Chương 292: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Diệp Thần Lạc đứng ở cửa, co cổ lại, có chút rụt rè nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu, Tiểu Vu, tỷ tỷ..."

Tiếng rống vừa rồi của Lăng Vu Đề thực sự làm hắn sợ hãi. Một tháng qua, Lăng Vu Đề đối với hắn là có thể có bao nhiêu ôn nhu liền ôn nhu bấy nhiêu, cho nên cứ việc Phong Nhi ở bên tai hắn nói với hắn Lăng Vu Đề thật ra không phải một người ôn nhu, nhưng chính hắn trong tiềm thức cũng đã cho rằng Lăng Vu Đề không phải là một người tàn nhẫn.

Nhưng vừa rồi Lăng Vu Đề rống lên, hắn vậy mà nghe được sát ý! Diệp Thần Lạc đương nhiên không biết sát ý là cái gì, hắn chỉ là bản năng sợ hãi mà thôi.

Lăng Vu Đề trong lòng có chút không vui, biểu tình trên mặt cũng không dễ nhìn.

Giơ tay xoa xoa tóc bản thân: "Tiểu Lạc, đã trễ thế này ngươi không ngủ, tìm ta có việc gì sao?" Ngữ khí tuy rằng coi như bình tĩnh, trong lòng nhưng là không biết bản thân nên hộc máu hay là nên hộc máu hay là nên hộc máu? !

Vừa rồi cô cảm ứng được Diệp Thần Lạc trừ đi độ hảo cảm của cô, trừ bao nhiêu! ? Thực ra trong đầu có một bản ghi chép, thêm giảm đều có ghi lại!

Cô vừa mới kiểm tra một chút, buổi chiều không biết vì lý do gì, trừ đi mười điểm độ hảo cảm của cô, cũng chính là trừ về tới bốn mươi điểm.

Bất quá vừa rồi, Diệp Thần Lạc lại trừ đi năm điểm độ hảo cảm của cô! Bây giờ tốt lắm, chỉ còn lại ba mươi lăm điểm!

Ta mẹ (chết tiệt), có thể đừng cho cô cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc được không? !

Diệp Thần Lạc do dự một lát, lông mi không ngừng run rẩy, có thể thấy được hắn do dự cùng lo lắng.

Hắn hơn nửa ngày không nói chuyện, Lăng Vu Đề nhìn đều muốn trực tiếp bão nổi. Nếu không phải xem hắn là mục tiêu đối tượng công lược của cô, cô thật sự muốn...

Diệp Thần Lạc cắn môi dưới, thật vất vả cố lấy dũng khí, nhắm mắt lại nói với Lăng Vu Đề: "Mặc dù ta rất biết ơn Tiểu Vu tỷ tỷ đã cứu ta còn thu lưu ta. Nhưng là, ta tuyệt đối không đồng ý bởi vậy bán mình hoặc là biểu diễn, cũng không đồng ý trở thành nam sủng của ngươi!"

Nói xong, Diệp Thần Lạc vẫn nhắm chặt mắt lại, tựa hồ không dám nhìn cô.

Lăng Vu Đề nhướng mày, nhếch khóe miệng, khoanh tay trước ngực, một mặt hứng thú nhìn hắn: "Cho nên, Tiếu Lạc, ngươi tới tìm ta, biểu đạt ý tứ ngươi không muốn báo đáp ta sao? "

Cô quyết định, dù cô có lại dịu dàng với Diệp Thần Lạc, hắn đối với cô cũng không thêm bao nhiêu độ hảo cảm!

Mềm không được? Vậy cô, liền dùng cứng là được!

Nghe vậy, Diệp Thần Lạc ngơ ngác mở mắt ra, sau đó cứ như vậy nhìn Lăng Vu Đề.

"Ân? Tiểu Lạc có phải có ý này không?" Lăng Vu Đề lại mở miệng hỏi.

Diệp Thần Lạc gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: "Không phải là, không phải là ta không báo đáp, đợi tìm được người nhà của ta, liền..."

Không đợi Diệp Thần Lạc nói xong, Lăng Vu Đề trực tiếp khoát tay, ngắt lời hắn: "Sau khi tìm được người nhà của ngươi, ngươi muốn bọn họ báo đáp ta như thế nào? Trả thù lao? Trước không nói nhà ngươi có tiền hay không. Ngươi nhìn ta, ta giống loại người thiếu tiền sao?"

Diệp Thần Lạc hơi há miệng, ngơ ngác nhìn Lăng Vu Đề, giống như... tựa hồ không thiếu tiền. Nhưng......

Diệp Thần Lạc còn chưa kịp lại mở miệng, hắn đã bị hành động của Lăng Vu Đề dọa tới mức chân tay luống cuống --

Lăng Vu Đề đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Diệp Thần Lạc, kéo hắn vào phòng, sau đó ép hắn lên cửa.

"Ngươi......"

"Suỵt——"

Lăng Vu Đề dùng một tay ôm lấy eo Diệp Thần Lạc, một tay dựng thẳng ngón trỏ đặt trên môi phấn nộn nộn của Diệp Thần Lạc.

Thấy Diệp Thần Lạc đứng ở nơi đó, không dám cử động hay phát ra âm thanh, Lăng Vu Đề rất hài lòng, dùng ngón trỏ để dưới cằm hắn, ngón trỏ vừa câu —— mạnh mẽ nâng cằm của Diệp Thần Lạc lên một chút.

Diệp Thần Lạc có khuôn mặt trái xoan, bởi vì tuổi tác, trên mặt còn có trẻ con phì, cho nên có vẻ đặc biệt non nớt.

Mặt hắn bây giờ rất đỏ rất đỏ, lỗ tai cũng là đỏ bừng. Bởi vì hai người dán thật chặt, hô hấp phập phồng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hai luồng đằng trước Lăng Vu Đề đang gắt gao dán vào hắn...

"Tiểu, Tiểu Vu tỷ tỷ, tỷ..." Diệp Thần Lạc yếu ớt hô một tiếng, trong mắt có hơi nước, như là ngay sau đó liền muốn khóc ra vậy.

Lăng Vu Đề cong môi cười: "Tiểu Lạc, ngươi có biết vì sao một tháng này ta đối với ngươi tốt như vậy không?"

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có hai người có thể nghe được. Rõ ràng thanh âm vẫn là cái thanh âm kia, nghe qua đã có loại, cảm giác là lạ...

"Bởi vì, bởi vì Tiểu Vu tỷ tỷ là, người tốt."

"Hahaha ~ Người tốt? Tiếu Lạc, ngươi nói ta là người tốt? Tiếu Lạc nha ~ Tỷ tỷ nói cho ngươi biết, tỷ tỷ cho tới bây giờ đều không phải là người tốt! Cho nên ——  ngươi cho rằng ta là loại người giúp người không cần hồi báo sao?"

Cứ việc không muốn thừa nhận, Lăng Vu Đề cười rộ lên rất đẹp mắt, cũng thật kiêu ngạo...

"Vậy, Tiểu Vu tỷ tỷ muốn cái gì, hồi báo?" Diệp Thần Lạc nuốt nuốt nước miếng, hắn cảm thấy nhịp tim của mình lúc này đập đặc biệt không bình thường, như thể ngay sau đó sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

"Ta a ~ Ta từ đầu đến cuối chỉ muốn có một thứ! Chính là —— ngươi!" Nói xong, Lăng Vu Đề buông Diệp Thần Lạc ra, lùi lại mấy bước.

Cái gì? ! Diệp Thần Lạc có chút không thể tin được những gì mình vừa nghe được. Lăng Vu Đề nói, muốn, hắn? !

"Không có khả năng! Ta, ta là tuyệt đối sẽ không bán mình!" Diệp Thần Lạc chính trực từ chối Lăng Vu Đề, còn lấy tay che bản thân, một mặt phòng thủ nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề thản nhiên cười cười, xoay người đi đến bên bàn, rót cho mình một cốc nước uống xong, mới nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lạc nha ~ ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, cái thứ nhất..."

Lăng Vu Đề dựng thẳng lên một ngón tay quơ quơ: "Trở thành tiểu quan của Phi Nguyệt quán, ta tin tưởng lấy túi da này của ngươi, nhất định có thể trở thành đầu bài trong Phi Nguyệt quán! Cái thứ hai thì sao——"

Lại dựng thẳng lên hai ngón tay quơ quơ: "Làm nam sủng của ta."

Trong đầu Diệp Thần Lạc hiện ra hai chữ: Quả nhiên!

Quả nhiên, Phong Nhi nói đều đúng, Lăng Vu Đề, sớm muộn đều sẽ có ý đồ với hắn!

"Ta một cái cũng không chọn!" Diệp Thần Lạc kiên định nói, mặc kệ thế nào, hắn đều không muốn không tuân thủ phu đức!

"Không đồng ý?" Lăng Vu Đề đặt chiếc cốc trong tay lại trên bàn, sau đó bước tới gần Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc theo phản xạ lùi lại một bước...

Lăng Vu Đề cười: "Ta Lăng Vu Đề chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, nếu ngươi đã một cái đều không đồng ý lựa chọn mà nói, ta cũng sẽ không thế bức ngươi. Như vậy, ngươi không còn tư cách ở lại Phi Nguyệt quán nữa. Ta khoan dung một chút, hôm nay đã quá muộn, ngày mai ngươi có thể rời khỏi Phi Nguyệt quán."

Diệp Thần Lạc trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới bản thân cự tuyệt yêu cầu của Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề lại không cho hắn tiếp tục sống ở nơi này nữa!

Rời đi? ! Hắn rời đi 'Phi Nguyệt quán', còn có thể đi đâu? !

Không đợi Diệp Thần Lạc lên tiếng, Lăng Vu Đề trực tiếp hướng cửa hô một tiếng: "Phong Nhi, ngươi cút đi vào cho ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro