Chương 773- 774

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tới trọng điểm đây, tới trọng điểm đây!" Triệu Ngọc lại búng tay một cái, trên màn ảnh lớn bất ngờ xuất hiện những manh mối mà hung thủ đã để lại trên người nạn nhân, như là Cefuroxime axetil, 255, dấu cộng vân vân...

"Mọi người tập trung hết vào đây cho tôi!" Vì hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Triệu Ngọc còn vỗ vỗ tay rồi mới nói: "Ban đầu, quả thật tôi không thể nghĩ ra được nếu như hung thủ thật sự là đội trưởng Đậu thì làm sao mà anh ta biết những chuyện riêng tư của các nhân viên trong đoàn làm phim kia được? Làm sao anh ta có thể biết được chuyện của Kiều Như Tuyết, hửm?"

"Kết quả, dưới sự cố gắng tìm tòi không ngừng của chúng tôi, cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm được câu trả lời! Hóa ra là anh ta!"

Khi bức ảnh của Quách Nhất Hàng rõ ràng xuất hiện trên màn ảnh lớn, Triệu Ngọc cũng nhanh chóng giải thích: "Thông qua tin nhắn cùng với cuộc trò chuyện được lưu lại trên điện thoại của Quách Nhất Hàng, chúng tôi tra ra được một tin tức vô cùng quan trọng, hóa ra, Quách Nhất Hàng vào đoàn làm phim 'Hải đăng' là có mục đích riêng!

"Có lẽ từ rất lâu trước kia, Quách Nhất Hàng đã phát hiện ra sự sâu cạn của vòng giải trí, anh ta tự biết bản thân không có tiền cũng không có quyền thì không thể nào sống trong giới này tiếp nữa, cho nên từ sớm, anh ta đã bố trí sẵn đường lui cho bản thân mình."

"Anh ta âm thầm đạt thỏa thuận với một trang web tin tức nổi tiếng nào đó, trang web này ngầm đồng ý cho anh ta một chức vị cao cấp trong làng giải trí, nhưng điều kiện tiên quyết chính là anh ta phải cung cấp một tin tức nóng có giá trị cao trong làng giải trí mới được."

"Quách Nhất Hàng là một người vô cùng ích kỷ, anh ta đã sớm quyết định bán đi tin tức Kiều Như Tuyết đã từng bị người khác lấn áp, hãm hại, nhằm giúp bản thân mình được thăng tiến!"

"Sau đó, Quách Nhất Hàng liền vắt óc suy tính, tập trung tinh thần cùng tinh lực, bắt đầu đào lại những câu chuyện kỳ bí này."

"Sau khi anh ta chợt phát hiện những người đã từng hãm hại Kiều Như Tuyết đều gia nhập vào đoàn làm phim 'Hải đăng', anh ta liền không tiếc bỏ tiền ra thu mua Tiền Tiến, sau đó đi theo đoàn làm phim tới đây quay phim."

"Tôi đoán rằng..." Triệu Ngọc chỉ chỉ màn ảnh rồi nói: "Nhất định là Quách Nhất Hàng cũng mang theo phần tài liệu kia bên người, hoặc là lưu trên điện thoại di động, hoặc là trong quyển sổ ghi chép nào đó."

"Nhưng mà, anh ta nằm mơ chắc cũng không nghĩ tới, đoàn làm phim 'Hải đăng' lại bị đội trưởng Đậu của chúng ta theo dõi!" Triệu Ngọc chỉ chỉ vào Đậu Tự Lực, mặt mày hớn hở nói: "Chẳng phải là rất trùng hợp sao? Hì hì... buổi tối hôm đó, có thể là Quách Nhất Hàng muốn thừa dịp ban đêm để tìm thêm thông tin chẳng hạn, kết quả ngoài ý muốn đã gặp phải đội trưởng Đậu!"

"Lúc ấy, rất có thể là đội trưởng Đậu đã giết chết Hứa Hữu rồi, cũng có thể là đang làm, dù sao hai người này vừa gặp cái liền đánh nhau. Quách Nhất Hàng là một 'tiểu thịt tươi' thì làm sao có thể đánh lại được đội trưởng Đậu chứ, cho nên liền bị đội trưởng Đậu giết chết ngay tại chỗ!"

"Anh..." Đậu Tự Lực bị lời nói của Triệu Ngọc chọc giận vô cùng, mà Triệu Ngọc đang chìm trong hưng phấn cho nên anh ta không thể nào chen miệng vào.

"Ban đầu, nhất định là đội trưởng Đậu cũng rất ủ rũ nhỉ! Ôi chao..." Triệu Ngọc khoa tay múa chân: "Xong rồi, xong rồi, giết người rồi, giờ phải làm sao đây? Ai ngờ, vừa lúc đó, đội trưởng Đậu lại nhìn thấy tài liệu của Quách Nhất Hàng, sau khi xem xong, anh ta đầu tiên là hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó con ngươi vừa chuyển một cái, liền nảy ra một ý hay, nhỉ? Hay là... không làm thì thôi, mà nếu đã làm rồi thì làm cho trót luôn, giết một người cũng là giết, giết một đám cũng thế thôi..."

"Đủ rồi! Đủ rồi!" Đậu Tự Lực thật sự không thể nhịn được nữa, giơ hai tay đang bị còng lên mà gầm thét: "Tổ trưởng Triệu, anh bị điên rồi sao? Thế này là ngậm máu phun người, hoàn toàn đều là bịa đặt! Làm gì có kiểu phá án như thế này chứ? Tất cả lời anh nói đều là nói bừa, cứ như đang thuyết thư* ấy, làm vậy thì anh được lợi ích gì chứ?"

* Thuyết thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

"Ừm..." Một cảnh sát lớn tuổi cau mày phụ họa theo: "Đúng đấy, chúng ta phá án là phải dựa vào chứng cứ! Mặc dù anh nói rất có lý nhưng cũng không thể làm ẩu làm bậy được..."

"Ủa? Ông nói kiểu gì vậy?" Không ngờ, Triệu Ngọc lại khắc khẩu với vị cảnh sát lớn tuổi kia: "Đúng là không biết trên dưới, làm gì có ai dám nói lãnh đạo như ông chứ?"

Nói xong, không ngờ Triệu Ngọc còn muốn xắn tay áo lên định đánh nhau nữa, Trương Dũng chất phác thô kệch cũng vội vàng chạy tới can ngăn, lúc này mới cản được Triệu Ngọc. Cảnh sát lớn tuổi cũng bị dọa sợ, cả người run rẩy lên, vội vàng lùi sang một bên.

"Đậu Tự Lực! Anh còn muốn tiếp tục ngụy biện nữa sao?" Triệu Ngọc quay đầu lại tiếp tục nói: "Anh là một cảnh sát có kinh nghiệm phong phú, hiểu biết trình tự, có chuyện gì mà chưa trải qua, cho nên ngay từ khi nhìn thấy tài liệu của Quách Nhất Hàng, trong đầu anh cũng đã nhanh chóng dàn dựng nên một kế hoạch thoát tội hoàn hảo rồi, có phải không?"

"Không phải!" Đậu Tự Lực phủ nhận.

"Có phải hay không!!?" Triệu Ngọc cao giọng, vênh mặt nhếch mép nói: "Anh đã mau chóng vạch ra một câu chuyện báo thù vô cùng hoàn mỹ, anh mặc vào quần áo của Quách Nhất Hàng, bắt đầu thực hiện kế hoạch giết hết những người đã từng hãm hại Kiều Như Tuyết!"

"Vì để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, anh còn tách những người chết ra ở những nơi khác nhau, dùng những phương pháp khác nhau để giết người! Sau khi giết xong, anh lại lo lắng chúng tôi không thể tra tới Quách Nhất Hàng, anh bèn tạo ra các manh mối trên thi thể của nạn nhân để cảnh sát chơi trò giải câu đố, anh làm tất cả những chuyện này, thật ra chỉ để che giấu một sự thật rằng anh mới chính là hung thủ giết người!!!"

Roẹt...

Trong nháy mắt, mỗi một người đang có mặt tại đây đều cảm thấy bầu trời giống như bị sương mù bao phủ lập tức trở nên âm u, hơn nữa còn nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn kéo tới!

Nhưng mà, bầu trời ngoài kia vẫn vạn dặm không mây, ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn bình thường.

Lúc này, mọi người mới hiểu được hóa ra sương mù và tiếng sấm ấy đang vang lên trong lòng bọn họ, bởi vì bọn họ chỉ là bị chấn động bởi lời nói của Triệu Ngọc mà thôi!

"Ngậm máu phun người, ngậm máu phun người! Quá vô lý, quá vô lý!" Đậu Tự Lực tức giận đến nỗi không thể tự kiềm chế được, đấm ngực giậm chân, chỉ hai ngón tay về phía Triệu Ngọc mà mắng to: "Cái đồ bạch lư cầu? Muốn oan uổng người tốt thì cũng vừa vừa phải phải thôi, anh làm vậy cũng quá đáng lắm rồi đấy..."

"Cái gì cái gì? Bạch lục cầu?" Triệu Ngọc quay đầu nhìn các cảnh sát địa phương một cái, mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của câu này nhưng cũng tin chắc đó nhất định không phải là một lời hay ho gì, lúc này mới quay đầu lại mà chửi ầm lên: "Đ* m* tổ tiên nhà anh! Dám mắng bố mày à? Được lắm? Đậu Tự Lực, anh là cái thá gì chứ, bây giờ anh chỉ là một thằng tội phạm, tội phạm, có hiểu không? xxx (15 câu chửi tục)..."

"Lãnh đạo lãnh đạo..." Cảnh sát bên cạnh thấy Triệu Ngọc nổi trận lôi đình, muốn giơ tay kéo Triệu Ngọc lại, nhưng mà Triệu Ngọc vừa trợn mắt lên thì cậu ta bị dọa trở lại.

Kết quả, Triệu Ngọc hất hàm, dùng hơn năm mươi câu mắng chửi người kinh điển để chửi rủa Đậu Tự Lực, chửi đến nỗi Đậu Tự Lực chỉ còn nước á khẩu chẳng nói thêm được lời gì, mặt đỏ tới mang tai, cả người ngây ra như phỗng! Anh ta trăm triệu không hề ngờ tới vị lãnh đạo đến từ trung ương lại là một cao thủ có tài năng chửi đổng như đã ăn sâu vào tận xương rồi!

"Được, được rồi!" Sau khi chửi xong, Triệu Ngọc mới sảng khoái vội vàng giương tay ra, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, giống như vừa rồi chẳng có gì xảy ra vậy, hắn nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất bình tĩnh, xin lỗi! Thôi, chúng ta chính thức bắt đầu..."

Mẹ nó...

Trong nháy mắt, các cảnh sát có mặt lập tức sững sờ, ngay cả Lý Thiến và Trương Dũng cũng vô cùng lúng túng...

"Được rồi, được rồi! Các anh cũng đừng nói gì nữa, nghe tôi nói đây!" Triệu Ngọc ra hiệu rồi nói: "Đậu Tự Lực mặc vào quần áo của Quách Nhất Hàng, đội mũ của Quách Nhất Hàng lên, sau đó đâm Khang Nhạc Minh bị thương, để Khang Nhạc Minh lầm tưởng hung thủ thật sự chính là Quách Nhất Hàng! Nhưng trên thực tế..."

"Lại nữa! Cho tôi xin! Cho tôi xin..." Đậu Tự Lực sắp quỳ xuống với Triệu Ngọc rồi, anh ta chắp hai tay lại mà nói: "Anh đừng có ngậm máu phun người nữa có được không? Không bắt được hung thủ nên muốn đẩy hết cho tôi sao?"

"Nhưng trên thực tế, Quách Nhất Hàng đã chết rồi, thi thể cũng đã bị Đậu Tự Lực xử lý xong rồi, chỉ cần anh ta không nói gì thì không ai trong chúng ta biết được!" Triệu Ngọc vẫn rất chú tâm mà tiếp tục nói: "Đậu Tự Lực cảm thấy chỉ cần chúng ta không tìm được Quách Nhất Hàng, vụ án sẽ vĩnh viễn không thể nào kết lại được! Anh ta cũng không có chứng cớ ngoại phạm, nên trong lúc này rất sợ chúng ta hoài nghi đến mình cho nên đã chuẩn bị xong mọi thứ từ trước rồi! Có điều... thật đáng tiếc nha!" Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời và thở dài một tiếng, mang vẻ nghiền ngẫm nói: "Anh đã bỏ quên một chuyện vô cùng quan trọng!"

"Chuyện... chuyện gì?" Các cảnh sát run run rẩy rẩy hỏi một câu.

"Đương nhiên là gặp phải tôi rồi?" Triệu Ngọc vỗ vỗ ngực mình rồi nói: "Khẳng định anh sẽ không nghĩ tới, vụ án vừa xảy ra, ngay cả thần thám nổi tiếng cả nước là tôi đây cũng bị điều động đến, đúng không? Khụ..." Triệu Ngọc hắng giọng, không biết xấu hổ mà nói: "Có thể các vị còn không biết, tôi - Triệu thần thám, Triệu Ngọc - vừa mới điều tra và phá được vụ án thi thể nữ không đầu, được liệt vào vụ án thần bí nhất cả nước đấy! Ha ha ha... Thế nào? Sợ chưa?"

"Trời ạ..." Một cảnh sát có dáng người thấp bé vội vàng nói: "Trên đời này mà lại có người dám tự nhận mình là thần thám sao? Cái này... cái này cũng quá..."

Dĩ nhiên cậu ta không dám nói ra bốn chữ "không biết xấu hổ".

"Đậu Tự Lực, khẳng định là anh không ngờ rằng tôi lại nghi ngờ tới anh đúng không?" Triệu Ngọc hắc hắc cười lạnh nói: "Lần này, anh còn gì để chối nữa không?"

"..." Khuôn mặt Đậu Tự Lực tối tăm như tro tàn, ánh mắt bắn ra ánh sáng giống như đang nhìn một tên tâm thần vậy. "Cho tôi xin đi, tôi thật sự không biết nói cái gì nữa! Tôi yêu cầu được gặp cấp trên của các anh, tôi phải tố cáo anh mới được! Tại sao các anh có thể hãm hại người khác như vậy chứ, mau tháo còng tay ra cho tôi..."

Ngay lúc Đậu Tự Lực căm giận phản kích thì điện thoại di động của Triệu Ngọc lại tích tích vang lên hai tiếng. Triệu Ngọc lén mở tin nhắn ra nhìn, một tia gian xảo chợt lóe qua trong mắt.

"Ha ha ha... Ha ha ha ha..." Một giây sau, Triệu Ngọc lại ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười kia không thể nghi ngờ đã khiến những người đang có mặt cảm thấy sởn gai ốc!

"Đậu Tự Lực... Tôi hiểu rồi!" Triệu Ngọc dữ tợn cười gằn rồi nói: "Anh vẫn luôn biểu hiện ra bình tĩnh như vậy, thật ra không phải bởi vì anh vô tội, mà là... tôi chưa nói đến trọng điểm mà thôi!"

Một câu này của Triệu Ngọc khiến không khí trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Đậu Tự Lực cũng bỗng dưng giật mình tại chỗ, dường như cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra vậy.

"Hừ hừ..." Triệu Ngọc cắn răng nói: "Tạ Hạo nhìn thấy bóng người có mái tóc dài; ca nô của đoàn làm phim bị ai đó lái đi; còn nữa, những người chết bị mang đến nhiều chỗ khác nhau như vậy. Toàn bộ những chuyện này đều chứng tỏ anh còn có một tên đồng bọn nữa đúng không? Giờ thì anh có muốn kể về tên đồng bọn này của anh không?"

"Anh... có ý gì?" Không ngờ, sau khi nghe thấy hai chữ "đồng bọn", Đậu Tự Lực lập tức lộ ra vẻ khẩn trương.

"Hừ, tôi nói cho anh vậy, không cần anh nói đâu!" Bỗng dưng Triệu Ngọc ngừng cười, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Con mẹ nó, chẳng lẽ mấy người cho rằng tôi là tên bị bệnh tâm thần sao? Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi vốn đã không hy vọng rằng đội trưởng Đậu sẽ nói thật với tôi. Cho nên, vừa rồi tôi chỉ đóng kịch với mấy người mà thôi! Ha ha ha... Đậu Tự Lực, anh trúng kế rồi!"

Vừa nói, Triệu Ngọc vừa mở một đoạn video trong điện thoại di động của mình ra, lạnh lùng nói: "Đồng bọn của anh đã nhận tội rồi!!!"

...

Trong video trên điện thoại di động của Triệu Ngọc bất ngờ xuất hiện một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, bà lão đang than trời trách đất, nghẹn ngào khóc rống, nhìn về phía ống kính mà hô to: "Người là do tôi giết! Do tôi giết cả! Hu hu... Không hề liên quan đến con trai của tôi đâu, các người hãy thả nó ra đi, thả nó ra, hu hu hu..."

Trong video, ngoại trừ tiếng khóc của bà lão ra còn thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chó sủa nữa, rất rõ ràng là con chó Đại Hanh cũng đang có mặt ở đó.

Triệu Ngọc cũng không đợi video được phát xong liền quát lên, âm thanh chấn động như sấm: "Đậu Tự Lực! Lưu Thải Vân - mẹ anh chính là đồng bọn của anh, vụ án giết người động trời trên hòn đảo hoang là do hai mẹ con anh hợp tác làm ra! Bà ta đã nhận hết tội rồi, anh còn gì để nói nữa không?"

"Không... không thể nào!!! Tại sao... Tại sao lại có thể như vậy được?" Đậu Tự Lực kích động lui ra phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống. Mái tóc của anh ta vốn luôn bết lại nay cũng vô lực rũ xuống, dường như đang sắp sụp đổ vậy.

"Hừ! Anh cho rằng anh là đội trưởng đội cảnh sát là có thể giấu giếm được mọi thứ sao?" Triệu Ngọc cười lạnh: "Muốn chơi với tôi sao, anh còn non lắm! Không ngờ tới chứ gì? Tôi đã đoán ra được Lưu Thải Vân chính là đồng bọn của anh từ lâu rồi, cho nên cũng đã phái người đến nhà anh, nói rõ lợi và hại của chuyện này, sau đó bà ta đã thừa nhận hết tội lỗi rồi!"

Nghe lời nói của Triệu Ngọc tuy lý lẽ rất chính đáng, vần và điệu kết hợp nhuần nhuyễn, nhưng lại thầm giở thủ đoạn chẳng theo quy tắc bình thường nào. Hóa ra, trong lúc Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực tranh cãi nãy giờ, Tăng Khả bên cạnh không hề nhàn rỗi.

Đầu tiên là cậu ta gửi những video trong thẻ nhớ mà Đậu Tự Lực định hủy đi cho Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn đang tra hỏi Lưu Thải Vân ở nhà Đậu Tự Lực.

Sau đó, cậu ta còn cắt câu lấy nghĩa trong lời nói của Đậu Tự Lực, chẳng hạn như câu "Cho nên tôi đã giết hết người của đoàn làm phim?" kia, vốn là một câu nghi vấn cộng thêm tức giận, nhưng sau khi được Tăng Khả sửa chữa lại, dấu hỏi phía sau đã biến thành dấu chấm than.

Ngoài ra, Triệu Ngọc bắt đeo còng tay lên cho Đậu Tự Lực cũng là có mục đích, sau khi Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn nhận được bức ảnh Đậu Tự Lực đeo còng tay thì tất nhiên sẽ có thêm phần thắng trong khi thẩm vấn Lưu Thải Vân.

Hơn nữa, bản thân Ngô Tú Mẫn cũng chính là một chuyên gia tâm lý, cho nên dưới sự oanh tạc liên tiếp của cô ấy, cuối cùng cũng có được video nhận tội của Lưu Thải Vân vừa rồi.

Nhưng mà trong video, Lưu Thải Vân lại nói những người đó đều là do bà ta giết, hiển nhiên không đúng với sự thật. Cho nên, nếu muốn biết toàn bộ sự thật, Triệu Ngọc phải quạt thêm gió vào ngọn lửa đang cháy to, nhân cơ hội này khiến Đậu Tự Lực hoàn toàn sụp đổ mới được.

Vì vậy, Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục gây áp lực cho Đậu Tự Lực: "Đậu Tự Lực, buổi tối hôm đó, anh có thể dựng lên một kế hoạch thoát tội hoàn hảo đến như thế là do anh còn có một tên đồng bọn cũng đang có mặt ở đó, mà tên đồng bọn này hẳn là chắc chắn sẽ giúp đỡ anh hết sức. Bởi vì bà ta chính là mẹ anh - Lưu Thải Vân!"

"Lúc ấy, hai mẹ các anh đều có mặt trên đảo, bà ta chính là đồng bọn của anh!!"

Triệu Ngọc gầm một tiếng, Đậu Tự Lực không kiềm chế nổi mà cả người run lên.

"Nhất định là hai người đã ngồi trên một chiếc ca nô khác để đến đảo." Triệu Ngọc tiếp tục trình bày suy luận của mình: "Tôi đã kiểm tra qua địa hình của hòn đảo này, ca nô của hai người hẳn là đã đỗ lại ở một bãi đá ngầm bên ngoài rừng chắn gió. Bởi vì nơi đó có rất nhiều hang động thiên nhiên, nếu hai người kéo ca nô vào đó thì sẽ không bị người trên đảo bắt gặp được!"

"Cũng chính vì vậy, anh mới chọn đâm Khang Nhạc Minh ở rừng chắn gió! Bởi vì sau khi đâm anh ta xong, anh có thể trực tiếp lái ca nô trở về!"

Nghe suy luận của Triệu Ngọc, không khí cực kỳ im lặng, Đậu Tự Lực cũng không lên tiếng.

"Vừa rồi là chuyện thứ nhất, nói chuyện sau đó đi!" Triệu Ngọc lại nói: "Sau khi giết người xong, hai người chia thành hai đường, một người lái ca nô của đoàn làm phim đi, ngụy tạo thành hiện trường giả rằng Quách Nhất Hàng gây án lén bỏ trốn; mà người còn lại thì cần phải tiêu hủy thi thể của Quách Nhất Hàng, phải đảm bảo không ai có thể phát hiện ra thi thể của cậu ta!"

"Theo tôi đoán thì, anh tuổi trẻ cường tráng, nhất định anh sẽ đảm nhận chuyện xử lý thi thể. Cho nên, anh lái ca nô mang thi thể của Quách Nhất Hàng ném vào biển khơi, hoặc là chở đến một nơi nào đó để giấu đi. Còn mẹ anh thì lái ca nô của đoàn làm phim đến bờ biển Khúc Lương, tạo ra hiện trường chạy trốn giả của Quách Nhất Hàng!"

"Anh... Các người... Quá hèn hạ! Anh lừa tôi!?" Cả người Đậu Tự Lực run rẩy, hai mắt đỏ bừng: "Các người lừa gạt một người lớn tuổi, không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Các người có còn sót lại chút đạo đức hay nhân tính nào không?"

"Đậu Tự Lực!" Triệu Ngọc quát to một tiếng, cao hơn Đậu Tự Lực một quãng tám: "Là thật thì không phải giả, mà giả thì không thể nào thành thật được! Đây chính là sáu mạng người đấy! Không, tính luôn Quách Nhất Hàng, đã thành bảy mạng rồi! Lời này phải dùng để hỏi anh mới đúng! Thân là đội trưởng đội cảnh sát, ở thời điểm giết người, anh có cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?"

"Anh... các người thật đê tiện! Tôi... tôi liều mạng... với các người! A..." Vừa nói chuyện, Đậu Tự Lực vừa xông về phía Triệu Ngọc.

Lý Thiến sợ hết hồn, vội vàng giơ súng lên.

Mà lúc này, dẫu sao xung quanh cũng có nhiều cảnh sát như vậy, họ ào lên, lập tức ngăn được Đậu Tự Lực.

"Thấy chưa? Thấy chưa? Anh ta muốn mưu sát mệnh quan triều đình kia kìa?" Triệu Ngọc phùng mang trợn mắt, càng thêm hăng hái hơn.

"A!" Đậu Tự Lực tức giận đến nỗi a a hét to lên, miệng không ngừng quát: "Tên họ Triệu kia, mày oan uổng người tốt, oan uổng tao thì thôi, còn oan uổng mẹ tao nữa, mày không phải là người!"

"Tôi không xử oan mẹ anh, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, mẹ anh đã nhận hết tội rồi! Chiêu trò giết người của hai mẹ con anh đã bị vạch trần, hãy đợi ngày bị luật pháp trừng trị đi!" Một câu mà Triệu Ngọc cũng không chịu thua.

"Hừ! Mơ mộng hão huyền! Các người xui khiến người ta nhận tội một cách phi pháp, tội danh không thành lập! Mẹ tôi bị các người ép buộc nên mới nhận tội, chúng tôi không giết người, chúng tôi không có tội! Tội danh mà các người bịa đặt cho chúng tôi không thành lập! Tôi muốn kiện các người, các người là cảnh sát quốc gia, hiểu biết pháp luật lại cố tình vi phạm, tôi muốn..." Đậu Tự Lực bị các cảnh sát giữ chặt nhưng vẫn cố gắng giãy giụa, giống như muốn xé nát Triệu Ngọc ra vậy.

Đáng chết!

Triệu Ngọc vốn là muốn ép Đậu Tự Lực suy sụp rồi tự nhận tội, ai dè anh ta còn liều chết chống chế, cuối cùng còn cắn ngược hắn lại một cái!

"Sao vậy? Sao vậy? Sao lại thành ra thế này!" Ngay tại lúc này, Cục trưởng Vương Thành Cương đã chạy tới nơi, vừa thấy bên trong phòng làm việc biến thành một đống hỗn loạn, ông ta lập tức hét lớn một tiếng: "Dừng tay! Tất cả đều dừng tay lại cho tôi!"

Cục trưởng vừa gầm một tiếng, lúc này các cảnh sát mới dừng tay lại, mà Đậu Tự Lực cũng không giãy giụa gào thét nữa.

"Tổ trưởng Triệu, trong điện thoại... tôi đều đã nghe thấy cả rồi!" Chân mày Vương Thành Cương nhíu chặt lại, ông ta đi tới bên người Triệu Ngọc, biểu cảm phức tạp mà nói: "Tôi thừa nhận, đúng là Đậu Tự Lực có hiềm nghi rất lớn! Tôi cũng thừa nhận, tổ điều tra đặc biệt của các anh có đặc quyền, tôi chỉ là một cục trưởng nho nhỏ không thể ngăn cản!"

"Nhưng mà tôi hy vọng ngài có thể đối xử với đồng nghiệp của tôi một cách công bằng, chính trực, và cả người thân của anh ta nữa!"

"Tổ trưởng Triệu! Nếu như Đậu Tự Lực có liên quan đến vụ án mạng trên đảo Vĩnh Tiến, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! Có điều, tôi cũng mong ngài có thể hành động thận trọng, lỡ như trong chuyện có hiểu lầm gì đó... sẽ không tốt lắm đâu!"

"Hiểu lầm? Cục trưởng Vương, nếu như không chắc chắn thì tôi sẽ vu oan cho một đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao? Tôi nói cho ông biết, nếu không phải vì mặt mũi thì tôi đã sớm để cho anh ta lộ rõ nguyên hình rồi, còn cần phải chờ tới hôm nay sao?" Nếu tình hình đã đến mức quyết liệt như vậy rồi thì Triệu Ngọc cũng không có lý do gì để nhượng bộ nữa, lúc này, hắn cao giọng gầm lên: "Cục trưởng Vương, Lưu Thải Vân đã nhận tội rồi, các nạn nhân chính là do hai mẹ con bọn họ giết, còn gì để nói nữa đâu?"

"Anh nói bậy! Nói bậy!" Đậu Tự Lực gào to. "Mẹ tôi bị các người hãm hại! Toàn bộ những lời bà ấy nói đều do bị các người ép buộc mà ra!"

"Anh mới nói bậy, đồng nghiệp của chúng tôi nói chuyện với bà ấy rất bình thường!" Triệu Ngọc không đồng ý.

"Được rồi! Được rồi!" Cục trưởng Vương vội vàng khoát tay, nói với Triệu Ngọc: "Nếu ngài đã khăng khăng như vậy thì bây giờ chúng ta giải Đậu Tự Lực về Cục Cảnh sát trước, đồng thời cũng áp giải mẹ anh ta tới cục, sau đó chúng ta xử lý theo trình tự, có được không?"

Nhưng mà Tăng Khả lại bất đắc dĩ lắc đầu. Hóa ra là Lưu Thải Vân chỉ thừa nhận mình là kẻ giết người thôi, không liên quan tới Đậu Tự Lực, hơn nữa còn không chịu khai báo tình tiết cụ thể nữa!

Hỏng bét!

Triệu Ngọc không khỏi thất vọng, nếu như Lưu Thải Vân từ chối khai báo, Đậu Tự Lực chết cũng không chịu thừa nhận thì chuyện này quả thật đã trở nên phiền toái rồi!

"Thế nào, tổ trưởng Triệu?" Cục trưởng Vương thúc giục: "Có chuyện gì muốn nói thì đợi về Cục Cảnh sát rồi nói, được không?"

Ài!

Dưới tình huống này, Triệu Ngọc cũng không có lý do gì để kiên trì nữa, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Cục trưởng Vương Thành Cương liền vội vàng ra hiệu cho cấp dưới, mọi người ào lên, lập tức bao vây Đậu Tự Lực và đi lên boong tàu.

Ngay tại lúc Đậu Tự Lực đi ngang qua Triệu Ngọc, anh ta hung ác trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, trong ánh mắt vừa có tà ác và âm trầm, cũng có rét lạnh và khiêu khích...

Chậc chậc...

Nhìn Đậu Tự Lực bị giải đi, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi nặng trĩu. Hắn vô cùng rõ ràng rằng một khi trở lại Cục Cảnh sát và làm theo trình tự chính quy thì cơ hội để Đậu Tự Lực thoát tội là rất lớn! Chỉ cần anh ta và Lưu Thải Vân chết cũng không chịu nhả ra thì cảnh sát không thể làm gì cả.

Vì vậy, hắn lo lắng nhìn điện thoại di động, hy vọng có thể nhận được tin tốt từ Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn.

Không ngờ, tin tốt còn chưa tới, tin xấu đã tới trước một bước. Triệu Ngọc mới vừa liếc nhìn thì điện thoại di động đã vang lên, là liên lạc viên Trần Trác gọi tới.

Sau khi bắt máy, Trần Trác chỉ nói mấy chữ, Triệu Ngọc liền hiểu rõ. Xem ra, nhất định là Cục trưởng Vương Thành Cương đã báo chuyện này cho Tổng cục Hình sự rồi, Trần Trác gọi tới là để hỏi thăm tình hình cụ thể!

Con mẹ nó...

Triệu Ngọc thầm mắng một câu trong lòng, chưa đợi Trần Trác nói xong đã trực tiếp cúp máy. Một giây sau, Triệu Ngọc dời ánh mắt độc ác về phía Đậu Tự Lực.

Được thôi!

Đậu Tự Lực, là do anh tự chuốc lấy đấy! Vì phá án, ông đây chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng thôi, lần này, tôi sẽ chống mắt lên xem anh có chống đỡ được không!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro