Chương 681- 682

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diêu Giai, tôi là Triệu Ngọc đây, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Vì Triệu Ngọc đang gắt gao đuổi theo chiếc xe Buick, đương nhiên nói thẳng vào vấn đề ngay lập tức.

Két--!

Lúc này xe Buick ở phía trước đã phát hiện có người đuổi theo, chẳng những tăng tốc độ mà còn đột ngột bẻ tay lái.

Triệu Ngọc bị rung lắc dữ dội, vội vàng dồn sức bẻ tay lái, chuyển hướng bám riết.

Có lẽ bởi vì đổi hướng quá đột ngột, tất cả bánh xe bên phải đều nhấc lên, hơn nữa còn hất tung một thùng rác.

"Á!" Tiểu Cần mất thăng bằng té mạnh ở ghế sau, sợ tới mức cô ta lần thứ hai thất thanh kêu lên một cách hoảng hốt.

"Hử?" Diêu Giai ở đầu bên kia nghe được tiếng con gái hét chói tai, vội vàng tò mò hỏi: "Cảnh sát Triệu, hiện tại anh... Không biết nói chuyện có tiện không ha?"

"Cứ nói đi, không có chuyện gì!" Triệu Ngọc nắm chặt vô lăng, một lần nữa bẻ lái sau đó chạy băng qua mặt tuyết trơn trượt, lấy xe Buick làm mục tiêu rồi tiếp tục phóng như bay.

Lúc này hắn tăng tốc độ thêm một nấc, trong nháy mắt đã đuổi tới được đằng sau chiếc xe Buick kia.

"À... Là như vậy này..." Diêu Giai do dự nói: "Tôi nghe từ chỗ đồng nghiệp của anh về chuyện anh đó, tôi... Tôi muốn hỏi cái này."

"Ô... Oẹ..." Ai ngờ Diêu Giai mới dứt lời, Ô Phương Phương đang dựa dưới chân Triệu Ngọc bỗng nhiên dội lên tiếng nôn mửa.

"Đừng mà! Đừng nôn lên đũng quần tôi nữa mà... Cô đi mà nôn lên quần cô đó... Trời ơi..." Triệu Ngọc không tự chủ mà nói ra một câu như vậy, vừa mới dứt lời, chưa được không phẩy một giây là hắn đã hối hận muốn chết rồi.

"Khụ khụ... Khụ khụ..." Cũng may là Ô Phương Phương dù muốn nôn cũng không thể nôn nữa, chẳng qua chỉ ho khan vài tiếng.

"Ừm..." Lần này ở đầu dây bên kia, Diêu Giai càng thêm khiếp sợ, cô ấy vội nói: "Cảnh sát Triệu, chỗ của anh rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Nếu không... Chờ khi anh rảnh rồi chúng ta sẽ nói sau!"

Bà mẹ nó...

Triệu Ngọc nghe ra giọng điệu của Diêu Giai, đương nhiên biết cô ấy đã hiểu lầm hắn, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, trong xe có người đang uống say, em nói đi..."

Tuy rằng hắn đang trong cuộc truy đuổi vô cùng căng thẳng với chiếc xe đằng trước, nhưng Triệu Ngọc thấy Diêu Giai thiếu tự nhiên nên hắn lo lắng cô ấy thật sự đang gặp chuyện gì khó xử, vậy nên mới không ngắt điện thoại.

"Ừm... Em muốn hỏi chuyện này... Đội trưởng Miêu... Bạn gái của anh, rốt cuộc là đã được tìm ra hay chưa?" Cô ấy e sợ mà nói.

Ai dè Diêu Giai mới nói xong một câu, trong ô tô lại một lần nữa dội lên tiếng hét xé màng nhĩ của tiểu Cần: "Á!"

Tiếng hét sợ hãi này vô cùng kinh trời nhức đất, kinh khiếp quỷ thần, trong tiếng hét thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đầu lưỡi của Tiểu Cần luôn.

Thì ra sau khi tăng tốc xe, Triệu Ngọc ngay lập tức vọt tới đuôi xe Buick đằng trước.

Ầm ầm--!

Sau một tiếng động thật lớn, thân xe xóc nảy rung lắc dữ dội, Tiểu Cần từ chỗ ngồi rơi phịch xuống đất, mà Ô Phương Phương lại một lần nữa dúi đầu vào chỗ tế nhị kia của Triệu Ngọc, hơn nữa còn dúi xuống rất sâu....

Xe Buick kia cũng bị húc bay lên vẽ một đường cong trên mặt đường, ống bô xe bốc lên từng đợt khói đen, nhưng cuối cùng nó cũng ổn định thăng bằng, lại một lần nữa cắt đuôi được sự truy bám của Triệu Ngọc.

"Bà nội gấu nhà nó!" Triệu Ngọc một lần nữa mạnh mẽ đạp chân lên chân ga tiếp tục truy đuổi, đồng thời không quên trêu chọc Diêu Giai qua điện thoại: "Y tá trưởng này, sao em lại đột nhiên đề cập tới việc này? Bạn gái của tôi đi rồi, có phải em nghĩ muốn thừa dịp tôi đang trống trải mà vào thế chỗ, muốn cưa đổ một người đàn ông mạnh mẽ to lớn như tôi này vào tay đúng không?"

"Thả tôi! Thả tôi ra ngoài! Hu hu..." Tiểu Cần sợ tới mức khóc rống, nước mắt chảy nhòe nhoẹt, một bên liên tục không ngừng muốn gỡ dây an toàn, một bên năn nỉ rơi nước mắt với Triệu Ngọc: "Tôi muốn xuống xe, xin anh đấy!"

"A... Cảnh sát Triệu cũng giỏi thật đấy, bây giờ là giờ phút nào mà còn trêu đùa!" Diêu Giai quở trách nói: "Tôi đoán chỗ anh có không ít phụ nữ nhỉ, chỉ sợ... Là người không đáng cùng người ta kết tóc se duyên cả đời nhỉ..."

"Ha ha ha!" Triệu Ngọc cười sảng khoái giải thích cho cô: "Tôi biết em sẽ hiểu lầm, nói cho em biết, tôi bây giờ đang ở trong xe. Nhưng không phải làm tình trong xe mà là đang lái xe truy đuổi tội phạm, người ngồi trên xe đều là do tôi anh hùng cứu mĩ nhân đấy! À... Chờ tôi một chút..."

Nói đến đây, Triệu Ngọc một lần nữa mạnh mẽ đạp lên chân ga, lần thứ hai tiếp tục nặng nề tông vào đuôi xe Buick, tất cả thanh chắn sau xe và đèn chiếc xe kia đều bị đâm nát bấy hết cả, đã thế mà chiếc xe kia còn chạy thục mạng như điên.

Xe hắn mượn được là một chiếc xe Jetta không có logo cảnh sát đã cũ, xe này đâm xe Buick đương nhiên là cũng móp méo cả. Sau hai lần va chạm như vậy, đừng nói là thanh chắn phía trước, thậm chí ngay cả xe có mui thì tất cả cũng bị hất bay hết cả rồi.

"Được rồi, kệ anh nói gì thì nói vậy!" Diêu Giai nghe vậy liền tiếp lời: "Lần này tôi gọi điện thoại, thật ra là... Tôi vô cùng muốn nói một chuyện cho anh biết!"

"Hả? Chuyện gì?"

Triệu Ngọc hỏi xong, thừa dịp sắp tới đoạn cua, hắn đã lái xe Jetta đuổi tới chạy song song với chiếc xe Buick kia.

Nhìn thẳng qua cửa kính chiếc xe đó, hắn mới thấy trên xe không chỉ có một mình Lưu Hưng Huy mà còn có hai ba người đàn ông trẻ tuổi. Hơn nữa, hắn còn nhìn rõ Tống Hiểu Viện đã bị những người này khống chế, sớm đã không thể phản kháng.

"Anh có còn nhớ rõ trong khoa của chúng tôi có một y tá tên Tiểu Ái không?" Ai ngờ trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, Diêu Giai lại có thể nhắc tới một người như vậy.

"Nhớ rõ, có phải là người nói chuyện vô cùng không có chừng mực kia đúng không?" Triệu Ngọc đã nằm trong viện của Diêu Giai nửa tháng. Nhóm hộ sĩ nhỏ tuổi thanh thuần như nước đương nhiên vẫn còn rất mới mẻ trong trí nhớ của hắn.

"Miệng của anh thối quá đi, làm lãnh đạo lớn rồi nói chuyện không giống như ngày trước nữa!"

Ngay tại lúc Diêu Giai đang oán trách, Triệu Ngọc bẻ tay lái, nặng nề húc chiếc xe kia.

Ở ghế sau, Tiểu Cần sợ tới mức a a kêu loạn, trên đùi hắn, Ô Phương Phương lại ồ ồ nôn mửa...

Ầm ầm--!

Xe Buick bị Triệu Ngọc chèn sát tới hàng rào bảo vệ bằng kim loại, bắn ra tia lửa kêu xèo xèo.

"Chẳng qua tôi thích nói thật mà thôi! Không biết, em nói với tôi y tá đó là có ý gì?" Hắn cười khà khà: "Đừng nói là em giới thiệu người yêu cho tôi đó!"

"Cái gì cơ?! Người ta biết anh trăm công ngàn việc, đây là tôi đang giúp anh đó!" Diêu Giai cười nói thoải mái: "Được rồi được rồi, Tiểu Ái kết hôn, cùng bạn đời của cô ấy đi New Zealand hưởng tuần trăng mật vừa mới trở về..."

Lúc mới nói tới đây, chiếc xe kia đột ngột dừng lại, đánh tay lái, mạnh mẽ chèn Triệu Ngọc hẳn về một phía.

Chiếc xe này so với xe Jetta của hắn nặng hơn rất nhiều, chèn ép nhau một hồi, trong một khoảnh khắc nó đã chèn chiếc xe của Triệu Ngọc phát ra âm thanh rắc rắc hỗn loạn, giống như muốn rơi từng bộ phận ra ngoài.

"Không! Á! Tôi còn chưa muốn chết mà... Hu hu..." Tiểu Cần sợ tới mức che kín mặt lại.

"Y tá trưởng à, em có thể nói thẳng vào trọng điểm được không?!" Triệu Ngọc vừa liều mạng nắm vô lăng, vừa thúc giục Diêu Giai nói: "Tôi đây đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu em không nói, có thể tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ có cơ hội nghe xong đâu!"

Đùng--!

Xe Jetta bị xe Buick chèn tới tận khu vực rìa ranh giới dành cho người đi bộ, gương chiếu hậu cũng rơi mất, kính thủy tinh cũng nát, càng nguy hiểm hơn đó chính là ở cuối con đường còn có một cây ngô đồng thô cứng. Chắc chắn nếu tông thẳng vào nó, xe nổ người bay.

"Được rồi, được rồi, là như vầy nè..." Diêu Giai vội tăng nhanh tốc độ nói: "Tiểu Ái hưởng tuần trăng mật ở New Zealand đã chụp rất nhiều ảnh, em nhìn ra trong một tấm ảnh có bạn gái của anh!"

"Hả... Cái... Cái gì?" Triệu Ngọc không khỏi hét lớn một tiếng: "Em nói gì cơ?!"

"Đúng vậy, chính là Đội trưởng Miêu đó. Tiểu Ái chụp ảnh ở đằng trước vô tình chụp được cô ấy vào luôn!" Diêu Giai lặp lại một lần nữa.

"Bà mẹ nó!"

Triệu Ngọc trợn tròn hai mắt, hai tay phát lực, ngay lúc xe Jetta sắp đâm cái cây kia tới nơi thì ngay lập tức hắn dùng một túi khí tàng hình cho chiếc xe Buick bên cạnh.

Ngay lập tức, chiếc xe kia uỳnh uỳnh từ mặt đất bằng phẳng mà bắn thẳng lên trời hai mét, Triệu Ngọc một lần nữa bẻ tay lái, lái xe Jetta nhanh chóng chui qua dưới gầm chiếc xe kia.

Đùng--!

Sau một tiếng nổ, xe Buick rơi xuống nặng nề rơi trên trần xe của hắn. Trần xe đã nhỏ hẹp lại không góc cạnh cho nên chiếc xe đó đã nhanh chóng trượt xuống, theo quán tính xoay một vòng rồi rầm rầm vài tiếng, trực tiếp đâm thẳng vào cây hòe lớn, không thể chạy tiếp được nữa.

Wow...

Triệu Ngọc kinh ngạc nhìn theo, cùng lúc với việc xe Buick đâm thẳng vào cây, điểm tích lũy Kỳ Ngộ trên giao diện hệ thống của hắn giống như trò Pinball* từ từ tăng lên, chỉ trong một cái nháy mắt, từ 351 điểm tăng lên tới 462 điểm.

*Trò pinball: Một trò chơi có bóng bằng kim loại va chạm với các chướng ngại vật trên bàn chơi để được cộng thêm điểm.

Hơn nữa còn cứ tăng mãi, giống như không có ý định ngừng lại.

Ha ha...

Có chút ý tứ!

Bởi vì bỗng nhiên có được tin tức của Miêu Anh, tim Triệu Ngọc đập mãnh liệt, vô cùng có tinh thần.

Đầu tiên hắn đẩy Ô Phương Phương qua một bên, sau đó khoan thai bước xuống xe.

Tiếng ken két phát ra từ tiếng kim loại móp méo, cửa chiếc xe Buick bị người ta đẩy ra.

Người dẫn đầu đi ra chính là một người đàn ông để tóc dài, mới nhìn thấy Triệu Ngọc đã đâm đầu mà đi tới, thật sự không thiết sống chết mà bày thế, nhanh chóng siết chặt nắm đấm lại, xông tới chỗ Triệu Ngọc.

"Á!"

Tên nhóc giống như một vũ trụ nhỏ đang bùng cháy, mái tóc bay phất phơ trong tuyết, nắm đấm kêu rắc rắc, bộ dáng giống như thánh đấu sĩ đang hạ phàm.

Nhưng mà thứ làm cho người ta mở rộng tầm mắt hơn đó chính là tên nhóc này vừa mới tạo dáng xong, Triệu Ngọc đã dùng tay đè chặt đầu của gã xuống, sau đó dùng lực ấn đầu gã xuống thật mạnh, mà gã cũng thật vâng lời, đầu ngay lập tức đập vào xe.

Đùng--!

Một tiếng động vang lên, người kia bị bắn ngược lại ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự...

Ôi chao!

Lại tăng thêm được năm điểm này!

467 rồi!

Triệu Ngọc còn đang tính toán thì mấy người ở trên xe cũng bắt đầu lần lượt bước xuống, chính là cái tên Lưu Hưng Huy một thân tanh tưởi ở trong đó.

Việc Triệu Ngọc thấy ngoài ý muốn đó chính là, có vài người vậy mà đần độn đến nỗi nhìn không ra tình hình sai sai hiện tại, mắt nhìn thấy đồng bọn bị Triệu Ngọc nhẹ nhàng giải quyết vậy mà còn dám hùng hổ xông về phía trước.

Mắt Triệu Ngọc nhìn thấy điểm tích lũy tăng mạnh, đang lúc cầu còn không được đây. Hắn ngay lập tức nghênh tiếp, đầu tiên là bẻ gãy một cánh tay của một người trong số đó, đánh lệch mũi của tên còn lại, cuối cùng còn coi người nào đó giống như bóng cao su mà nhồi vào cửa kính xe nhỏ hẹp.

Lúc này Lưu Hưng Huy mới "phịch--!" một tiếng, quỳ rạp hai đầu gối xuống trước mặt Triệu Ngọc.

"Đại ca, em sai rồi! Em sai rồi!" Lưu Hưng Huy chắp tay vái lạy xin tha thứ nhưng Triệu Ngọc đang vô cùng phấn khích cho nên thẳng chân đá bay gã, lại tăng thêm năm điểm rồi.

Sau khi đá người xong, hắn thấy mấy tên nhóc con đã mất năng lực chiến đấu, nếu Triệu Ngọc còn muốn kiếm chác chút điểm trên người bọn họ thì rất có nguy cơ trở thành lỡ tay giết người.

Vì thế hắn đành phải tìm một lối tắt khác, cúi đầu chui vào bên trong xe Buick.

Trong xe, hắn đã thấy Tống Hiểu Viện với dáng vẻ đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, vô cùng khốn quẫn, cô ta cũng bị dọa đến tái xám mặt mày, co rúm và run rẩy.

"Qua đây nào, bảo bối!" Triệu Ngọc mỉm cười, đưa tay ôm cô ta vào trong lồng ngực, dịu dàng bế Tống Hiểu Viện ra khỏi ô tô.

Ha ha ha...

Quả nhiên chỉ với một cái ôm là đã tăng thêm 2 điểm!

Có thể là do tâm lý còn đang rối bời rất đặc trưng của con gái sau mấy chuyện như thế này, Tống Hiểu Viện nhìn thấy tất cả người xấu đều bại dưới tay Triệu Ngọc, lại có thể không tự chủ được mà ôm lấy cổ hắn, nhìn hai người trông vô cùng thân mật.

Lại thêm được 2 điểm!

"Cô gái à, ơn cứu mạng của tôi, cô cũng không cần lấy ơn giọt nước mà đền cả dòng sông đâu, cũng không cần lấy thân báo đáp hay gì gì hết..." Mắt nhìn thấy người đẹp ở trong lòng, điểm tích phân lại tăng vùn vụt, nhất thời khiến cho Triệu Ngọc không biết xấu hổ. "Em có thể hôn tôi một cái không? Hay là cho tôi sờ một chút cũng được. Nếu chưa thỏa mãn thì một lát nữa chúng ta đi Shangrila thuê phòng nha?"

"Ực..." Tống Hiểu Viện sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng rút lại cánh tay của mình.

"Wow... Thật đẹp trai. Thật mạnh mẽ! Cũng thật.. mặt dày!" Ở bên này, Tiểu Cần đã bị Triệu Ngọc làm cho kinh hoảng, nhìn Triệu Ngọc ôm Tống Hiểu Viện đi ngang qua người mình, cô ta không tự chủ được mà mê mẩn nói: "Nhưng mà... Tôi thích..."

...

Sau mười phút đồng hồ,

Người đã bị định sẵn là vô cùng bận rộn, Đại đội trưởng Tôn, đã dẫn một đám nhân viên cảnh sát tất tả chạy tới hiện trường.

Nếu theo thủ tục bình thường mà nói thì ngày hôm qua Đại đội trưởng Tôn đã chính thức về hưu rồi. Chỉ có điều từ khi ông kết bạn với Triệu Ngọc thì muốn về hưu lại phải đợi một khoảng thời gian rất lâu nữa.

Vụ án nữ thi thể không đầu và vụ án đá quý đều được phá, đương nhiên bọn họ đã lập được công lớn cho Cục Cảnh sát hình sự Bách Linh. Mọi chuyện sau đó, các công tác tiếp theo, bọn họ đều phải hoàn thành, cho nên Cục trưởng hạ lệnh cho Đại đội trưởng Tôn khẩn cấp xử lý vụ án.

Nhưng có điều đối với Đại đội trưởng Tôn mà nói thì chuyện này cầu còn không được, với lại có thể mang vinh quang lớn lao như vậy về hưu, cả đời ông cũng không dám hy vọng chuyện xa vời như vậy.

Vì lẽ đó cảm tình dâng lên, Đại đội trưởng Tôn cũng cẩn thận cảm ơn phúc tinh phúc tướng Triệu Ngọc. Bởi vậy cho nên vừa nghe Triệu Ngọc báo cảnh sát, ông làm sao dám chậm trễ, ngay lập tức tự mình dẫn người chạy tới hiện trường, sử dụng phương thức lưu loát nhất, ổn thỏa nhất để mà giải quyết việc này.

Tống Hiểu Viện, Tiểu Cần và Lưu Hưng Huy, tất cả bọn họ đều bị mang về Cục Cảnh sát điều tra, mà Ô Phương Phương dưới sự ủy thác của Triệu Ngọc đã được nhóm cảnh sát hình sự của Đại đội trưởng Tôn đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi.

Mãi cho tới tận bây giờ, hắn vất vả lắm mới có được thông tin của Miêu Anh, đương nhiên không có thời gian để tổng kết mấy chuyện linh tinh, chỉ đơn giản bàn giao lại vài câu sau đó mượn một con xe còn tốt của Đại đội trưởng Tôn trực tiếp rời khỏi hiện trường.

Bởi vì Triệu Ngọc sốt ruột tìm kiếm Miêu Anh nên hắn định trực tiếp chạy ra sân bay, quay lại Tần Sơn.

Vấn đề đầu tiên là không có chuyến bay phù hợp, thứ hai là vụ án thi thể nữ không đầu còn chưa kết án hoàn toàn, hắn còn có rất nhiều công tác phải bàn giao lại.

Cân nhắc trước sau, Triệu Ngọc cuối cùng quyết định ngày mai sẽ xử lý mọi chuyện xong xuôi rõ ràng rồi quay lại Tần Sơn cũng không muộn. Bởi vậy, hắn đành phải lái xe quay trở về khách sạn để ngủ lại.

Phòng khách sạn đã đặt từ trước, mấy ngày nay Triệu Ngọc vẫn luôn lấy Cục Cảnh sát Bách Linh làm nhà cho nên không trở lại nơi này, chẳng qua chỉ là đặt vài món hành lý ở trong phòng mà thôi.

Quay về phòng, hắn thậm chí ngay cả áo khoác cũng không thèm cởi, vội vàng lấy tấm ảnh Diêu Giai mới vừa chia sẻ với hắn ra kiểm tra tỉ mỉ.

Không sai!

Miêu Anh!

Đúng là cô ấy rồi!

Nhìn tấm ảnh kia, người y tá tên Tiểu Ái đến New Zealand, tấm ảnh được chụp tại một nơi nào đó trên Landing Island.

Trong tấm ảnh, Tiểu Ái cùng với bạn trai của cô tiện tay chụp ở một con đường không biết tên, lại không ngờ rằng vừa lúc bắt được bóng dáng của Miêu Anh.

Sau hai người Tiểu Ái, có thể thấy một quán cà phê nhỏ vô cùng khác biệt, Miêu Anh ngồi ở một nơi gần cửa sổ, vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa nhàn nhã nhấm nháp tách cà phê.

Bởi vì trong ảnh Miêu Anh không đeo mắt kính các thứ linh tinh cho nên Triệu Ngọc có thể khẳng định rõ ràng người kia chính là người yêu của hắn - Miêu Anh.

New Zealand?

Oh my god, làm sao cô ấy có thể chạy xa tới tận nước ngoài như vậy?

Miêu Anh ơi, không biết giờ em ở đâu, đang làm gì?...

Chậc chậc...

Triệu Ngọc sốt ruột chạy về Tần Sơn có hai lý do. Đầu tiên là phải hỏi kĩ y tá Tiểu Ái kia một chút, thứ hai, nói ra thật xấu nổ, Triệu Ngọc vẫn còn chưa lo xong chuyện hộ chiếu đây. Hắn cần quay lại Tần Sơn để lo liệu hộ chiếu, vậy mới có thể có cơ hội đi đến New Zealand để tìm Miêu Anh.

Làm hộ chiếu cần có thời gian, Triệu Ngọc sao có thể không nóng vội được? Hắn sợ hắn đi muộn một bước, sẽ một lần nữa để vuột mất Miêu Anh.

Miêu Anh... Miêu Anh! Ngay bây giờ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh nhất định phải tìm được em!

Ngay lúc Triệu Ngọc đang nhớ nhung, hệ thống bỗng nhiên gửi tới thông báo rằng Kỳ Ngộ hôm nay của hắn đã hoàn thành. Triệu Ngọc không nghĩ ra hắn chỉ bốc được một quẻ Đoái nhìn bình thường mà thôi, hơn nữa tuy rằng tìm được bảo tàng và đá quý rồi thì tất cả những thứ kia cũng không thuộc về hắn.

Cho nên hôm nay Triệu Ngọc cũng không mơ mộng hão huyền có thể đạt được độ hoàn thành cao hay gì cả. Nhưng đời có nhiều điều không tưởng tượng được, lúc hắn nhìn lại giao diện hệ thống, một lần nữa bất ngờ thấy được số 202%!

Gì cơ?!

Triệu Ngọc thoáng cái muốn hôn mê!

202 %?!

Này... Cái này cũng thật không thể tin được mà!

Làm sao có thể cao như thế được?

Xem ra là bởi vì cuối cùng vẫn phá được vụ án thi thể nữ không đầu nhỉ?

Vụ án này dù sao cũng là án lớn của cả nước chứ đùa à!

Thế... Độ hoàn thành cao như vậy thì có khả năng sẽ được thưởng cái gì đây?

Nghĩ đến chuyện này, hắn tiếp tục lướt xuống nhìn lại, nhưng thấy trên thông báo kết thúc viết rằng:

[Chúc mừng, đạt được một món đạo cụ cao cấp!]

Cái gì cơ?

Đạo cụ cao cấp?!

Trước kia có đạo cụ bình thường, đạo cụ cấp một, đạo cụ đặc biệt, hiện tại tự dưng lại xuất hiện một đạo cụ cao cấp?

Vậy món đồ cao cấp kia sẽ là cái gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro