Chương 266: Hội trưởng phản công lược (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại, cô vẫn là cô, lại cũng không phải cô...

Giấc mơ vừa rồi, nói là một giấc mơ, lại không thể coi nó chỉ là một giấc mơ.

Cô dường như đã trải qua một nhân sinh khác, rất chân thật!

Nhân sinh trong giấc mơ khác với nhân sinh hiện tại, cảnh trong giấc mơ, anh trai Lăng Thế Kiệt cầu xin cô bán mình, cô ngày hôm đó đi tìm Tịch Tử Hạ, muốn nhờ anh giúp đỡ.

Cô thậm chí còn nghĩ, nếu đối tượng là Tịch Tử Hạ, cô nguyện ý trả giá thứ quan trọng (hài hoà).

Nhưng cô một cái vũ nữ, căn bản không có cách nào tiến vào phủ Tổng thống.

Không tìm được Tịch Tử Hạ, Lăng Thế Kiệt nơi đó lại gắt gao bức cô. Cuối cùng, cô vẫn là cắn răng rưng rưng đi cùng với Sĩ quan nước ngoài kia.

Chỉ là có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai...

Cô vốn liền không xứng với Tịch Tử Hạ, bây giờ cô đã là người không sạch sẽ. Tịch Tử Hạ vốn còn có thể coi cô như bạn bè, đã nhìn cô bằng ánh mắt giống như cách anh nhìn những vũ nữ khác...

Cô khi còn sống, giống như đã được lên kế hoạch.

Từ một vũ nữ chỉ đơn giản là tiếp rượu bồi vũ, trở thành vũ nữ còn có thể ngủ cùng...

Anh trai ở một lần bị người đuổi theo đòi nợ đánh chết. Nhận được tin tức này, cô vậy mà không hề cảm thấy đau buồn, chỉ hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà cô, còn lại là không quá mấy năm liền mắc bệnh bỏ mình.

Nhân sinh này khiến Lăng Vu Đề phân không rõ hư thực, dù sao, bây giờ cô không giống như cảnh trong 'giấc mơ' đó.

Hết thảy, tựa hồ từ lúc Tịch Tử Thu đẩy cửa Lợi Á ca múa sảnh ra, bắn chết anh trai cô bắt đầu chuyển biến...

Xoa xoa huyệt thái dương phát đau, Lăng Vu Đề nhíu mày thật chặt.

Cô cho rằng sau khi khôi phục trí nhớ, cô vẫn sẽ hận Tịch Tử Thu.

Nhưng một cái ký ức khác, cùng trong khoảng thời gian này Tịch Tử Thu đối với cô thật tốt, làm cho cô không có hận hắn nhiều như cô tưởng tượng.

Bây giờ cô chỉ muốn biết hai chuyện, chuyện thứ nhất là tại sao lúc đó Tịch Tử Thu lại đột nhiên xuất hiện còn nổ súng bắn chết anh trai yêu cầu cô bán mình?

Chuyện thứ hai chính là, tại sao cô lại có thể mất trí nhớ nhanh đến vậy?

Thời điểm cô đi ngủ không tắt đèn, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu? Tịch Tử Thu vẫn còn chưa trở về.

Cô nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt, thật lâu sau, cô mới nhắm mắt lại, chỉ là lúc này cô không cảm thấy buồn ngủ.

Cô cần phải cẩn thận suy nghĩ, sau đó, cô rốt cuộc muốn đối mặt với Tịch Tử Thu như thế nào?

Cô nên đi, hay ở lại?

Hạ Luân ở Hiệp Hội Vị Diện cũng không biết rằng Lăng Vu Đề đã khôi phục trí nhớ, không, là khôi phục trí nhớ của nguyên chủ——

Thời điểm Tịch Tử Thu họp hội nghị xong trở về, Lăng Vu Đề biết, nhưng cô lại không mở mắt. Tịch Tử Thu cũng không hề nghi ngờ liệu cô có phải đang giả vờ ngủ hay không.

Cô cảm giác được vị trí bên cạnh mình hơi lún xuống, ngay sau đó, cô đã bị người ôm vào ngực.

Mấy ngày nay, cô và Tịch Tử Thu đều ngủ như vậy. Cô không có trí nhớ nhưng là cảm thấy không có gì, bây giờ... cô cảm thầy có chút không được tự nhiên.

Tịch Tử Thu là một người mẫn cảm, nhận thấy hơi thở của người trong lòng có chút hỗn loạn cùng hơi cứng ngắc thân mình, Tịch Tử Thu biết Lăng Vu Đề đã tỉnh.

"Tiểu Vu?"

Nghe được giọng nói của Tịch Tử Thu, Lăng Vu Đề nhất thời sửng sốt. Cô đang do dự, do dự không biết có nên mở mắt ra không?

Hơi nhíu mày, Tịch Tử Thu kiểm tra độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với hắn vẫn là bốn mươi lăm điểm như trước, không tăng, cũng không giảm.

Như vậy, lúc này tại sao Lăng Vu Đề lại giả vờ ngủ?

Lăng Vu Đề không mở mắt, bởi vì cô cảm thấy mình không thể giả vờ như mình lúc không có ký ức. Ít nhất bây giờ là không có biện pháp...

Lúc này đã là rạng sáng một giờ, hắn đi mở một cuộc họp để quyết định phương án tác chiến.

Lăng Vu Đề vẫn giả vờ ngủ như trước, Tịch Tử Thu cũng không lại gọi cô nữa, mà chỉ ôm cô chặt hơn một chút, rồi mới nhắm mắt lại ngủ.

Lăng Vu Đề rúc vào trong ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của hắn truyền vào tai cô.

Cô không phải là người mù, mặc dù không biết vì sao Tịch Tử Thu lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy, lại có thể cảm nhận được tâm ý của Tịch Tử Thu dành cho cô.

Hắn rõ ràng là một quân nhân quyết đoán, con trai út của Tổng thống, con người lạnh lùng rắn rỏi. Nhưng đối với cô lại dè dặt, cẩn thận ân cần như vậy.

Một người có xuất thân như vậy, lại có thể làm được đến trình độ như vậy với một vũ nữ như cô ấy.

Hắn, còn muốn cưới cô...

Rối rắm do do dự dự, đêm đen cùng ban ngày luân phiên...

Bởi vì ban đêm ngủ rất trễ, nên Lăng Vu Đề thức dậy rất muộn.

Lúc này, ngoài cô ra, Tịch Tử Thu đã không còn ở trong phòng nữa.

Cô từ trên giường ngồi dậy, trên bàn cạnh giường có để một bát cháo thịt nạc cùng một đĩa tiểu long bao. Đưa tay lấy tờ giấy đặt bên cạnh, là Tịch Tử Thu để lại.

Tịch Tử Thu nói, bữa sáng là hắn tự làm, bây giờ hắn đến quân doanh thị sát, có lẽ buổi tối mới có thể trở về. Bên ngoài đang canh gác có một tiểu bạch kiểm tên là Cận Thiên Dật sẽ chiếu cố cô, kêu cô có nhu cầu gì có thể trực tiếp tìm cậu.

Lăng Vu Đề có trí nhớ cùng Lăng Vu Đề không có trí nhớ tự nhiên là không giống, Lăng Vu Đề không có trí nhớ sẽ cảm thấy mọi việc Tịch Tử Thu làm cho cô đều là đương nhiên. Nhưng Lăng Vu Đề sau khi khôi phục trí nhớ lại biết, tất cả những chuyện này, làm sao có thể coi là đương nhiên!

Lăng Vu Đề tự nhủ, nếu không có Tịch Tử Thu xuất hiện mà nói, có lẽ vận mệnh của cô sẽ giống như một ký ức khác như vậy.

Vì vậy, Tịch Tử Thu xuất hiện, kỳ thực đã kéo cô ra khỏi hố lửa. Cô, lại có lý do gì đi hận Tịch Tử Thu? !

Tịch Tử Thu đang đi thăm thương binh ở khu quân y hơi giật mình, hắn vừa mới đột nhiên liền cảm ứng được Lăng Vu Đề đối hắn tăng thêm mười điểm độ hảo cảm.

Chỉ là, làm sao Lăng Vu Đề lại đột nhiên tăng thêm độ hảo cảm? Chẳng lẽ, là vì bữa sáng hôm nay tương đối hợp khẩu vị sao?

Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của thương binh khiến Tịch Tử Thu hoàn hồn, làm cho hắn không còn tâm tư đi suy nghĩ độ hảo cảm đột ngột tăng lên kia nữa—

Sau khi Lăng Vu Đề ăn sáng xong, cô bưng khay đựng bát đũa ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa phòng, đã nhìn thấy một cậu nhóc mặc quân phục màu đen đứng ở cửa. Quả thực nên nói là cậu nhóc, bởi vì cậu ngũ quan còn mang theo ngây ngô, thoạt nhìn tuổi cùng cô không sai biệt lắm.

Cậu nhóc kia thấy cô đi ra, liền chào theo kiểu quân đội với cô: "Chào chị dâu!" Ba chữ kêu một cái vang vọng, phảng phất như sợ người khác không nghe thấy vậy.

Lăng Vu Đề: "...Cậu là, Cận Thiên Dật?"

Cận Thiên Dật gật đầu, cười toe toét: "Đúng vậy, chị dâu cứ gọi em Thiên Dật là được!"

Lăng Vu Đề đánh giá khuôn mặt của Cận Thiên Dật một chút, ngũ quan thanh tú mang theo ngây ngô, làn da rất trắng, quả thực phù hợp với hình tượng tiểu bạch kiểm mà Tịch Tử Thu nói ...

"Được, Thiên Dật."

Cận Thiên Dật nhìn thấy khay thức ăn trên tay Lăng Vu Đề, vội vàng đưa tay nhận lấy, sau đó lại đưa cho một tiểu binh: "Chị dâu là muốn đi đâu sao?"

"Ừm, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút." Tuy rằng đã khôi phục trí nhớ, nhưng thích ăn phương diện này, cũng không phải mất trí nhớ mới có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro