Chương 262: Hội trưởng phản công lược (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Hạ Luân nuốt nuốt nước miếng, không biết phải nói gì.

Tịch Tử Thu cảm thấy, mình không thể chỉ dựa vào Hạ Luân, vẫn là dựa vào chính mình đi!

Không đợi Hạ Luân bên kia lại nói chuyện, Tịch Tử Thu trực tiếp cúp máy.

Hạ Luân đặt máy truyền tin sang một bên, lăn lộn trên giường vài cái, rồi mới lấy chăn che đầu: "Anh anh anh ~ Hội trưởng đại nhân ngài đại nhân có đại lượng, muốn phạt luân gia liền phạt nhẹ một chút nha ~~"

Tịch Tử Thu không nghe được, nhưng nếu có thể nghe được mà nói, hắn nhất định sẽ cho Hạ Luân một cái mỉm cười, sau đó: "Ha ha... Được, chờ thời điểm tôi truyền tống cậu đi làm nhiệm vụ, nhất định sẽ chọn cho cậu nguyên chủ ~ tốt, đối tượng công lược ~ tốt!"

————

Sáng sớm hôm sau, Tịch Tử Thu liền dẫn Lăng Vu Đề rời thị trấn nhỏ đi đến Lâm Thành. Lăng Vu Đề bởi vì nửa đêm gặp ác mộng, nên thần sắc của cô thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

Vừa lái xe, vừa cẩn thận chú ý tới Lăng Vu Đề. Thời điểm ăn bữa sáng, Lăng Vu Đề vẫn luôn ham ăn đều không thèm ăn, hắn thực sự lo lắng Lăng Vu Đề sẽ khôi phục trí nhớ.

Nếu Lăng Vu Đề khôi phục trí nhớ, hắn nên làm sao bây giờ? Hội trưởng đại nhân vĩ đại, không biết phải giải quyết thế nào.

Lăng Vu Đề lúc này thật sự đang suy nghĩ về giấc mơ kia, giấc mơ đêm qua thật rõ ràng và chân thực. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều mơ hồ như vậy, rất nhiều chi tiết đều nghĩ không ra.

Khẽ cau mày, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh đang lùi dần ở ngoài cửa sổ xe.

"Đang nghĩ cái gì?" Do dự hồi lâu, Tịch Tử Thu rốt cuộc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh có chút quỷ dị.

Lăng Vu Đề lông mày thả lỏng một chút, quay đầu nhìn về phía Tịch Tử Thu: "Tôi đang nghĩ tới, ác mộng đêm qua..."

Bàn tay cầm vô lăng siết chặt rồi buông lỏng: "... Nhớ ra chuyện gì sao?"

"Thật, mơ hồ, ngay cả cảnh trong mơ đều trở nên rất mơ hồ..." Lăng Vu Đề ấn vào huyệt thái dương có chút nhức của mình, thất lạc nói.

Tịch Tử Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn đưa tay nắm lấy tay Lăng Vu Đề: "Không sao cả, nghĩ không ra liền không cần nghĩ nữa."

Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Tịch Tử Thu, trên mu bàn tay có một vết sẹo dài, do thời điểm đánh giặc lưu lại, trong lòng bàn tay, đầu ngón tay và hổ khẩu* có vết chai. Tay hắn thật ấm áp, thời điểm nắm lấy tay cô, dường như vô hình truyền cho cô cảm giác an toàn.

*Hổ khẩu: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Mỉm cười với Tịch Tử Thu: "Ừm, tôi đã biết. Mọi chuyện trước kia, đều đã qua rồi. Chỉ cần hiện tại sống thật tốt, liền rất tốt! Phải không?"

Tịch Tử Thu cong môi, lộ ra một nụ cười đối với hắn mà nói đã xem như phá lệ rực rỡ: "Đúng, không sai!" Liền cứ như thế này, tốt nhất, vẫn luôn không cần khôi phục trí nhớ! Ít nhất, chờ đến khi hắn xoát đầy độ hảo cảm...

Kỳ thực Tịch Tử Thu không phải là không nghĩ đến việc nói cho Lăng Vu Đề thân phận thực sự của hắn cùng Lăng Vu Đề. Nói với cô, hắn vì mang cô trở về, nên mới đến thế giới này.

Tuy nhiên, trải qua chuyện đêm qua, Tịch Tử Thu cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên nói.

Sự thật này của hắn nói ra rất khó để cho người khác tin tưởng, trước không nói Lăng Vu Đề tin hay không tin, lỡ như sau khi hắn nói ra lại khôi phục trí nhớ của nguyên chủ. Vậy khi đó, độ hảo cảm có thể không chỉ giảm xuống âm năm mươi điểm.

Hắn cũng không muốn lại giành kỷ lục nữa!

Thời điểm đến Lâm Thành vừa khéo gần giữa trưa, Tịch Tử Thu lái xe đến khách sạn lớn nhất trung tâm thành phố, đặt phòng sau đó để hành lý lại khách sạn, rồi mới đưa Lăng Vu Đề rời khỏi khách sạn chuẩn bị đi ăn trưa.

Hắn cùng Lăng Vu Đề đi dạo trên đường phố phồn hoa, bởi vì ra ngoài nếu vẫn luôn mặc quân phục cũng có chút phô trương. Vì vậy, khi Tịch Tử Thu rời khỏi Thủ đô, liền thay quân trang trên người thành trang phục tôn trung sơn màu đen, Lăng Vu Đề thì mặc một chiếc váy tay lửng màu xanh lợt thêu hoa.

Nam tuấn nữ tiếu, tỉ lệ quay đầu rất cao, nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng cùng khí tức của Tịch Tử Thu áp chế.

Lăng Vu Đề vừa đến Lâm Thành liền rất hưng phấn. Lâm Thành ven biển, rất nhiều thương thuyền đều dừng ở chỗ này vận chuyển hàng hóa, cho nên dòng người cũng rất nhiều.

Khi đi ngang qua một nhà hàng, mùi thức ăn từ bên trong nhẹ nhàng bay ra. Lăng Vu Đề đang được Tịch Tử Thu nắm tay liền dừng lại, cô nhìn tấm biển hiệu kia nuốt nuốt nước miếng: "Trông như thật sự rất ngon! Tử Thu, chúng ta liền vào đây ăn đi? "

Tịch Tử Thu gật gật đầu, chỉ cần Lăng Vu Đề thích, hắn cũng không quan tâm. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu và thấy 'Khách Như Mây Đến' không phải là cái tên hiếm.

Bất quá Tịch Tử Thu biết, nhà hàng này giống như tên của nó, sinh ý phi thường không sai. Nghe nói ở Lâm Thành cũng là số một số hai.

Chủ yếu là đồ ăn của nhà hàng này làm được rất ngon, hơn nữa trang trí mọi mặt cũng rất cao cấp. Vì vậy, thông thường các thương nhân lớn đi qua Lâm Thành muốn gặp người để nói chuyện, về cơ bản đều sẽ chọn nhà hàng này.

Họ cũng thật may mắn, vừa vặn còn sót lại một phòng riêng.

Phòng riêng ở trên tầng ba, cửa sổ hướng ra biển, mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy một mảnh đại dương xanh thẳm bên ngoài.

Lăng Vu Đề đi vào đã bị thu hút bởi biển xanh, ghé vào trên bệ cửa sổ một mặt tò mò nhìn ra ngoài.

Tịch Tử Thu gọi mấy loại hải sản đặc biệt, sau đó cùng Lăng Vu Đề ngồi chỗ đó ngắm biển.

"Bên kia biển là cái gì?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu hỏi Tịch Tử Thu.

Tịch Tử Thu rót cho Lăng Vu Đề một tách trà, nhẹ giọng nói: "Bên kia biển là một quốc gia khác: Tây Dương quốc. Không ít người trong nước mình, không học đại học mà sẽ lựa chọn đi du học."

"Vậy Tử Thu anh đi du học sao?"

Tịch Tử Thu bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà: "Không có, anh từ mười sáu tuổi bắt đầu, liền vẫn luôn ở trong quân doanh, trên chiến trường."

Tịch Tử Hạ nhưng là đi qua, đi một năm liền trở lại. Bất quá, hắn dù có ngốc đến đâu, cũng sẽ không chủ động nhắc đến Tịch Tử Hạ khi Lăng Vu Đề chưa nhắc tới.

Gật đầu, Lăng Vu Đề cũng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu muốn đi Tây Dương quốc, phải mất bao lâu mới đến nơi?"

Bao lâu? Tịch Tử Thu nghĩ nghĩ, rồi trả lời cô: "Nghe nói, nhanh nhất cũng phải ở trên biển một tháng mới tới."

Một, một tháng? ! Lăng Vu Đề nuốt trà trong miệng xuống, kinh ngạc mở to mắt: "Lâu như vậy?!"

"Ừm." Tịch Tử Thu gật đầu, hắn là nhìn ra Lăng Vu Đề rất có hứng thú với Tây Dương quốc kia: "Em muốn đi không?"

Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền vội vàng lắc đầu: "Vốn là muốn đi, nhưng lâu như vậy mới đến, bây giờ lại không muốn đi!"

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Tịch Tử Thu cảm thấy, cười phát ra từ nội tâm, cũng không khó như hắn tưởng tượng.

Ít nhất, thời điểm ở bên Lăng Vu Đề, hắn luôn là thật dễ dàng muốn cười.

"Thật ra, việc đi lại trên biển cũng có nguy hiểm rất lớn. Ví dụ như gặp bão, cướp biển, mưa lớn... hầu như đều nguy hiểm đến tính mạng."

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn trên biển có thể mơ hồ nhìn thấy con thuyền, trên mặt biển lúc này gió êm sóng lặng, lại để Lăng Vu Đề cảm giác được nguy hiểm tiềm tàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro