Chương 284: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Tầng năm là nơi dành riêng cho Lăng Vu Đề, không được cho phép, là không thể có người ngoài đi lên.

"Thế nào? Người tỉnh rồi sao?" Đi đến cửa một căn phòng, Lăng Vu Đề hỏi nam hầu diện mạo thanh tú đang đứng ở cửa.

"Bẩm chủ tử, người còn chưa tỉnh lại." Nam hầu cung kính trả lời Lăng Vu Đề, thần sắc tràn đầy sợ hãi đối với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề không mặn không nhạt ừ một tiếng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đây là một phòng ngủ khá bình thường, được trang trí đơn giản, thật nhẹ nhàng khoan khoái.

Căn phòng rất yên tĩnh, ngoài cô ra, cũng chỉ có thiếu niên trên người đầy vết thương nằm trên giường kia.

Nhấc chân đi đến chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống, hơi hơi nghiêng người đánh giá ngũ quan thiếu niên. Xuyên qua vết thương trên mặt, vẫn có thể mơ hồ thấy được đường nét trên khuôn mặt của hắn rất là tinh xảo đẹp mắt!

Làn da hoàn hảo cũng là phấn nộn phấn nộn, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của thế giới này!

Bất quá đáng tiếc, khắp người hắn từ trên xuống dưới đều là miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, thực sự rất ảnh hưởng mỹ quan.

Nếu không phải nguyên chủ thật tinh mắt nhìn ra ngũ quan tinh xảo dưới vết thương mà nói...

Hiện tại tiểu tử này, còn không biết đang ở phố ăn xin nào đâu!

Không sai, thiếu niên này, chính là nam phụ thế giới này!

Đối với khoảng thời gian cô đến thế giới này, cô vẫn là muốn nói tiếng Hiệp Hội Vị Diện lần này coi như đáng tin, lúc cô đến, nam phụ cũng vừa mới đến 'Phi Nguyệt quán' của cô.

Đúng vậy, đúng vậy, thân phận của cô là bà chủ của 'Phi Nguyệt quán', tiểu quan quán lớn thứ nhất Kinh Thành, mà nam phụ cô muốn công lược chính là nhân viên của cô. Một cái tiểu quan thân kiều thể nhuyễn dễ áp đảo ~

Đương nhiên, đây là thân phận của hắn trong cốt truyện.

Lăng Vu Đề lần này tới rất đúng lúc, nên cô cũng không có ý định để nam phụ ra ngoài 'tiếp khách'.

Bất quá, dù sao cũng phải an bài cho hắn một thân phận mới được. Ưm ~ Lăng Vu Đề sờ mũi nghĩ nghĩ, sau đó hai mắt sáng lên.

Hắc hắc......

Dù là trong cốt truyện hay trong ký ức, nam phụ này đối với cô là ân nhân cứu mạng kiêm bà chủ cũng không có hảo cảm gì. Cho nên lần này, Lăng Vu Đề nhất định phải xoát ấn tượng tốt một chút!

Lại nhìn nhìn mặt người đang mê man trên giường, cũng may cô kêu người dùng thuốc trị thương tốt nhất, nên sẽ không lưu sẹo, bằng không một khuôn mặt xinh đẹp còn không phải là bị hủy hoại? !

Xem qua cốt truyện cùng ký ức trong đầu, trong cốt truyện cũng không tiết lộ thân phận thực sự của nam phụ, cũng không biết có phải là có lai lịch lớn không?

Trong trí nhớ của nguyên chủ, nam phụ lúc đầu bị mất trí nhớ, ngoại trừ tên của chính mình, liền cái gì cũng không nhớ được.

Rồi... đột nhiên giống như là đột nhiên có một ngày, hắn liền mất tích.

Sau đó... liền không có sau đó!

Trong trí nhớ, nam phụ một lát nữa sẽ tỉnh. Lý do cô ở chỗ này, còn không phải là muốn xoát cái độ hảo cảm ấn tượng đầu tiên sao.

Vừa mới suy nghĩ xong, người trên giường liền cau mày ưm một tiếng, Lăng Vu Đề vội vàng cúi xuống nhìn hắn.

Lông mi Diệp Thần Lạc run rẩy, sau đó mở mắt ra. Đôi mắt hắn có màu xanh trà, óng ánh trong suốt, thật, xinh đẹp!

Lúc đầu, ánh mắt hắn không có tiêu cự, sau đó mới từ từ đảo mắt để xem mình đang ở đâu.

"Ngươi tỉnh! Thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?" Lăng Vu Đề quan tâm mở miệng tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Diệp Thần Lạc nhìn theo âm thanh, thật dễ dàng có thể nhìn thấy người trên đầu hắn, mờ mịt nhìn cô chằm chằm: "Ngươi là ai? Đây là đâu?"

Hắn giống như bởi vì thật lâu đều không có mở miệng, thanh âm thật nhỏ thật nhỏ, nếu không cẩn thận nghe mà nói, căn bản nghe không ra!

"Ta tên Lăng Vu Đề, ngươi có thể gọi ta Tiểu Vu tỷ tỷ. Đây là chỗ của ta, hôm qua, thời điểm ta lên phố, vô tình nhìn thấy ngươi cả người đầy máu nằm ở góc đường, nên liền đưa ngươi về chữa trị. Ngươi đang ở nơi nào? Ta có thể kêu người đưa ngươi trở về hoặc là liên hệ người nhà của ngươi tới đón ngươi."

Dù biết Diệp Thần Lạc nhất định là không nhớ rõ thân phận của mình, nhưng cô vẫn là phải làm theo trình tự nha!

Cô vừa nói xong, Diệp Thần Lạc liền bắt đầu suy nghĩ, sau đó, hắn phát hiện hắn trừ bỏ tên của mình là Diệp Thần Lạc ra, chuyện gì đều không biết!

Có chút mờ mịt chớp chớp mắt: "Ta, ta, ta chỉ nhớ ta tên Diệp Thần Lạc..."

"A? Ý của ngươi là, ngươi không nhớ bản thân sống ở đâu sao?" Lăng Vu Đề đặc biệt 'nhiệt tình' hỏi Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc có chút khổ sở, bởi vì hắn nghĩ không ra: "Ta, không biết... ta làm sao vậy?"

"Được rồi được rồi, tạm thời không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa. Ngươi dưỡng thương cho tốt, chờ ngươi vết thương lành hẳn lại nói. Ân?" Thấy Diệp Thần Lạc nâng tay xoa xoa đầu mình, Lăng Vu Đề vội vàng trấn an hắn.

"Ân." Diệp Thần Lạc cảm thấy mình hẳn là gặp được người tốt! Lăng Vu Đề được phát cho thẻ người tốt, thành công tăng độ hảo cảm từ không đến hai mươi điểm!

Oh yeah! Lần đầu tiên thêm điểm chính là hai mươi điểm, tuyệt vời!

Diệp Thần Lạc hôn mê vẻn vẹn một ngày, cũng may Lăng Vu Đề biết lúc này Diệp Thần Lạc sẽ tỉnh lại, nên từ sớm đã kêu phòng bếp chuẩn bị cháo trắng cho hắn.

Kêu hạ nhân bưng cháo và thuốc vào, lại tự mình đút cho Diệp Thần Lạc uống xong, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt, mới rời khỏi căn phòng nơi Diệp Thần Lạc đang tạm thời ở.

Kỳ thực, cô bà chủ này vẫn là khá rảnh rỗi, tài chính cái gì có chuyên gia tính xong lại tổng kết mới đưa cho cô xem.

Không thể không nói, nguyên chủ chỉ có hai mươi tuổi lại có thể kinh doanh 'Phi Nguyệt quán' tốt như vậy, đúng là khó được!

Ở thư phòng kiểm tra sổ sách ngày hôm qua xong, Lăng Vu Đề dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Thế giới này tổng cộng có năm nam chính, mỗi nam chính lai lịch đều là không nhỏ. Theo lý mà nói, Đào Tiểu Thương đã năm nam chính đều thu, nhiều thu thêm một Diệp Thần Lạc cũng không có quan hệ nha!

Đáng tiếc dùng lời Đào Tiểu Thương nói mà nói, nàng tuy rằng hoa tâm, nhưng cũng là người có nguyên tắc! Không thể nam nhân chỉ cần thích nàng, nàng đều phải thu nha!

Thẩm mỹ của Đào Tiểu Thương khác với thẩm mỹ của thế giới này, trong thế giới nữ tôn lấy mềm mại là vẻ đẹp, mà Đào Tiểu Thương thích mỹ nam tinh xảo nhưng lại không mất đi vẻ nam tính!

Mà Diệp Thần Lạc vừa vặn không phải loại hình này!

Vì vậy, hắn liền đáng tiếc trở thành nam phụ duy nhất của thế giới này!

Nâng tay đè lên huyệt thái dương của mình, bây giờ hẳn là rạng sáng ba giờ, nguyên chủ là thói quen cuộc sống ngày đêm đảo lộn, nhưng cô không phải nha!

Có chút mệt mỏi đặt sổ sách sang một bên, dặn dò một tiếng xong, Lăng Vu Đề liền về phòng ngủ.

Sáng ngày hôm sau khoảng mười giờ, Lăng Vu Đề liền tỉnh dậy, cô không muốn dậy, nhưng cô tới nơi này không phải để ngủ.

Ngủ về ngủ, nhiệm vụ không thể xao nhãng!

Xuyên qua hành lang đi đến cửa phòng Diệp Thần Lạc, nam thị canh gác bên ngoài đang ngồi dưới đất ngủ gật.

Lăng Vu Đề nhíu mày, duỗi chân gãi gãi nách nam thị kia. Nam thị bị cô cù ngứa tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro