Chương 258: Hội trưởng phản công lược (09)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Chúc San San nhếch môi, nâng cằm lên, lộ ra một nụ cười tự tin, sau đó mới cầm làn váy của mình lên lầu...

Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Tịch Tử Thu nằm bên cạnh, có chút không hiểu: "Không phải là sau khi kết hôn mới ngủ cùng nhau sao? Tại sao chúng ta còn chưa có kết hôn liền ngủ cùng nhau?"

Tịch Tử Thu nhìn mặt Lăng Vu Đề, trong mắt cô vẫn là mang theo ý nghĩ muốn rời xa hắn. Hắn biết, nếu không phải là ký ức của Lăng Vu Đề được xóa sạch, đừng nói là thêm đầy đồ hảo cảm. Chính là thêm đến không, cũng là một chuyện hi vọng xa vời.

Mà bây giờ...

"Bởi vì em thích ngủ cùng anh." Tịch Tử Thu nói dối không chớp mắt.

Cô thích? ! Đôi mắt của Lăng Vu Đề hơi mở to, nhưng tại sao bây giờ cô lại không thích chút nào? !

Cô không muốn ở cùng với vị hôn phu này chút nào...

"Vậy, bây giờ tôi, có thể ngủ một mình được không?" Lăng Vu Đề nghĩ, Tịch Tử Thu hẳn là sẽ không từ chối đi?

"Không được." Tịch Tử Thu thẳng thừng từ chối, thấy vẻ mặt không vui của Lăng Vu Đề, hắn dừng một chút, sau đó mới nói: "Anh lo lắng buổi tối em sẽ gặp ác mộng."

Lời quan tâm ai cũng thích nghe, người ta đã là quan tâm mình mới có thể ngủ cùng nhau. Lăng Vu Đề nghĩ, trước đây cô đã muốn ngủ với hắn. Vậy bây giờ vẫn ngủ chung cũng được...

Cô gật gật đầu rồi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Tầm mắt của Tịch Tử Thu nóng đến mức Lăng Vu Đề có chút chịu không nổi. Quay người, đưa lưng về phía hắn, lúc này mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Sau khi xác nhận Lăng Vu Đề đã ngủ, Tịch Tử Thu mới ôm Lăng Vu Đề vào lòng.

Hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hơi thở của người trong vòng tay mình.

Nghĩ tới Chúc San San kia, Tịch Tử Thu biết, mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, ngay từ đầu liền là vì Tịch Tử Hạ.

Bây giờ Lăng Vu Đề đã xem như không còn là tình địch của cô ta nữa, nếu cô ta còn có nhãn lực mà nói, liền sẽ không đối phó với Lăng Vu Đề nữa.

Bất quá, hắn vẫn tiếp tục cùng Lăng Vu Đề sống trong phủ Tổng thống mà nói, độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với hắn vẫn là số không. Nói không chừng, độ hảo cảm của cô với Tịch Tử Hạ so với của hắn nhiều hơn rất nhiều đâu!

Nếu cứ tiếp tục ở trong phủ Tổng thống, để Lăng Vu Đề và Tịch Tử Hạ gặp nhau hàng ngày, không chắc Tịch Tử Hạ sẽ thích Lăng Vu Đề!

Vì vậy Tịch Tử Thu đã suy nghĩ rất lâu, quyết định ngày mai liền mang theo Lăng Vu Đề rời đi.

Bây giờ đất nước tuy rằng mới thống nhất chưa đầy mười năm, ngoại trừ biên cảnh thỉnh thoảng sẽ xảy ra một số cuộc chiến tranh nhỏ, đất nước vẫn coi như yên bình.

Hắn đưa Lăng Vu Đề khắp nơi đi một chút, coi như đi du lịch, đưa cô đi ăn những món ngon đặc sản. Độ hảo cảm, hẳn là sẽ tăng lên rất nhiều phải không? !

Về phần Chúc San San cùng Tịch Tử Hạ, liền tuỳ bọn họ làm sao dày vò, hắn một chút cũng không quan tâm.

Quyết định xong, Tịch Tử Thu ôm Lăng Vu Đề càng chặt hơn một chút. Hắn hơi hơi cúi đầu, cằm tựa vào đỉnh đầu Lăng Vu Đề, hít một hơi thật sâu, có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô.

Bất tri bất giác, hắn cũng ngủ theo——

Thời điểm Lăng Vu Đề tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ở trong vòng tay của Tịch Tử Thu, cô theo bản năng muốn đưa tay đẩy hắn ra, tay vừa để lên ngực hắn liền dừng lại.

Hắn là vị hôn phu của cô, họ đã ngủ chung giường 'thật lâu'. Như vậy, hắn ôm cô ngủ, tựa hồ cũng là 'đương nhiên'.

Cô bối rối nhíu mày, cắn nhẹ môi dưới của mình. Thật sự rất muốn khôi phục trí nhớ, như vậy liền sẽ không phải lúc nào cũng cảm thấy mê mang nữa.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lăng Vu Đề thân thể cứng ngắc mới hơi thả lỏng một chút. Cô ngước mắt lên đánh giá Tịch Tử Thu.

Ngũ quan của hắn cũng không tính tinh xảo, hắn hình như mắt phượng, khi nhắm mắt lại, đuôi mắt cũng là hơi nhếch lên. Lông mi của hắn rất dài, lông mi ở đuôi mắt cũng hơi cong lên.

Kỳ thật tổng thể đến xem, vẻ ngoài của Tịch Tử Thu coi như là thanh tú. Chỉ là khí tức của hắn quá mức sắc bén, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí kinh nghiệm sa trường, khiến người ta thậm chí không dám nhìn kỹ xem hắn trông như thế nào.

Cho dù bây giờ hắn đang nhắm mắt ngủ, cũng giống như một con mãnh thú, làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lăng Vu Đề cũng có chút sợ hãi, nhưng lại không có biện pháp rời xa.

Tịch Tử Thu ngủ rất nông, ở thời điểm Lăng Vu Đề đặt tay lên người hắn thì hắn cũng đã tỉnh, chỉ là lo lắng sẽ dọa đến Lăng Vu Đề, nên hắn vẫn luôn giả vờ ngủ.

Mãi đến khi Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm hắn thật lâu, thật sự là không quá tự nhiên, hắn mới nhẹ nhàng mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Vu Đề đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó mới mỉm cười với Tịch Tử Thu: "Anh tỉnh~"

Tịch Tử Thu ừ một tiếng, giơ tay xoa xoa mái tóc có chút rối bù của Lăng Vu Đề: "Ngày mai dẫn em đi chơi, được không?"

Lăng Vu Đề đang muốn trốn liền dừng lại một chút, cô ngước mắt nhìn Tịch Tử Thu: "Đi chơi? Đi đâu chơi?"

"Đi, chơi rất nhiều nơi, có rất nhiều đồ ăn ngon." Khi một người cố ý tăng số lượng từ trong lời nói, sẽ dần dần chuyển từ không tự nhiên biến thành tự nhiên.

Tịch Tử Thu luôn nhắc nhở bản thân rằng hắn phải dịu dàng hơn với Lăng Vu Đề, mới không có doạ đến cô, làm cô trừ độ hảo cảm của hắn.

Vốn dĩ đi chơi không có gì đặc biệt hấp dẫn Lăng Vu Đề, chỉ là câu nói có đồ ăn ngon đằng sau, khiến Lăng Vu Đề trực tiếp cho rằng: Đi chơi = có đồ ăn ngon!

"Được, đi chơi!!" Lăng Vu Đề nửa ghé vào trên người Tịch Tử Thu, một mặt chờ mong.

Khóe môi Tịch Tử Thu hơi cong lên, tuy rằng hắn ý cười thật nhạt, nhưng Lăng Vu Đề lại cảm thấy lúc này tâm tình của hắn hẳn là rất tốt!

Tịch Tử Thu xác thực tâm tình rất tốt, bởi vì Lăng Vu Đề vừa mới tăng thêm cho hắn năm điểm độ hảo cảm. Vẫn còn thiếu mười điểm, độ hảo cảm là có thể từ số âm biến thành số dương!

Hạ Luân: ...Yêu cầu của Hội trưởng đại nhân thật thấp...

Nhìn nhìn thời gian, không sai biệt lắm gần đến giờ ăn tối. Tịch Chí Cường dù có bận rộn đến đâu, hầu như ngày nào cũng sẽ về nhà ăn tối, đây là nguyên tắc của ông.

Tịch Tử Thu để Lăng Vu Đề mặc một cái váy sườn xám, tay áo dài đến khuỷu tay, màu xanh nhạt. Cô lớn lên rất tốt! Mảnh mai lả lướt, rất thích hợp để mặc sườn xám.

Hắn cũng không phải là loại người đẹp mắt liền muốn giấu đi chỉ để cho mình nhìn, hắn muốn để cho tất cả mọi người biết nữ nhân của hắn ưu tú đến mức nào, nhưng đó chỉ là nữ nhân của hắn!

Vì vậy, Tịch Tử Thu cũng không để ý đem Lăng Vu Đề trang điểm xinh xắn đẹpđẽ.

Để người hầu sửa lại kiểu tóc cho Lăng Vu Đề một chút, khối thân thể này mới mười tám tuổi, tuổi cũng không lớn lắm, nên cô không thích hợp với kiểu tóc dùng tay đẩy gợn sóng mà cô thường để.

Xoắn tóc hai bên để ra phía sau buộc thành hình bông hoa, sau đó ghim một chiếc kẹp tóc hình bươm bướm có tua rua, tóc còn thừa tuỳ ý xõa ra, dùng máy uốn tóc uốn nhẹ thành sóng cuộn to.

Ngây ngô cùng thanh lệ thuộc về thiếu nữ mười tám tuổi hiển lộ ra, Tịch Tử Thu rất hài lòng, trang điểm như vậy mới thích hợp Lăng Vu Đề!

Nắm lấy tay Lăng Vu Đề đi ra khỏi phòng, vừa đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro