Chương 253: Hội trưởng phản công lược (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Lăng Vu Đề vốn đang đứng ở giữa phòng tắm, khi cánh cửa đóng lại, cô bắt đầu tìm kiếm thứ sắc bén có thể cắt da.

Sau đó, tìm thấy một chiếc dao cạo bên cạnh gương, mở nó, lấy lưỡi dao bên trong ra đặt trên cổ tay của mình chuẩn bị cứa rách——

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình dáng của Tịch Tử Hạ, người sẽ đến giải vây cho cô khi cô bị bắt nạt...

Người sẽ thân sĩ cởi áo khoác của mình ra khoác cho cô...

Người sẽ mỉm cười dịu dàng với cô, hỏi cô thích ăn gì...

Tay cầm lưỡi dao đột nhiên có chút vô lực, cô, luyến tiếc người kia.

Cho dù cô không xứng với anh, chỉ có thể trốn ở góc phòng vụng trộm nhìn anh hạnh phúc, cô cũng mãn nguyện!

Nghe được trong phòng tắm rốt cục cũng truyền đến tiếng nước rào rào, Tịch Tử Thu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không phải là hắn không nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Lăng Vu Đề, đối với thế giới này không mang theo chút luyến tiếc.

Hắn biết cô muốn chết!

Trong cốt truyện, hắn biết lúc này Lăng Vu Đề đã thích nam chính Tịch Tử Hạ, nên hắn nghĩ Lăng Vu Đề hẳn là luyến tiếc tự sát!

Tuy biết Lăng Vu Đề bây giờ là Lăng Vu Đề không có trí nhớ, nhưng Tịch Tử Thu vừa nghĩ đến trong lòng cô thích nam nhân khác, lại cảm thấy không vui, rất khó chịu!

Nếu thân phận của nam chính không phải là anh trai hắn mà nói, hắn nhất định sẽ một súng giết chết anh!

Đứng ở cửa phòng tắm một lúc, Tịch Tử Thu mới đi ra ngoài, kêu người hầu chuẩn bị quần áo cho Lăng Vu Đề.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, Lăng Vu Đề có chút buồn rầu nhìn bộ sườn xám dính đầy vết máu bị cô ném xuống đất...

"Cốc cốc cốc— Lăng tiểu thư, tôi đến đưa quần áo cho ngài." Ngoài cửa vang lên một giọng nữ khúm khúm núm núm không được tính là dễ nghe.

Lăng Vu Đề sửng sốt một chút, sau đó mới quấn khăn tắm lên người, hé cửa ra. Một cái túi được đưa vào qua khe cửa. Lăng Vu Đề đưa tay nhận lấy rồi đóng cửa lại.

Bên trong túi là một chiếc sườn xám tay lửng màu xanh nhạt được thêu hoa văn màu bạc, mặc vào thật vừa người. Nhìn mình trong gương, Lăng Vu Đề đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt...

"Cạch." Cửa phòng tắm mở ra. Lăng Vu Đề đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Tử Thu đang đứng ở cửa.

Tịch Tử Thu kỳ thực lo lắng Lăng Vu Đề ở một mình quá lâu, vạn nhất Tịch Tử Hạ không đủ quan trọng để cô từ bỏ ý định tự sát thì sao? !

Lăng Vu Đề cắn cắn môi dưới, sau đó đi chân trần về phía Tịch Tử Thu.

Tịch Tử Thu rất cao, ít nhất cao khoảng một mét chín, Lăng Vu Đề chỉ tới ngực hắn: "Anh muốn thế nào?" Cô hỏi.

Tịch Tử Thu ngây ra một chút, tôi muốn em yêu tôi một trăm phần trăm. Nhưng là, hắn có thể nói như vậy sao?

Thấy hắn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô, Lăng Vu Đề nén tức giận nói: "Nếu anh không giết tôi, như vậy tôi có thể rời đi rồi sao?" Cô một chút đều không muốn nhìn thấy người này!

Được rồi, hắn cảm thấy mình hôm nay giết Lăng Thế Kiệt là có chút xúc động... nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hối hận!

"Không thể" Hắn nói.

Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn hắn: "Tại sao?!"

Đã không thể nói hắn muốn làm cô yêu hắn, vậy đổi qua cách nói khác: "Tôi muốn em ở lại bên người tôi." Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào như trước.

Lăng Vu Đề cảm thấy mình sắp không thể kiềm chế cơn tức giận kia được nữa, nếu ánh mắt có thể giết người, Tịch Tử Thu đã bị cô giết ngàn lần: "Không khả năng!"

Ba chữ, nói ra qua kẽ răng. Hắn là kẻ thù của cô, cô tuyệt đối sẽ không ở lại bên người hắn! !

"Không phải do em." Nói xong, Tịch Tử Thu kéo cô ra khỏi phòng tắm——

Lăng Vu Đề bị hắn ném lên giường, cô sợ hãi, bất chấp chán ghét hắn, kéo chăn che thân thể lại, sau đó một mặt phòng bị nhìn Tịch Tử Thu: "Anh không được lại đây!"

Tịch Tử Thu dừng bước lại, đứng đó nhìn cô. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng chọn cách dịu giọng: "Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em..." Bây giờ.

Lăng Vu Đề tâm trạng căng thẳng là nghe không ra ngữ khí của Tịch Tử Thu, vẫn là một mặt phòng bị nhìn hắn, hiển nhiên không tin lời hắn nói.

Tịch Tử Thu có chút bất đắc dĩ ôm trán, kêu hắn giết người có thể, kêu hắn đánh giặc có thể, kêu hắn giải quyết các vấn đề trong Hiệp Hội Vị Diện có thể, kêu hắn giải quyết mọi việc trong Tinh Tế đều có thể!

Nhưng là, đối với công lược Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu đã biết, hắn cũng không phải vạn năng!

Trên đời này, cũng có chuyện mà hắn, Tịch Tử Thu cảm thấy khó khăn!

Hắn quay người, nhấc chân, trực tiếp bước ra khỏi phòng.

Lăng Vu Đề vẫn không buông lỏng cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa không bị đóng lại kia.

Một lúc sau, một người hầu mặc một cái váy bông ngắn tay màu xanh lam đi vào, cúi người về phía Lăng Vu Đề: "Lăng tiểu thư, Tướng quân kêu em tới hầu hạ ngài!"

Lăng Vu Đề nhận ra giọng nói này, chính là người đưa quần áo cho cô.

"Tướng quân, của các người, ở đâu?" Lăng Vu Đề do dự hỏi.

"Tướng quân hiếm khi trở về một chuyến, phu nhân vừa từ bên ngoài trở về gấp, lúc này Tướng quân đang ở phòng khách dưới lầu trò chuyện cùng phu nhân."

Phu nhân Tổng thống...

Lăng Vu Đề thả chăn trên người ra, xuống giường: "Cô tên là gì?"

"Em tên Giai Giai."

Giai Giai thấy tóc Lăng Vu Đề vẫn còn nhỏ nước, vội vàng đi tới đỡ cô: "Mặc dù hôm nay thời tiết không lạnh, nhưng con gái thân thể vẫn phải được chăm sóc cẩn thận, để em sấy tóc cho Lăng tiểu thư được không?"

Lăng Vu Đề đưa tay sờ lên tóc mình, gật gật đầu.

Sau khi Giai Giai giúp Lăng Vu Đề sấy khô tóc xong, lại giúp cô làm một kiểu tóc đuôi én đơn giản.

"Lăng tiểu thư thật xinh đẹp! So với Chúc tiểu thư còn đẹp hơn!" Giai Giai khen ngợi Lăng Vu Đề từ tận đáy lòng.

Lăng Vu Đề nhìn khuôn mặt tinh xảo, động lòng người trong gương: "Chúc tiểu thư là ai?" Cô có chút tò mò.

Giai Giai đang bôi sáp tóc dừng lại một chút, sau đó nói: "Chúc tiểu thư là con gái của Chúc tư lệnh, vị hôn thê của đại thiếu gia!"

"Cô nói cái gì? !" Lăng Vu Đề đột nhiên từ trên ghế đứng lên, một mặt khiếp sợ nhìn Giai Giai.

Giai Giai bị Lăng Vu Đề biểu hiện kích động như vậy làm cho như lọt vào trong sương mù. Cô ấy nói là vị hôn thê của đại thiếu gia, chứ không phải vị hôn thê của Tướng quân, Lăng tiểu thư kích động như vậy làm cái gì? !

Tuy rằng kỳ quái, nhưng Giai Giai vẫn lặp lại những gì cô ấy vừa nói.

Lăng Vu Đề hơi cụp mí mắt, có chút khổ sở hỏi: "Chúc tiểu thư kia, cô ấy là người thế nào? Tịch đại thiếu, thích cô ấy không?"

"Chúc tiểu thư là người rất tốt, đối với người hầu đều rất rộng rãi. Đại thiếu gia mặc dù có chút phong lưu, nhưng tự nhiên thực thích Chúc tiểu thư!" Giai Giai có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là thành thật trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cảm thấy trong lòng có chút đau, trong hốc mắt nóng nóng, có thứ gì sắp trào ra.

Cô vậy mà không biết anh đã có vị hôn thê. Con gái của tư lệnh, cùng anh, ngược lại cũng rất xứng...

Quay đầu lại nhìn mình trong gương, có chút tự giễu cười cười. Bộ dáng tốt lại có thể như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro