Chương 260: Hội trưởng phản công lược (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Biết Lăng Vu Đề là con gái của bạn cũ Tịch Chí Cường.

Trong cốt truyện, Lăng Vu Đề có thể ở bên Tịch Tử Hạ, cũng là bởi vì có Tịch Chí Cường tán thành.

Liền tính Tịch phu nhân lại không thích Lăng Vu Đề, con dâu xuất thân là vũ nữ, cũng không thể không chấp nhận.

Nên khi Tịch Chí Cường nói lời này, hắn tuyệt không cảm thấy kỳ quái.

Tịch phu nhân tin rằng chồng mình sẽ không nói dối, bà cũng từng nghe Tịch Chí Cường nhắc đến Lăng Hoà Ngọc, một người bạn cũ Lăng gia. Chỉ là bà không ngờ, Lăng Vu Đề vậy mà lại là con gái của người bạn cũ đó!

Tịch Tử Hạ ngơ ngác nhìn cha mình, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên: Lão cha, chuyện xưa này thật sự là bịa đặt giống như thật vậy! Anh xém chút liền tin!

Có Tịch Chí Cường nói thân phận cho, Lăng Vu Đề cảm thấy mọi chuyện liền trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: "Thì ra thân phận của con là như vậy."

Lăng Vu Đề lại hỏi Tịch Chí Cường rất nhiều câu hỏi, Tịch Chí Cường cũng là một cao thủ diễn xuất. Nói lên lời nói dối liền ngay cả nghĩ sẵn trong đầu cũng không cần nghĩ, trực tiếp lừa Lăng Vu Đề tin tưởng không chút nghi ngờ.

Ngay cả những người khác, ngoại trừ Tịch Tử Thu, đều bị Tịch Chí Cường hù cho choáng váng choáng váng, kém chút đều cảm thấy những gì Tịch Chí Cường nói, đều là sự thật.

"Được rồi Tiểu Vu, cha mệt rồi, em cũng nên đi ngủ rồi." Tịch Tử Thu nhìn Lăng Vu Đề vẫn còn tràn đầy phấn khỏi muốn tiếp tục hỏi Tịch Chí Cường cái gì.

Lăng Vu Đề dừng một chút, nghĩ Tịch Chí Cường đã làm việc cả một ngày, bây giờ lại bị cô làm phiền nói chuyện lâu như vậy.

Cô có chút áy náy cười với Tịch Chí Cường: "Vậy, con không quấy rầy cha nghỉ ngơi nữa."

Tịch Chí Cường mỉm cười gật đầu: "Được, con cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Cha, mẹ, anh cả ngủ ngon!" Lăng Vu Đề đứng dậy, nói với ba người còn lại.

Lần này không cần Tịch Tử Thu đến nắm tay cô, chính cô chủ động đưa tay vào tay Tịch Tử Thu, sau đó theo hắn lên lầu về phòng.

Tắm rửa xong, Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Thu nằm ở trên giường: "Tử Thu, ngày mai khi nào chúng ta đi?"

Tịch Tử Thu đưa tay tắt ngọn đèn trên bàn đầu giường, sau đó ôm Lăng Vu Đề vào trong ngực: "Đợi em tỉnh ngủ."

Sau khi nhận được câu trả lời, Lăng Vu Đề tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng Tịch Tử Thu, sau đó nhắm mắt ngủ...

"Tử Thu, tôi không ngủ được..."

Tịch Tử Thu: "... Bằng không, anh kể chuyện xưa cho em?"

Hạ Luân: Trời ạ! Anh nghe được cái gì? Hội trưởng đại nhân vậy mà còn có thể kể chuyện xưa? ! Di~ mắt kính của anh làm sao lại rơi xuống đất ...

Lăng Vu Đề trong bóng tối gật gật đầu, sau đó mới nhớ tới Tịch Tử Thu khả năng không thấy được mình gật đầu: "Được, anh kể chuyện xưa cho tôi nghe đi!"

Tịch Tử Thu mím mím môi, trầm ngâm một lát mới nói: "Thật ra, thế giới chúng ta đang ở là một trong ba nghìn thế giới, mà ba nghìn thế giới này đều do Hiệp Hội Vị Diện quản lý..."

Trong giọng điệu nhẹ nhàng miêu tả của Tịch Tử Thu, Lăng Vu Đề dường như đã nhìn thấy một thế giới thần kỳ. Cô cảm thấy những gì Tịch Tử Thu nói thật thú vị, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, lại không muốn cắt ngang.

Vốn cô còn muốn đợi Tịch Tử Thu kể chuyện xưa xong liền hỏi hắn một số vấn đề, nhưng nghe nghe, cô liền ngủ mất.

Cảm nhận được hơi thở đều đều của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu dừng lại.

Một ngày hôm nay lời hắn nói, so với thời điểm trong cuộc họp hắn nói còn nhiều hơn.

Kéo cái chăn bị Lăng Vu Đề đá ra, đắp lại lần nữa, kiểm tra xem độ hảo cảm còn thiếu tám điểm nữa liền khôi phục đến số dương. Nếu như không phải ngay từ đầu liền đem độ hảo cảm trừ xuống âm năm mươi điểm, như vậy bây giờ, hắn nên có độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với hắn là bốn mươi hai điểm.

Lần sau...không, không có lần sau!

Lần này chỉ có thể là chuyến đi công lược một lần duy nhất của hắn!

Hắn không có thói quen ngủ trưa, buổi chiều hôm nay cùng Lăng Vu Đề ngủ trưa, bây giờ nhưng là không ngủ được.

Đã không ngủ được, vậy lên kế hoạch cho những chuyện tiếp theo đi.

Hiện tại hắn nên nghĩ ngày mai muốn dẫn Lăng Vu Đề đi đâu chơi? Mấy năm nay nguyên chủ vào nam ra bắc đánh giặc, tuy rằng đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa từng đi chơi qua.

Cho nên, muốn dẫn  đi nơi nào chơi, là cái vẫn đề.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, Tịch Tử Thu quyết định đưa Lăng Vu Đề đến một thành phố tương đối gần Thủ đô chơi. Nơi đó gần biển, nổi tiếng nhất đương nhiên là hải sản——

Sáng sớm hôm sau, có lẽ vì nghĩ muốn đi ra ngoài chơi, nên Lăng Vu Đề đã dậy từ rất sớm.

Việc đầu tiên làm khi tỉnh dậy là đánh thức Tịch Tử Thu, sau đó mới rời giường rửa mặt.

Tràn ngập chờ mong dùng xong bữa sáng, liền đi theo Tịch Tử Thu đã thay quân phục, lên xe.

Cười tủm tỉm chào tạm biệt Tịch phu nhân và Tịch Tử Hạ, nói lúc trở về sẽ mang theo đồ ăn ngon trờ về.

————

Ngồi ở vị trí ghế phụ, Lăng Vu Đề vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào trên môi. Trên tay cô ôm một gói hạt dẻ rang đựng trong chiếc túi da bò. Đó là trước khi ra khỏi Thủ đô, cô ngửi được hương vị rất thơm. Còn chưa nói muốn ăn, Tịch Tử Thu đã dừng xe lại, sau đó tự mình xuống xe đi mua cho cô.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tịch Tử Thu đang nghiêm túc lái xe một cái, nghĩ nghĩ, đưa hạt dẻ vừa mới bóc vỏ trong tay đến bên miệng Tịch Tử Thu.

Tịch Tử Thu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại không có há miệng ăn.

Lăng Vũ bẹt bẹt miệng, ánh mắt ngập nước nhìn hắn chằm chằm: "Anh không thích ăn hạt dẻ sao?"

Tịch Tử Thu chớp chớp mắt, do dự một chút, mới mở miệng ăn hạt dẻ trong tay Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề mỉm cười thu tay lại, cô đút cho Tịch Tử Thu ăn hạt dẻ là muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với hắn. Bây giờ cảm ơn rồi, như vậy hạt dẻ còn lại chính là thuộc về cô!

Lại đút cho Tịch Tử Thu thêm mấy viên hạt dẻ, một gói hạt dẻ nhanh chóng bị Lăng Vu Đề tiêu diệt hết.

Chiếc xe chạy trên đường bê tông, tuy không xóc này, nhưng thoáng rung lắc khiến Lăng Vu Đề vừa ăn hạt dẻ, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cô nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Tịch Tử Thu nhìn cô một cái, đỗ xe bên đường, lấy một cái áo đắp lên người Lăng Vu Đề rồi tiếp tục lái xe về phía trước.

Lâm Thành mặc dù là thành phố lân cận, nhưng cách Thủ đô cũng không gần lắm, cần đi ngang qua hai cái thị trấn mới đến. Nếu lái xe đại khái mất khoảng một ngày.

Nói cách khác, họ khởi hành vào buổi sáng, cũng phải buổi tối mới có thể tới thành phố lân cận.

Giữa trưa dừng lại ở thị trấn đầu tiên, Lăng Vu Đề suốt dọc đường đều không tỉnh dậy. Cho đến khi Tịch Tử Thu kêu cô dậy ăn trưa...

Đối với thói quen ăn được ngủ được của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu cảm thấy, hắn dường như không phải đang nuôi vợ, mà giống như đang nuôi thú cưng!

Bất quá loại cảm giác này không làm cho hắn mâu thuẫn! Ngược lại, có loại cảm giác hưởng thụ...

Chính là, Lăng Vu Đề chỉ là một cái hệ thống, làm cho hắn nếm thử nhiều thứ mà trước đây hắn chưa từng thử. Làm cho hắn phá vỡ rất nhiều nguyên tắc và thói quen mà trước đây hắn chưa bao giờ đánh vỡ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro