Chương 256: Hội trưởng phản công lược (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Tịch Tử Thu cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được: "Làm sao xoá sạch?"

Vừa dứt lời, trong tay Tịch Tử Thu bỗng nhiên xuất hiện một viên con nhộng, sau đó chính là giọng nói của Hạ Luân vang lên: "Đặt viên con nhộng này vào miệng 0051, đợi viên con nhộng tự động tan ra, mười phút sau thuốc liền có hiệu quả."

"Chỉ cần cho nó vào trong miệng?"

"Đúng..." (vậy) Lời nói còn chưa dứt, bên kia liền truyền đến thanh âm cúp máy.

Hạ Luân có chút ủy khuất bĩu môi, Hội trưởng đại nhân, ngài tốt xấu cũng nên để tôi nói cho hết câu nha! Tuy rằng chỉ là một chữ, nhưng nghẹn như thế này là có bao nhiêu khó chịu nha!

Đương nhiên, Tịch Tử Thu là không nghe được Hạ Luân oán giận.

Hắn đặt viên con nhộng trong tay vào miệng Lăng Vu Đề, vừa mới bỏ vào , viên con nhộng chạm vào nước bọt liền bắt đầu mềm ra, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy hoà tan.

Lăng Vu Đề hất cằm bị hắn nắm lấy ra, xoay người, lại tiếp tục ngủ.

Tịch Tử Thu đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra, thật tự nhiên nằm xuống bên cạnh Lăng Vu Đề.

Hôm nay hắn cũng hơi mệt, ngã xuống giường không bao lâu liền ngủ.

Một đêm không mộng ——

Thời điểm Lăng Vu Đề tỉnh lại, liền nhìn thấy nam nhân xa lạ đang nằm bên cạnh mình.

Cô chớp chớp mắt, trong mắt tất cả đều là mờ mịt.

Nhận được ánh mắt của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu lập tức mở mắt ra. Ánh mắt hắn thanh minh, trông không giống như chưa tỉnh táo lúc vừa mới ngủ dậy chút nào.

Lăng Vu Đề bị doạ đến lùi lại: "Anh, anh là ai?"

Nghe được câu hỏi của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu biết, viên con nhộng đã có tác dụng.

"Anh là vị hôn phu của em, Tịch Tử Thu." Tịch Tử Thu đem ngữ khí tận lực thả mềm một chút, không đến mức dọa đến Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhìn Tịch Tử Thu, mày gắt gao nhăn lại, từ vị hôn phu này, trong đầu cô truyền lại giải thích cho cô chính là người mà cô sẽ gắn bó cả cuộc đời.

Cho nên, rất quan trọng?

"Vậy, vậy tôi là ai?" Cô vậy mà không nhớ rõ bản thân là ai? !

"Tôi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi không nhớ gì cả?!" Lăng Vu Đề có chút lo lắng vội vàng hỏi.

Tịch Tử Thu đưa tay nắm lấy bả vai của cô, sau đó nói: "Em tên là Lăng Vu Đề, vẫn luôn ở bên cạnh anh."

Lăng Vu Đề nhìn vào mắt Tịch Tử Thu, cô không nhìn thấy trong mắt hắn có chút nói dối nào. Cô, tin lời hắn nói...

Sáng sớm hôm đó, Tịch Tử Thu lấy lý do Lăng Vu Đề ngoài ý muốn bị thương còn chưa có hoàn toàn bình phục, lưu lại trong phòng, sau khi đích thân đưa bữa sáng lên phòng cho cô, mới dặn dò người hầu trong nhà, cùng với đám người Tịch phu nhân.

"Cô ấy mất trí nhớ?!"

"Cô ta chịu kích thích mất trí nhớ?!"

Tịch Tử Hạ và Tịch phu nhân đồng thời lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng đầy sự hoài nghi. Làm sao chịu cái kích thích, liền kích thích đến mức mất trí nhớ? !

"Có thật không?" Tịch Tử Hạ hỏi.

Tịch Tử Thu liếc nhìn Tịch Tử Hạ một cái, ánh mắt rõ ràng nói: "Nếu không phải sự thật, em vì sao muốn nói như vậy?"

Tịch Tử Hạ nghẹn nghẹn, trợn trừng mắt nhìn Tịch Tử Thu: "Anh dù sao cũng là anh trai của em, em có biết kính trọng trưởng bối hay không —— ôi mẹ ~ mẹ đánh vào đầu con làm gì?"

Tịch phu nhân trừng mắt nhìn Tịch Tử Hạ, cười mắng: "Con và Thu Nhi chính là ngang hàng, trưởng bối nơi nào đến?!"

Nói xong, bà có chút ngưng trọng nhìn Tịch Tử Thu: "Ý của Thu Nhi là, muốn chúng ta đều gạt thân thế của cô ta? Để cô ta cho rằng cô ta vốn chính là vị hôn thê của con?"

"Vâng." Cho dù muốn nói, cũng phải đợi hắn đem độ hảo cảm xoát đến hơn chín mươi điểm!

Tịch phu nhân có chút không vui, nhưng không vui lại có biện pháp gì đâu? Ngay cả Tổng thống của một nước đều lên tiếng đồng ý Tịch Tử Thu cưới Lăng Vu Đề, bà, phu nhân này còn có thể nói gì? ?

Thở dài một hơi, Tịch phu nhân có chút bất đắc dĩ khoát tay: "Thôi thôi, mẹ đã biết."

"Cảm ơn mẹ." Nói xong, Tịch Tử Thu liền xoay người đi lên lầu.

Lúc này Lăng Vu Đề đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, cô ở là trên tầng hai, nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy một mảnh cỏ, còn trồng rất nhiều hoa.

Thời tiết bên ngoài rất đẹp, cô có loại xúc động muốn ra ngoài đi dạo.

Tiếng cửa mở khiến cô quay lại, sau đó nhìn thấy Tịch Tử Thu đang đi về phía mình.

Cô giật giật khoé miệng, mỉm cười với hắn, rất không tự nhiên. Không biết tại sao, tuy rằng tin Tịch Tử Thu là vị hôn phu của mình, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ phản kháng Tịch Tử Thu, muốn tận lực rời xa hắn...

Tịch Tử Thu đương nhiên biết Lăng Vu Đề đang nghĩ gì, độ hảo cảm một chút đều không có thêm, vẫn dừng lại ở âm năm mươi điểm.

Hắn thề rằng hắn không bao giờ muốn gặp phải tình huống như vậy nữa!

"Muốn ra ngoài đi dạo không?" Tịch Tử Thu nhìn cô.

Lăng Vu Đề hai mắt sáng rực lên. Một giờ trước, Tịch Tử Thu còn bảo cô ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt...

"Tôi, có thể chứ?" Cô có chút chần chờ hỏi.

Tịch Tử Thu gật đầu: "Có thể." Vừa dứt lời, hắn liền cảm ứng được độ hảo cảm của mình vậy mà giống như kỳ tích tăng thêm hai mươi điểm!

Bây giờ từ âm năm mươi điểm lên tới âm ba mươi điểm. Thật là một bước nhảy vọt!

Nắm lấy tay Lăng Vu Đề, tay của cô thật nhỏ, hắn dễ dàng liền có thể một bàn tay bao lấy bàn tay cô.

Khóe môi nhếch lên một đường cong thật nhỏ, loại cảm giác này, tựa hồ cũng không tệ...

Hắn dẫn Lăng Vu Đề đến hoa viên dưới lầu đi dạo, đương nhiên cũng dẫn cô đến chào hỏi Tịch phu nhân và Tịch Tử Hạ.

Tịch phu nhân cũng còn tốt, bởi vì đã đồng ý với Tịch Tử Thu, nên tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn có kỹ thuật diễn cao siêu!

Tịch Tử Hạ cũng có chút mất tự nhiên, dù sao, trước đây anh ở Lợi Á ca múa sảnh là cùng Lăng Vu Đề có không ít tứ chi tiếp xúc .. hơn nữa, anh đối với Lăng Vu Đề cũng là thật có cảm tình.

"Tử Thu, bác sĩ nói tôi còn có thể khôi phục trí nhớ sao?" Cảm giác không có trí nhớ, không tốt lắm. Giống như nhân sinh lúc trước đều là trống rỗng vậy.

Tịch Tử Thu lắc đầu: "Không thể."

Nghe được hai chữ đơn giản này, Lăng Vu Đề có chút thất vọng cụp mi xuống.

Tịch Tử Thu không nói gì, chỉ nắm tay cô, lặng lẽ bước đi.

Lăng Vu Đề nhìn thấy một người hầu đang cầm giỏ và một chiếc bình gốm hái hoa quế, cô tò mò đi qua, hỏi: "Hái hoa này để làm gì?"

Người hầu cúi đầu hướng Tịch Tử Thu và Lăng Vu Đề: "Bẩm Lăng tiểu thư hái đến làm bánh hoa quế."

Lăng Vu Đề hai mắt sáng lên, cô nuốt nuốt nước miếng: "Bánh hoa quế có ngon không?"

Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của cô, Tịch Tử Thu nghĩ đến mấy thế giới trước, Lăng Vu Đề dường như không có sở thích nào khác, chỉ thích ăn!

Đột nhiên nghĩ đến hắn có thể dùng đồ ăn ngon để xoát độ hảo cảm của Lăng Vu Đề. Đây quả thực có thể xem là một biện pháp tốt!

"Tiểu Vu, muốn ăn đồ ăn ngon không?"

"Ăn ngon?" Lăng Vu Đề ngẩng đầu nhìn Tịch Tử Thu: "Có thể chứ?"

Tịch Tử Thu bị ánh mắt mong đợi của cô làm lóa mắt: "Ừm, có thể."

Lăng Vu Đề vội vàng gật đầu: "Tôi muốn ăn!" Nói xong, cô lại tham lam nuốt nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro