Chương 295: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Hắn cảm thấy rất có khả năng!

Ở thời điểm không biết thân phận của Trần thúc. Hắn còn cảm thấy gã ta là người tốt đâu! Nhưng gã ta làm là buôn người, làm sao có thể coi là người tốt!!

Diệp Thần Lạc vẫn đang lo lắng cho bản thân, Phó thúc bên kia đã hỏi xong vài nam tử nguyện ý đi theo mình, sau đó trả tiền, chuẩn bị mang theo người rời đi.

"Công tử! Công tử!" Phó thúc đi tới trước mặt Diệp Thần Lạc, gọi hắn hoàn hồn.

"A? Cái gì?" Diệp Thần Lạc ngơ ngác nhìn Phó thúc.

Phó thúc lặp lại lời vừa nói: "Xong chuyện rồi, chúng ta cần phải trở về."

Diệp Thần Lạc nga một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi ghế, có chút lảo đảo đi theo Phó thúc rời khỏi căn nhà.

Thời điểm đến, cả xa phu cũng chỉ mới ba người. Lúc trở về, lại thêm bốn người.

Diệp Thần Lạc chỉ liếc nhìn bốn người đang rúc vào trong góc một cái, sau đó liền cúi đầu ngẩn người.

Sau khi trở lại Phi Nguyệt quán, Phó thúc sai người dàn xếp cho bốn nam tử kia thật tốt, rồi đi theo Diệp Thần Lạc trở về phòng trên tầng năm.

Trở về phòng, Diệp Thần Lạc mới cởi mũ che ra, sau đó ngồi trên ghế ngẩn ra.

"Diệp công tử có điều gì muốn hỏi sao?" Phó thúc đứng ở một bên hỏi Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc ngước mắt nhìn ông, trên mặt Phó thúc vẫn luôn mang theo ý cười. Phó thúc như vậy, thật dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm

Nhưng là, khuôn mặt tươi cười kia, lại khiến Diệp Thần Lạc cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Bởi vì hắn nghi ngờ ẩn dưới khuôn mặt tươi cười kia, có phải là cất dấu một gương mặt dữ tợn?

"Phó thúc, vì sao muốn mang ta đi... Trần thúc nơi đó?" Do dự một chút, Diệp Thần Lạc vẫn là mở miệng.

"Chỉ là muốn nói cho Diệp công tử một việc: Không có Phi Nguyệt quán che chở, Diệp công tử tự rời đi một mình, có lẽ sẽ rơi vào tay những kẻ buôn người như Trần thúc. Diệp công tử tư sắc vô song như vậy, nhất định hoặc là sẽ bị bán vào nhà Đại nhân làm nam thị thông phòng. Hoặc chính là bị bán vào trong tiểu quan quán."

Mặc kệ sắc mặt của Diệp Thần Lạc có rất xấu hay không, Phó thúc trái lại tự nói xong: "Không phải tất cả các tiểu quan quán đều giống Phi Nguyệt quán của chúng ta. Nếu là không đồng ý tiếp khách, vậy nhất định là phải nếm chút mùi đau khổ. Đói bụng còn tốt, nếu bị đánh mà nói... lúc trước Diệp công tử cả người là vết thương té xỉu ở bên ngoài. Nếu suy đoán đúng, lúc trước Diệp công tử có khả năng cũng là từ trong tay bọn buôn người hoặc là tiểu quan quán khác trốn ra tới. "

"Ở bên trong Phi Nguyệt quán, không nói khác, liền hiện thời ưu ái của chủ tử chúng ta đối với ngươi, cũng là sẽ không uỷ thuất Diệp công tử. Cái này muốn xem công tử cân nhắc thế nào."

"Thời gian cũng không còn sớm, Diệp công tử nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, Phó thúc liền trực tiếp quay người rời khỏi phòng của Diệp Thần Lạc.

Lúc này Diệp Thần Lạc làm sao có thể ngủ được? Đêm nay thật sự đã mang đến cho hắn tác động quá sâu về mặt nhận thức.

Lúc trước liền tính Lăng Vu Đề yêu cầu hắn rời khỏi Phi Nguyệt quán, hắn cũng chỉ bối rối không biết nên đi nơi nào mà thôi.

Nhưng đi ra ngoài một chuyến trở về, hắn đối với thế giới bên ngoài cảm thấy sợ hãi.

Nếu hắn thật sự rời đi, hắn có thể thấy ai cũng sẽ cho rằng người đó là bọn buôn người! Liền tính hắn sẽ không bị lừa, nhưng hắn tay trói gà không chặt, có phải... có phải sẽ bị bọn buôn người trực tiếp bắt đi hay không?

Nếu thật sự bị bọn buôn người bắt đi, hắn có thể thành công trốn thoát sao? Trốn thoát rồi thì sao?

Nếu là không thể trốn thoát, hắn lại sẽ bị bán đến nơi nào?

Người mua, sẽ đối đãi với hắn giống như Lăng Vu Đề sao?

Diệp Thần Lạc không biết, trong đầu hắn lúc này thật sự rất hỗn loạn! Đối với thế giới bên ngoài, hết thảy đều tràn ngập không có lòng tin!

Hiện tại so sánh, Lăng Vu Đề, Phi Nguyệt quán, dường như là nơi an toàn...

Nhưng làm tiểu quan, hắn thực sự không thể chấp nhận được! Hắn biết tiểu quan là ngàn người cưỡi vạn người đè ...

Đúng rồi, đôi mắt của Diệp Thần Lạc đột nhiên sáng lên, thanh quan! Thanh quan là bán nghệ chứ không bán thân! Như vậy, hắn còn có thể hơi bảo trụ một ít danh tiết của bản thân!

Như là nghĩ tới một lối thoát, Diệp Thần Lạc đột nhiên bừng tỉnh.

Hiện tại hắn còn chưa khôi phục trí nhớ, bên ngoài quá nguy hiểm, cho nên hắn nhất định phải ở lại Phi Nguyệt quán.

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Thần Lạc đè xuống xúc động muốn lập tức đi tìm Lăng Vu Đề, trở về trên giường đi ngủ.

Lăng Vu Đề trong lúc ngủ mơ không biết rằng Diệp Thần Lạc đã tăng thêm hai mươi điểm độ hảo cảm cho cô. Chờ cô biết cũng là thời điểm tỉnh dậy ngày hôm sau.

Vì kích thích kích thích bản thân, Lăng Vu Đề kiểm tra độ hảo cảm của Diệp Thần Lạc đối với cô.

Này không kiểm tra không biết, vừa kiểm tra doạ nhảy dựng!

Độ hảo cảm của Diệp Thần Lạc đối với cô vậy mà lại thêm lên rồi! Hiện tại là năm mươi lăm điểm độ hảo cảm.

Điều này làm cho Lăng Vu Đề rất tò mò, đêm qua Phó thúc rốt cuộc đã nói gì với Diệp Thần Lạc, mới có thể làm cho hắn đột nhiên tăng thêm hai mươi điểm độ hảo cảm? !

Lăng Vu Đề bị độ hảo cảm tăng lên làm cho cao hứng đến mức hết buồn ngủ, dứt khoát liền rời giường.

Lúc này có chút sớm, nếu tính theo thời gian hiện đại mà nói, cũng mới khoảng tám chín giờ sáng thôi.

Vừa ăn xong bữa sáng, bên ngoài truyền đến tiếng nam thị: "Chủ tử, Diệp công tử cầu kiến."

Lăng Vu Đề ngồi trên sạp ghế nhìn xuống tầng dưới ngắm phong cảnh, có chút ngạc nhiên nhíu mày, Diệp Thần Lạc muốn gặp cô, vậy mà còn có thể để nam thị thông báo chứ không phải là tự mình gõ cửa.

"Cho hắn vào đi."

Lăng Vu Đề vừa dứt lời, cửa phòng cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra.

Cô không quay đầu, chỉ nhàn nhã nhìn dưới lầu, trong lòng nghĩ lúc nào cô cũng đi du hồ cái gì đi.

Diệp Thần Lạc đứng ở cửa, nhìn Lăng Vu Đề nửa nằm nửa ngồi trên sạp ghế, trong lòng rất khẩn trương.

"Diệp công tử, vào đi." Thấy Diệp Thần Lạc đứng bất động ở cửa, nam thị nhịn không được nhẹ giọng thúc giục.

Lại không đi vào, vạn nhất chủ tử nổi giận thì làm sao?

Diệp Thần Lạc cắn cắn môi dưới, âm thầm cổ vũ bản thân, lấy hết can đảm bước vào phòng.

Vừa bước vào, phía sau liền vang lên tiếng đóng cửa.

Biết Diệp Thần Lạc đã đi vào, Lăng Vu Đề cũng không muốn nói chuyện, cô muốn đợi Diệp Thần Lạc lên tiếng trước. Cô nhưng là muốn biết lần này Diệp Thần Lạc đến tìm cô, là muốn nói gì?

Diệp Thần Lạc thấy Lăng Vu Đề không để ý tới mình, cho rằng Lăng Vu Đề khẳng định là đang tức giận vì chuyện đêm qua.

Có chút lo lắng chính mình lúc này cho dù là thay đổi chủ ý, có phải cũng sẽ bị Lăng Vu Đề đuổi ra ngoài hay không?

"Tiểu Vu, tỷ tỷ..." Diệp Thần Lạc yếu ớt mở miệng gọi cô một tiếng.

Lăng Vu Đề cong môi, nở một nụ cười. Khoảnh khắc quay đầu lại, liền thu lại nụ cười.

Cô thần thái lười biếng nhìn Diệp Thần Lạc: "Có việc?"

"Ân... có việc..." Diệp Thần Lạc ấp a ấp úng nói ra ba chữ.

"Vậy nói đi, ta cũng không có bao nhiêu thời gian đến xem ngươi ở đây mắc cỡ ngại ngùng."

Cách đối xử của Lăng Vu Đề lúc này rất khác so với lúc trước, khiến Diệp Thần Lạc có chút buồn bã. Về phần tại sao lại buồn bã, chính hắn cũng không biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro