Chương 217: Công lược gian thần Tả tướng (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Hơn một năm nay, cô đều ở trong phủ Tả tướng, được Đoan Mộc Thanh Duyệt che chở, mặc dù Lăng Mộ Lam kia muốn đối phó với cô, lại thế nào đều tìm không ra biện pháp.

Lăng Mộ Lam đã tiến cung được nửa tháng, nghe nói nàng ta ở trong cung rất được sủng ái.

Chỉ là, để ngoại nhân nghi hoặc chính là, không biết vì sao, chỉ cần Lăng Mộ Lam được thị tẩm, ngày hôm sau, khuôn mặt của Lăng Mộ Lam nhất định sẽ bị thương. Hơn nữa còn là hoàng đế 'tự tay' làm bị thương!

Để không ảnh hưởng đến kế hoạch của Đoan Mộc Thanh Duyệt, Đoan Mộc Thanh Duyệt mỗi lần sai người làm Lăng Mộ Lam bị thương đều sẽ không quá nặng, dùng thuốc trị liệu tốt, dăm ba ngày liền khỏi.

Sau đó, lại thêm vết thương mới...

Đoan Mộc Thanh Duyệt vì cô mà làm Lăng Mộ Lam bị thương, tuy rằng Lăng Vu Đề có đôi khi sẽ cảm thấy hắn hơi tàn nhẫn, nhưng cũng sẽ cảm thấy thật vui vẻ.

Ít nhất cô biết Đoan Mộc Thanh Duyệt là quan tâm đến cô!

Vào cung dự tiệc, nhất định là có đồ ăn ngon. Đồ ăn ngon trong cung không ăn mà nói, chẳng phải thật là lãng phí sao? ! Nhưng cô đeo khăn che mặt cũng không có biệp pháp ăn cái gì nha!

Lấy khăn che mặt xuống mà nói... tuy rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng Lăng Vu Đề cũng không muốn mình làm Đoan Mộc Thanh Duyệt mất mặt!

Dù sao trong mắt mọi người, cô chính là nữ nhân của Đoan Mộc Thanh Duyệt!

Cũng may nửa tháng trước Đoan Mộc Thanh Duyệt đã nói cho cô muốn đi hoàng cung tham gia cung yến, không biết là vì cuối năm hay vì nguyên nhân nào khác. Trong khoảng thời gian này Đoan Mộc Thanh Duyệt rất bận rộn, mỗi ngày đều ở trong thư phòng xử lý công việc, gặp những người từ trước tới giờ cô chưa từng gặp qua.

Tuy rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt chưa bao giờ sẽ tránh cô, nhưng Lăng Vu Đề vẫn tự giác không đi thư phòng.

Không cần ở bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Vu Đề càng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.

Nhìn mặt mình, Lăng Vu Đề đột nhiên nghĩ tới mỹ phẩm ở hiện đại, kem che khuyết điểm các loại! Cô nảy ra ý tưởng, nghĩ đến nếu không mình thử dùng những dược này làm thành thứ cùng loại với kem che khuyết điểm hay gì!

Cho dù đến lúc đó không thể che hết tất cả những vết sẹo trên mặt cô, nhưng nếu có thể làm mờ đi một phần cũng tốt! Dù sao cô cũng không có biện pháp buông tha cho mỹ thực ở trong cung!

Còn đừng nói, cô cả ngày ở trong Dược viện vùi đầu nghiên cứu, đúng là thật sự để cô nghiên cứu thành công!

Đoan Mộc Thanh Duyệt biết cô đang nghiên cứu một loại thuốc nào đó, hắn không hỏi đó là thuốc gì, Lăng Vu Đề cũng không nói.

Cô tính toán, cho Đoan Mộc Thanh Duyệt một bất ngờ! !

Một ngày này, Lăng Vu Đề đã nhờ Vũ Trúc giúp cô búi một kiểu tóc như mây bay* , cắm thêm một cây trâm vàng có tua rua khảm hồng ngọc. Mặc một chiếc váy lụa dài thắt eo tay áo rộng màu xanh lam, thêu mây cỏ cùng chim nhạn những điều tốt lành, đi một đôi giày đế mềm thêu ngọc trai.

Ngay lúc Vũ Trúc đang định giúp cô đeo khăn che mặt, Lăng Vu Đề liền khoát tay: "Tự ta làm là được rồi, Vũ Trúc em đi ra ngoài trước đi."

Vũ Trúc ngẩn người, đeo cái khăn che mặt, còn muốn nàng né đi sao?

"Vâng." Vũ Trúc gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.

Chờ Vũ Trúc đóng cửa phòng lại, Lăng Vu Đề từ trong hộp trang sức trên bàn trang điểm lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Cô ngồi trước chiếc gương mà Đoan Mộc Thanh Duyệt đặc biệt đưa cho cô, chiếc gương có độ trong suốt rõ ràng giống như một chiếc gương ở hiện đại, bôi bôi chét chét lên mặt mình.

Ước chừng nửa giờ sau, Vũ Trúc ở bên ngoài có chút lo lắng gọi cô: "Cô nương, người mang cái khăn che mặt lâu như vậy sao? Người sẽ không phải lại đem tóc ta làm cho người phá đi đi?!"

Sở dĩ Vũ Trúc sẽ dùng từ 'lại' đương nhiên là vì Lăng Vu Đề từng có tiền án! Có lần, Lăng Vu Đề nghĩ rằng việc búi lên sau đó đeo đồ trang sức cái gì thật sự là quá nặng, lại nghĩ dù gì cũng không ra ngoài gặp ai, nên liền vụng trộm gỡ xuống.

Lăng Vu Đề đứng dậy khỏi ghế, sau đó cầm chiếc áo choàng viền lông thú màu trắng treo trên giá mặc lên người, lại cầm khăn che mặt đặt trên bàn trang điểm lên.

Cô mỉm cười với chính mình trong gương, rồi mới bước tới cửa phòng mở cửa.

"Cô..." Lời nói của Vũ Trúc bị nàng nuốt xuống, bởi vì, nàng lúc này kinh diễm đến không nói nên lời!

Nhìn thấy Vũ Trúc trợn to mắt, há hốc miệng trong mắt đều là tràn đầy kinh diễm, Lăng Vu Đề nhếch môi cười toe toét: "Sao vậy? Không nhận ra ta?"

Vũ Trúc mở miệng, lại là một từ: "Cô ..." Chưa kịp nói xong, đã bị nước miếng của mình làm cho nghẹn bắt đầu ho khan.

Một lúc sau, Vũ Trúc mới trở lại bình thường, không dám tin nhìn Lăng Vu Đề: "Cô nương, người là làm như thế nào?! Vết sẹo trên mặt, biến mất?!"

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không phải là biến mất, mà là bị ta che khuất. Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng để A Duyệt đợi lâu." Nói xong, Lăng Vu Đề đem khăn che mặt trong tay mang lên.

Bởi vì mấy ngày nay Lăng Vu Đề đều ngủ ở trong viện của cô, cho nên cô phải từ viện của mình đi đến Thanh Cư.

"Ôi cô nương... làm sao lại đeo khăn che mặt?! Cô nương xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không cần thiết đeo khăn che mặt!" Vũ Trúc khó hiểu nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề vừa đeo khăn che mặt lên vừa mỉm cười: "Ta muốn cho A Duyệt một kinh hỉ!"

Vũ Trúc mỉm cười gật đầu: "Thì ra là thế, vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi!"

Tuyết rơi đã mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng tạnh một lúc. Lăng Vu Đề và Vũ Trúc cùng nhau đi đến Thanh Cư.

Đoan Mộc Thanh Duyệt dậy từ rất sớm, sau đó lại xử lý một số việc. Nghe được Mông Nguyên bẩm báo Lăng Vu Đề đến đây, hắn mới gật đầu, liếc nhìn người đàn ông trung niên ngồi cách mình không xa.

"Đại Kỳ quốc bên kia, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được, đi đi." Đoan Mộc Thanh Duyệt nhàn nhạt nói.

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đứng dậy, chắp tay: "Thuộc hạ, nhất định không phụ sự kỳ vọng của chủ tử!"

Đoan Mộc Thanh Duyệt gật đầu, người đàn ông trung niên liền nhấc chân rời khỏi thư phòng, đúng lúc gặp Lăng Vu Đề vừa đi tới cửa.

Nhìn người đàn ông trung niên có khuôn mặt và mặc quần áo cực kỳ phổ thông, Lăng Vu Đề dừng lại một chút. Người đàn ông trung niên kia cũng dừng lại, cung kính cười với Lăng Vu Đề: "Chào cô nương!"

Lăng Vu Đề gật gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Đoan Mộc Thanh Duyệt đã đi ra khỏi thư phòng: "Tới rồi."

Đem tầm mắt chuyển đến trên người Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó bước vào: "Ân, ăn sáng xong đã uống thuốc chưa?"

Bởi vì muốn trang điểm, nên Lăng Vu Đề làm bữa sáng cho Đoan Mộc Thanh Duyệt xong, sai người mang đến Thanh Cư.

Nghe được Lăng Vu Đề quan tâm, Đoan Mộc Thanh Duyệt tự nhiên gật đầu đáp: "Ân, đã dùng qua."

Nhìn Lăng Vu Đề ăn mặc đẹp đẽ, mặc dù đeo khăn che mặt, Đoan Mộc Thanh Duyệt vẫn cảm thấy: "Hôm nay nàng rất xinh đẹp!"

Nghe được lời tán thưởng chân thành này, Lăng Vu Đề đỏ mặt, hơi cụp mi mắt xuống. Ngay sau đó, cô lại ngước mắt lên nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt, có chút kích động nói: "A Duyệt, ta muốn cho chàng một bất ngờ!"

Đoan Mộc Thanh Duyệt nhướng mày, sau đó nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề hai tay trống trơn, đổ là có chút tò mò cái gọi là kinh hỉ của cô: "Được, đưa cho ta."

"Trước tiên chàng phải nhắm mắt lại!"

Đoan Mộc Thanh Duyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề không có lập tức gỡ khăn che mặt xuống.


*Kiểu tóc của Tiểu Vu ta nghĩ như thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro