm, tôi liền sợ hãi phát hiện ra. Mặc kệ tôi có tiền hay không có tiền, thì ra cuộc sống của tôi vốn dĩ không có khả năng thay đổi gì hết, tất cả đều giống như trước đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro