Chương 221: Công lược gian thần Tả tướng (Xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Hoàng đế ngồi trên long ỷ kiềm chế cơn tức giận, hắn ta đang nghĩ đến muốn Tả tướng tìm cách đối phó với hoàng đệ này của mình đâu.

Hắn ta nghiêng đầu, bỗng chốc nhìn thấy nữ tử bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Trong mắt Hoàng đế xẹt qua kinh diễm, nhưng nhìn cô cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt thân mật như vậy, liền không có loại ý tưởng khác, chỉ cảm thấy nữ tử này thật xinh đẹp.

"Đoan Mộc ái khanh nha, vị bên cạnh ngươi là?" Hoàng đế hỏi.

Đoan Mộc Thanh Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế: "Bẩm hoàng thượng, nàng là vị hôn thê của vi thần, khụ khụ... "

Ba chữ vị hôn thê vừa ra, những người đó đều cảm thấy, hôm nay bọn họ thật sự đã đổi mới cái nhìn về Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Tỷ như nói, hắn bị đánh sẽ không tức giận, ánh mắt vậy mà dị thường dịu dàng! Còn, còn có vị hôn thê! ?

Hoàng đế cũng rất là kinh ngạc, nhưng sau khi ngạc nhiên qua đi lại cười lớn nói chúc mừng, đồng thời còn hỏi hai người khi nào sẽ tổ chức tiệc vui.

Đoan Mộc Thanh Duyệt nói, nhanh!

Lăng Vu Đề khó được có chút ngượng ngùng rũ mi mắt xuống, mấy ngày trước Đoan Mộc Thanh Duyệt đã nói muốn cưới cô, để cô chính thức vào gia phả nhà hắn.

Cô chưa bao từng nghĩ tới việc yêu cầu Đoan Mộc Thanh Duyệt cho cô một danh phận, cô cũng không thèm để ý danh phận cái gì! Nhưng là, cô để ý phần tâm ý muốn cho cô danh phận kia của hắn!

Vì vậy, cô không chút do dự nào gật đầu đồng ý gả cho hắn.

Sau yến hội, hai người về tới phủ Tả tướng. Lăng Vu Đề mệt muốn chết rồi, mặc dù kem che khuyết điểm trên mặt rất hiệu quả, nhưng lại hoàn toàn kín gió, làn da là cần hô hấp, không có cách nào hô hấp, thật sự rất khó chịu.

Sau khi tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, Lăng Vu Đề định đợi đến ngày thành thân mới sử dụng loại kem che khuyết điểm này, lúc khác cô tuyệt đối không dùng.

Sau khi thoải mái tắm nước nóng giải tỏa mệt mỏi, Lăng Vu Đề liền lên giường ngủ thiếp đi.

Bởi vì Đoan Mộc Thanh Duyệt nói trước khi thành thân không thể ngủ chung với cô, nên bắt đầu từ mấy ngày hôm trước cô đều ở trong viện của mình ngủ ——

Đoan Mộc Thanh Duyệt và Lăng Vu Đề thành thân vào tết nguyên tiêu ngay sau giao thừa.

Hôn lễ không tính làm thật hoành tráng, trừ bỏ những tâm phúc luôn đi theo Đoan Mộc Thanh Duyệt tham gia, không có mời bất luận kẻ nào.

Liền ngay cả Hoàng đế, đều không mời.

Đây là Lăng Vu Đề yêu cầu. Đoan Mộc Thanh Duyệt ban đầu muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho cô. Nhưng cô lo lắng thân thể Đoan Mộc Thanh Duyệt không chịu nổi, nên từ chối.

Nửa tháng thời gian trôi qua rất nhanh, trong nửa tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện, hoàn toàn khác với tình tiết trong cốt truyện.

Có Đoan Mộc Thanh Duyệt bày mưu tính kế, Hoàng đế đã nhanh chóng đánh bại Hướng Dĩ Thần còn chưa có ý định làm phản, còn là loại mà tàn phế vĩnh viễn không thể xoay mình...

Không thể chấp nhận được, Hướng Dĩ Thần ở đêm trước tết nguyên tiêu một ngày, tự sát.

Lăng Vu Đề hỏi Đoan Mộc Thanh Duyệt, tại sao lại muốn ép chết Hướng Dĩ Thần, không phải là muốn xem hai huynh đệ họ đấu tranh nội bộ, để Hướng Dĩ Thần đoạt được ngôi vị Hoàng đế, sau đó lại đối phó với Hướng Dĩ Thần sao?

Đoan Mộc Thanh Duyệt nói hắn vốn là tính toán như vậy, muốn từ từ tra tấn người trong hoàng thất Đại Nghiên.

Nhưng là, hắn bây giờ không muốn kéo dài thời gian, không muốn lãng phí thời gian còn lại của mình cho người không quan trọng.

Thế nên hắn dùng một con dao sắc giải quyết mớ hỗn độn này!

Hướng Dĩ Thần đã chết, trái tim của Lăng Mộ Lam cũng chết. Nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát kết thúc sinh mệnh một đời bản thân thật vất vả mới có lại được.

Nàng ta muốn sống thật tốt, trở thành Hoàng hậu, trở thành mẫu thân của Hoàng đế tương lai, sau đó giết Hoàng đế để trả thù cho Hướng Dĩ Thần.

Đáng tiếc, nàng ta không có đợi được đến ngày đó...

Đoan Mộc Thanh Duyệt chỉ để Lăng Mộ Lam có vài ngày tốt đẹp làm sủng phi, sau khi hắn và Lăng Vu Đề kết hôn được một tháng, hắn từ quan.

Đoan Mộc Thanh Duyệt mang theo Lăng Vu Đề đi đến nơi lúc trước là quốc đô Xích quốc, hiện tại là An Châu thành. Người nơi đó cơ hồ đều là người của hắn.

Lăng Mộ Lam, đầu tiên là bị Đoan Mộc Thanh Duyệt an bày cho Hoàng đế một cái tuyệt thế mỹ nhân vào cung để tranh giành sủng ái vắng vẻ. Sau này bị hãm hại, Hoàng đế đem nàng ta biếm lãnh cung.

Một đêm nọ, nàng ta bị người bắt đi.

Nàng ta tỉnh lại, cảm nhận được bị miếng sắt nung nóng đỏ làm bỏng mặt, bỏng da trên thân thể; cảm nhận được bị dao găm một dao lại một dao cứa vào trên mặt và trên cơ thể. Cuối cùng, ở trên miệng vết thương vẩy thực nhan tán.

Nàng ta bị vứt bỏ trong ngôi miếu đổ nát mà lúc trước nàng ta sai người vứt bỏ Lăng Vu Đề, không có sống qua một buổi tối, liền chết.

Một cái phi tử trong lãnh cung mất tích, cũng sẽ không khiến cho bao nhiêu người chú ý.

Hữu tướng Lăng Thư Kiệt bởi vì bị tuôn ra tội tham ô, bị Hoàng đế bãi chức.

Ngay sau đêm giao thừa một ngày thời điểm Lăng Hoán Đông lẻn vào trong phủ Tả tướng muốn giết Lăng Vu Đề, bị bắt.

Lăng Vu Đề không biết, Đoan Mộc Thanh Duyệt nhốt người vào trong địa lao, khoét mắt, chặt hai chân hai tay, để hắn ta sống sờ sờ đói chết.

Còn chưa đầy ba tháng, Đại Kỳ quốc đã trực tiếp xâm chiếm Đại Nghiên quốc.

Hoàng đế vô năng, hơn nữa có Đoan Mộc Thanh Duyệt sau lưng hỗ trợ, Đại Kỳ quốc rất nhanh sẽ từ Thái tử Kỳ Khải Nam tự mình dẫn binh công phá.

Từ nay về sau, Đại Nghiên quốc, trở thành lãnh thổ trên bản đồ Đại Kỳ quốc.

Mà An Châu thành, trở thành địa bàn tư nhân của Đoan Mộc Thanh Duyệt.

————

Tháng Sáu là tháng cô đi đến thế giới này.

Tháng Sáu cũng là tháng cô rời đi thế giới này.

An Châu thành bốn mùa như mùa xuân, rất thích hợp để sinh sống.

Khoảng sân nhỏ nơi cô và Đoan Mộc Thanh Duyệt sống tràn ngập hoa tường vi. Lúc này, đúng là mùa hoa nở. Những bông hoa tường vi nhiều màu sắc tranh nhau đua nở, rất đẹp!

Buổi chiều, ánh nắng vừa phải, chim chóc trên ngọn cây đang nhẹ nhàng hót những tiếng ca tuyệt vời.

Trong phòng, Lăng Vu Đề rưng rưng nước mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt đã ý thức không thanh tỉnh nằm ở trên giường.

Lúc này Đoan Mộc Thanh Duyệt đã nghe không được cô nói chuyển, chỉ vẫn luôn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Nhã, ngoan ..."

Tuỳ ý nước mắt chảy dài trên mặt, Lăng Vu Đề nở nụ cười, nghẹn ngào đáp lại: "Ân, ta sẽ ngoan."

Hắn tựa hồ nghe thấy tiếng của cô, lại tựa hồ không có nghe thấy, lộ ra một cái mỉm cười, rồi tắt thở

Lúc này Lăng Vu Đề mới bật khóc, ghé vào trên ngực hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo của hắn.

Khóc thật lâu thật lâu, Lăng Vu Đề mới bình ổn xuống.

Cô lau lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Đoan Mộc Thanh Duyệt: "Kỳ thực, ta hẳn là cảm tạ không phải sao. Vốn sống không quá hai mươi lăm tuổi, chàng vẫn sống đến hai mươi bảy tuổi, ở cùng nhau thêm hai năm thời gian đâu!"

Nói xong, cô liền đứng dậy, đi ra ngoài lấy chậu nước ấm, lau từng tấc da tấc thịt cho hắn, rồi thay bộ quần áo mới mà cô tự tay làm cho hắn, hắn còn chưa kịp mặc.

Cô cũng tắm rửa sạch sẽ, cố ý trang điểm nhẹ, thay một bộ quần áo mới.

Lăng Vu Đề nằm ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn thật sâu một cái, muốn khắc sâu dung mạo của hắn vào trong trí nhớ của mình.

"A Duyệt, thật cảm ơn có thể gặp gỡ chàng! Thật cảm ơn ở thời gian cuối cùng của chàng có thể ở bên cạnh làm bạn chàng! Tạm biệt."

Nói xong cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Bởi vì mấy năm trước độ hảo cảm cũng đã đầy, nên cô có thể trực tiếp rời đi thế giới nhiệm vụ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro