Chương 226: Công lược bạn trai cũ ngạo kiều (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Hai người tuy rằng học cùng lớp, lại chưa từng gặp nhau, bởi vậy quen biết.

Chính là cách đây không lâu, thời điểm cuối tuần nguyên chủ đi làm thêm ở trong quán cà phê, thấy được, Mộng Tuyết và Nhan Tử Hành đang nắm tay nhau hẹn hò.

Ngày hôm sau đến trường, cô ấy đến chất vấn Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết đỏ vành mắt một mặt xin lỗi thừa nhận, lúc đó nguyên chủ rất đau khổ, có loại cảm giác bị phản bội.

Cô cảm thấy, Mộng Tuyết là khuê mật của mình, vì vậy đã kể cho Mộng Tuyết tất cả những bí mật của mình: Đem bí mật đã từng cùng Nhan Tử Hành yêu đương, hơn nữa tuy rằng chia tay, nhưng vẫn còn thích hắn nói cho Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết biết! Rõ ràng là biết! Nhưng vì sao, còn muốn ở bên Nhan Tử Hành? ?

Mộng Tuyết lúc đó kéo lấy tay nguyên chủ, nói xin lỗi cô ấy, nói Nhan Tử Hành đã tỏ tình với cô ta, cô ta không nỡ từ chối.

Lúc đó nguyên chủ đã mất bình tĩnh, Mộng Tuyết vừa nói xong, nguyên chủ liền một bạt tai tát cô ta!

Dù sao thì Mộng Tuyết cũng là học sinh chuyển trường, liền tính cô ta tính cách tốt, nhân duyên tốt, cũng không bằng nguyên chủ.

Sau khi biết Mộng Tuyết và Nhan Tử Hành ở cùng nhau, ngoại trừ những người thân thiết với Nhan Tử Hành, những người khác bắt đầu công kích Mộng Tuyết bằng lời nói.

Điều này cũng khiến Nhan Tử Hành đứng về phía kẻ yếu, gắt gao bảo vệ Mộng Tuyết, thậm chí còn cảnh cáo nguyên chủ tránh xa Mộng Tuyết một chút.

Nguyên chủ rất khổ sở, buổi trưa tan học không nhìn đường, trực tiếp vượt đèn đỏ, Trương Cầm Cảnh ở đằng sau căn bản không kịp ngăn cản, nguyên chủ đã bị đâm bay.

Đúng, liền là như vậy!

Mộng Tuyết này, không phải người bình thường.

Nếu Nhan Tử Hành là nam phụ, thì không khó để đoán ra Mộng Tuyết chính là nữ chính trong thế giới tiểu thuyết này.

Nữ chính bạch liên hoa như vậy, Lăng Vu Đề tỏ vẻ, nếu không chọc cô, vậy mọi người liền bình an vô sự, nếu chọc cô....

Thật xin lỗi, cô nãi nãi đối với thế giới này rất khó chịu!

Hồi tưởng xong, thì xe buýt cũng tới trạm rồi.

Lăng Vu Đề kéo kéo ba lô của mình, nắm tay Trương Cầm Cảnh xuống xe.

Vừa xuống xe đã có người chào hỏi với Lăng Vu Đề.

"Vu Đề, cậu cuối cùng cũng tới lớp! Vết thương của cậu đã lành chưa?"

Một nữ sinh mặc đồng phục, đeo cặp sách trên lưng chạy đến trước mặt Lăng Vu Đề, quan tâm hỏi.

Đây là một bạn học cùng lớp, Lăng Vu Đề cùng cô ấy quan hệ không phải là đặc biệt tốt, nhưng ở chung cũng rất tốt, cười tủm tỉm gật gật đầu: "Ừm, đã khỏi hẳn rồi!"

"Vậy chúng ta cùng nhau vào trường đi"

"Ừm, được!"

Họ đến không tính sớm, lớp 12-1, là lớp đứng đầu, học sinh ở đó đều là những học sinh giỏi nhất trường.

Bây giờ là năm cuối cấp quan trọng nhất, nên rất nhiều bạn học đã đến trường từ rất sớm để tự học.

Thấy Lăng Vu Đề đến, rất nhiều người đều cười chào hỏi với cô, quan tâm thân thể của cô. Lăng Vu Đề đều đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa.

Chỉ là, lúc cô bị một người điềm đạm đáng yêu ngăn lại bước chân, nụ cười trên mặt Lăng Vu Đề nhất thời cứng lại.

Cô còn chưa kịp nói gì, Trương Cầm Cảnh ở một bên bảo vệ Lăng Vu Đề ở phía sau giống như bảo vệ cho con, sau đó cau mày trừng mắt: "Mộng Tuyết, cậu muốn làm gì?! Mời cậu nhất định phải bảo trì khoảng cách với em gái của tôi, nếu không, xui xẻo là em gái của tôi! Cậu liền thương xót được không!"

Theo Trương Cầm Cảnh, Lăng Vu Đề chính là bị Nhan Tử Hành cảnh cáo tránh xa Mộng Tuyết một chút sau, mới chịu kích thích xảy ra tai nạn xe cộ, Mộng Tuyết chính là khắc tinh của Lăng Vu Đề! Từ khi Mộng Tuyết tới đây, Lăng Vu Đề liền chưa có lúc nào tốt hơn!

Lăng Vu Đề đứng sau Trương Cầm Cảnh chớp chớp mắt, Trương Cầm Cảnh là chị gái tốt nha.

Trương Cầm Cảnh vừa dứt lời đã có người nói giúp: "Đúng vậy, Mộng Tuyết, xin cậu thương xót. Sau này không có việc gì làm liền tránh xa Vu Đề nhà chúng tôi xa một chút!"

Đôi mắt Mộng Tuyết vốn đã đỏ hoe, sau khi nghe được những lời gay gắt của những người đó, nước mắt liền rơi xuống: "Tớ, ý tớ không phải như vậy, tớ, chỉ muốn quan tâm đến Vu Đề..."

Trương Cầm Cảnh cười lạnh một cái, nói một tiếng không cần, liền trực tiếp đưa tay đẩy Mộng Tuyết ra, dẫn Lăng Vu Đề trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn các bạn cùng lớp giống như chế giễu nhìn mình, Mộng Tuyết cắn môi dưới, nằm xuống trên chỗ ngồi khóc lên.

Những người thân thiết cùng Mộng Tuyết vội vàng vòng tay qua vai cô ta để an ủi.

Lăng Vu Đề mặc kệ, cô thật sự không muốn để ý tới nữ chính, rất ghét loại hình này!

Khoảng mười phút sau khi Lăng Vu Đề và Trương Cầm Cảnh đến, nam phụ Nhan Tử Hành cũng đến.

Vốn dĩ hắn đi trước Lăng Vu Đề, lẽ ra phải đến trường sớm hơn các cô, bất quá hắn đi đường vòng đến một quán ăn sáng nổi tiếng để mua bữa sáng cho Mộng Tuyết.

Nhìn thấy Mộng Tuyết nằm trên bàn khóc, Nhan Tử Hành cau mày: "Sao vậy?"

Bạn cùng bàn của Mộng Tuyết liếc nhìn Lăng Vu Đề, Nhan Tử Hành lập tức trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề hơi nâng cằm, bướng bỉnh nhìn hắn.

Có người lên tiếng: "Nhan Tử Hành, cậu đừng chỉ nhìn Mộng Tuyết như thể bị bắt nạt liền cảm thấy là Vu Đề làm! Vu Đề người ta căn bản không hề làm gì cả, thật vất vả vết thương khỏi hẳn, đến trường ngày đầu tiên, Mộng Tuyết nhà các cậu liền ngăn không để người khác đi. Nói đúng một câu là làm cho cậu ta cách Vu Đề xa một chút, cậu ta liền khóc, làm như bị mọi người bắt nạt vậy!"

Mọi người trong trường đều biết mối quan hệ của Mộng Tuyết và Nhan Tử Hành, ba mẹ của Mộng Tuyết lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng về phương diện này cũng thật khai sáng. Nhà trường chính là mời phụ huynh cũng vô dụng, nên đành cam chịu hai người hẹn hò.

Lăng Vu Đề có thể cảm giác được, độ hảo cảm của Nhan Tử Hành đối với cô vốn còn sót lại năm điểm trực tiếp tụt xuống âm năm điểm, bĩu môi, cô từ chỗ ngồi đứng lên: "Nhan Tử Hành, tôi nhớ nửa tháng trước cậu kêu tôi cách Mộng Tuyết xa một chút, tôi nhưng là không muốn cách cậu ta có bao nhiêu gần. Cậu cũng nói với cậu ta, kêu cậu ta cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn bị người khác oan uổng."

Nói xong, Lăng Vu Đề liền ngồi xuống, cúi đầu đọc sách.

Nhan Tử Hành nghẹn nghẹn, không nói gì, nhiều người làm chứng cho Lăng Vu Đề như vậy, hắn cũng không thể nói gì, chỉ thấp giọng an ủi Mộng Tuyết.

Lăng Vu Đề cúi đầu đọc sách, nhưng tầm mắt lại không nhìn vào sách.

Vừa rồi, Lăng Vu Đề đã quyết định, trước tiên tạm thời không tiến hành công lược Nhan Tử Hành. Bởi vì cô biết, liền tính bây giờ cô đi nói với Nhan Tử Hành rằng cô vẫn còn thích hắn mà nói, độ hảo cảm tuyệt đối sẽ không tăng, thậm chí có thể giảm xuống!

Dù sao cô cũng biết Nhan Tử Hành muốn học đại học ở đâu, cô trực tiếp thi vào trường đại học đó là được.

Trong cốt truyện, Nhan Tử Hành và Mộng Tuyết chia tay vào năm thứ hai đại học. Nguyên nhân chia tay là vì họ cách quá xa nhau, vì hiểu lầm và vì Mộng Tuyết thay lòng.

Vì vậy, Mộng Tuyết đã chia tay Nhan Tử Hành, mặc dù sau đó Nhan Tử Hành vẫn thích Mộng Tuyết.

Bất quá, hắn nhất định là cái nam phụ, Lăng Vu Đề chuẩn bị thừa dịp lúc đó mà vào!

Vốn dĩ, nếu Hiệp Hội Vị Diện đưa cô đến đây sớm hơn, cho dù là vừa mới khai giảng lớp mười hai cũng được, cô tuyệt đối có tự tin mình có thể đoạt Nhan Tử Hành về.

Nhưng bây giờ, Nhan Tử Hành có tình cảm như vậy đối với Mộng Tuyết, cô là không có khả năng rồi!

--------------------

*Nói chứ ghét nhất bạch liên hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro