Chương 279: Hội trưởng phản công lược (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

"Mấy viên đạn mà thôi? Thu Nhi lúc con gọi điện thoại trở về làm sao không nói con bị thương? Bị thương khi nào?"

"Mấy ngày trước." Tịch Tử Thu ý tứ là nói, mấy ngày hôm trước mới bị thương.

Chỉ trả lời Tịch phu nhân ba chữ, hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Thấy vậy, Tịch phu nhân cũng im lặng không quấy rầy hắn.

Tịch Tử Thu nhắm mắt nghỉ ngơi, thời điểm trúng đạn đúng là lúc chiến hoà trùng thiên, hắn cũng không có để ý đến vết thương của mình quá nhiều. Chỉ đơn giản băng bó miệng vết thương trước, ngay cả viên đạn đều không có lấy ra liền gia nhập chiến trường một lần nữa.

Điều này cũng khiến hắn rơi vào tình trạng hôn mê do mất máu quá nhiều sau khi chiến tranh kết thúc.

Chờ tỉnh lại, hắn còn đích thân gọi điện thoại trở về, trừ bỏ Tịch Chí Cường biết, hắn chưa từng nói chuyện bản thân mình bị thương với Tịch phu nhân và Lăng Vu Đề.

Nắm thật chặt tay Lăng Vu Đề, hắn biết Tịch Tử Hạ cùng Chúc San San sắp kết hôn. Trong cốt truyện, Chúc San San cùng Tịch Tử Hạ cũng kết hôn vào khoảng thời gian này.

Mà Tịch Tử Hạ chân chính thích Chúc San San, còn phải đợi vài tháng sau khi hai người kết hôn.

Trong một tháng này, Tịch Tử Thu là phi thường chắc chắn, Lăng Vu Đề không thích Tịch Tử Hạ. Tuy vừa rồi lực chú ý của hắn luôn đặt trên người Lăng Vu Đề, nhưng cũng không quên quan sát Tịch Tử Hạ.

Tịch Tử Hạ bây giờ, hẳn là thích Lăng Vu Đề.

Xem ra Chúc San San kia  rất vô dụng. Rõ ràng cô ta cũng ở, vậy mà còn có thể khiến Tịch Tử Hạ thích Lăng Vu Đề.

Bất quá còn tốt, chỉ cần Lăng Vu Đề không thích Tịch Tử Hạ là được!

Xe chạy về phủ Tổng thống, Tịch Tử Thu ngồi trên xe lăn được đưa về phòng. Lăng Vu Đề theo sát cũng trở về phòng.

Bác sĩ đi sau xem xét miệng vết thương cho Tịch Tử Thu thuận tiện đổi dược, áo cởi ra, Lăng Vu Đề nhìn thấy trên vai trái cùng trên thắt lưng của Tịch Tử Thu được quấn bằng băng gạc.

Sau khi tháo băng gạc ra, có thể nhìn thấy trên bụng phía bên phải của Tịch Tử Thu có hai vết thương dữ tợn do đạn bắn và một vết dao đâm đã khâu lại, vết dao đâm dài khoảng bốn tấc.

Có lẽ bởi vì bôn ba hơn nữa bị thương không quá mấy ngày, nên trên miệng vết thương có chút máu rỉ ra.

Cô xoay người sang chỗ khác, không đành lòng nhìn bác sĩ đổi dược.

Sau này Lăng Vu Đề mới biết được, Tịch Tử Thu bị trúng hai phát súng vào bụng, trên bờ vai bị một phát súng, trên đùi một phát súng. Trong đó một phát ở bụng súng xém chút liền trúng thận.

Chờ bôi thuốc xong, Tịch Tử Thu nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không nói gì.

Mọi người trong phòng đều đi ra ngoài, ngoại trừ Lăng Vu Đề.

Cô kéo một cái ghế đến bên giường ngồi xuống, liền cứ như vậy nhìn sườn mặt Tịch Tử Thu.

Vừa nãy không có để ý, bây giờ nhìn lại, vừa khéo liền nhìn thấy trên tai phải của hắn có một miệng vết thương.

Vết thương đã đóng vảy, nhưng có thể thấy, nơi đó thiếu một lỗ hổng.

Lăng Vu Đề cúi người tới gần hắn, nhìn kỹ vết thương kia, nhận ra Lăng Vu Đề tới gần, Tịch Tử Thu mở mắt: "Sao vậy?"

"Tai, của anh." Lăng Vu Đề hai mắt đỏ bừng, cô không nghĩ tới Tịch Tử Thu trừ bỏ trên mặt không có bị thương ra, thì khắp người đều có vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ.

Tịch Tử Thu chẳng hề để ý nga một tiếng: "Em nói là vết thương thiếu một lỗ hổng? Không sao rồi, lúc đó viên đạn kia trực tiếp sượt qua tai, chỉ là thiếu một cái lỗ hổng mà thôi, so với thiếu một cái lỗ tai tốt hơn nhiều, có phải không?"

Lăng Vu Đề nghiêng người lau nước mắt, không nói gì.

"Tiểu Vu, em chê anh xấu?"

"Không có, tôi không có chê anh xấu." Lo lắng Tịch Tử Thu sẽ buồn bực, Lăng Vu Đề vội vàng trả lời hắn: "Anh không xấu, anh là anh hùng cả nước."

Tịch Tử Thu lộ ra một cái ý cười nhợt nhạt, đưa tay về phía Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề do dự một chút, vẫn là đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Tịch Tử Thu nói: "Anh chỉ muốn làm anh hùng của một mình em."

Hạ Luân: [Che mặt]... cái người tuỳ tuỳ tiện tiện liền có thể nói ra lời sến súa này thật sự thật sự là Hội trưởng đại nhân nhà ta sao? Thật sự thật sự không phải là bị đánh tráo sao? ! Di di di ~ Hội trưởng đại nhân như vậy luân gia thật không quen nha ~

————

Ngày mười sáu tháng mười, ngày đại hôn của Tich Tử Hạ.

Một ngày này, thời tiết rất tốt, Lăng Vu Đề mặc một chiếc sườn xám màu đỏ bên ngoài phối thêm khăn choàng màu hồng trắng, quấn một cái búi tóc cùng tóc mai làm xoan hiển lộ đoan trang, trang điểm sơ một chút.

Tịch Tử Thu vẫn mặc quân trang màu đen như trước, bởi vì vết thương còn chưa lành hẳn, nên hắn vẫn là ngồi trên xe lăn.

Hôn lễ được tổ chức tại phủ Tổng thống, tới tham gia hôn lễ đều là quan chức chính phủ cấp cao và người nhà hai bên.

Mọi người đến đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể đi vào phủ Tổng thống tham dự tiệc cưới.

Hôn lễ là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, đầu buổi mặc váy cưới màu trắng cùng tây trang, cuối buổi mặc lễ phục màu đỏ.

Bởi vì thân thể nên Tịch Tử Thu cùng Lăng Vu Đề chỉ xem qua đầu buổi liền trở về phòng.

Ngồi bên cửa sổ trong phòng, Tịch Tử Thu cùng Lăng Vu Đề nhìn khung cảnh náo nhiệt dưới sân.

"Chờ thời điểm chúng ta kết hôn, em muốn náo nhiệt chút hay yên tĩnh chút?" Tịch Tử Thu quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề ngây ra một chút, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Bởi vì...

"Tử Thu, tôi muốn dọn ra ngoài."

Lúc trước đã nghĩ xong, chờ Tịch Tử Thu trở về, cô liền chuyển đi. Bây giờ, cũng không sai biệt lắm nên chuyển đi rồi.

Tịch Tử Thu ngây ra một chút, khó được có chút phản ứng không kịp. Vừa rồi hắn không phải còn đang nói chuyện hôn lễ sao, làm sao bây giờ lại đột nhiên nói muốn chuyển đi?

"Vì sao?"

Lăng Vu Đề đứng lên, lúc trước thời điểm Tịch Tử Thu trở về tuy rằng đã nói với các phóng viên thân phận của cô. Có thể là bởi vì Tịch Tử Hạ uy hiếp khiến toà soạn báo sợ hãi, nên tờ báo ngày hôm sau không có bất kì chủ đề trọng tâm nào về Lăng Vu Đề.

Vì vậy, người ngoài còn không biết thân phận của Lăng Vu Đề.

Như vậy cũng tốt, dù có hẹn hai năm với Tịch Chí Cường, cô cũng không muốn gả cho Tịch Tử Thu.

"Lúc trước định ra hôn ước cũng là sau khi tôi mất trí nhớ, tuy rằng bá phụ nói chúng ta từ nhỏ có hôn ước... nhưng tôi không muốn gả cho anh. Vì vậy Tử Thu, tôi muốn chuyển ra ngoài. "

Tịch Tử Thu không nói gì, không biết vì sao, hắn không muốn giống như lúc trước cường ngạnh ép cô phải ở bên mình, không muốn cô phải khổ sở.

Nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt cô, Tịch Tử Thu mím môi, hồi lâu không nói gì. Lăng Vu Đề nhìn thẳng hắn, cũng không nói gì.

Khó có thể nghe được thở dài một hơi, Tịch Tử Thu thỏa hiệp: "Được, nhưng nơi ở, phải do anh sắp xếp..."

"Không cần, tôi không định ở lại Thủ đô." Đây là điều cô đã quyết định hai ngày trước.

Tịch Tử Thu cảm thấy, mười lăm điểm độ hảo cảm còn thừa lại, cũng không có dễ dàng thêm đầy như hắn nghĩ.

"Không ở lại Thủ đô, em muốn đi đâu?"

"Đi Lâm Thành." Cô muốn đi Lâm Thành, mặc dù chỉ ở đó có mấy ngày, nhưng cô rất thích nơi đó.

Nếu, nếu có thể, cô muốn định cư ở nơi đó.

"Anh... được rồi, vậy anh kêu người trước tiên ở bên kia tìm chỗ ở, rồi lại kêu người đưa em qua đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro