Chương 300: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Chờ nếm đến hương vị, liền không tự chủ được buông ra đến.

Trên thực tế, hắn hoàn toàn quên mất câu nệ, bởi vì tài nấu nướng của Lăng Vu Đề thực sự...

Hai người động tác chậm rãi ăn cái gì, nhưng vẫn không có dừng lại.

Đồ ăn trên bàn toàn bộ thấy đáy, Lăng Vu Đề cùng Diệp Thần Lạc mới thoả mãn ngừng đũa.

Đối với Diệp Thần Lạc kiêu ngạo hất cằm: "Thế nào? Tỷ tỷ nấu có ngon không?"

Bởi vì cá kho có chút cay nên sau khi ăn xong Diệp Thần Lạc vẫn lặng lẽ lè lưỡi.

Nghe được câu hỏi của Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc thu đầu lưỡi lại, gật đầu, phi thường chân thành nói: "Tiểu Vu tỷ tỷ nấu rất ngon!"

Những vấn đề lúc trước lo lắng một cái đều không có, ngược lại là thật sự ngon đến hắn ngay cả đầu lưỡi của mình đều muốn nuốt mất!

Diệp Thần Lạc không nghĩ tới Lăng Vu Đề sẽ có kỹ năng nấu nướng như vậy, vốn nghĩ nấu được đồ ăn có thể ăn đều là phi thường không sai!

Thực ra, khối thân thể này của Lăng Vu Đề không giỏi nấu nướng, bất quá cũng may nguyên chủlà biết. Nên cô tự mình xuống bếp cái gì, cũng sẽ không thể khiến người khác nghi ngờ.

"Tỷ tỷ cũng không chỉ biết nấu cơm mà thôi, món điểm tâm ngọt, nước đường cái gì, tỷ tỷ đều thật am hiểu ~ thế nào? Có đặc biệt đặc biệt muốn ăn hay không?"

Chớp chớp mắt, Diệp Thần Lạc không phải là người thích ăn uống, nhưng nghĩ đến kỹ năng nấu ăn của Lăng Vu Đề, cùng cô lúc này một mặt chờ mong hắn sẽ gật đầu. Do dự một hồi, Diệp Thần Lạc vẫn là đặc biết nể tình gật gật đầu đáp lại Lăng Vu Đề: "Ân, muốn ăn."

"Tiểu Lạc thực ngoan ~" giơ tay xoa xoa mặt Diệp Thần Lạc mấy cái, nhếch môi cười đến một mặt rực rỡ.

Ăn xong bữa trưa, Lăng Vu Đề liền bắt đầu cảm thấy mệt rã rời. Ngáp một cái, cũng không quản Diệp Thần Lạc có muốn hay không, trực tiếp ôm hắn vào phòng ngủ trên du thuyền.

Mở cửa sổ ra, sau đó nằm xuống giường ngủ trưa.

Lăng Vu Đề vẫn không có làm gì khác thường với hắn, Diệp Thần Lạc cũng cảm thấy Lăng Vu Đề nói cô sẽ không ép buộc hắn làm gì, như vậy hắn nên tin tưởng cô.

Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, rất thoải mái, thân thuyền khẽ lắc lư. Diệp Thần Lạc ban đầu không buồn ngủ, dần dần buồn ngủ, đắp chăn lụa cho Lăng Vu Đề cùng bản thân, sau đó quay lưng về phía Lăng Vu Đề ngủ thiếp đi...

Chờ khi hai người tỉnh dậy, mặt trời đã gần lặn, chỉ còn lại ánh chiều tà.

Ngồi trên giường duỗi người, sau đó mang theo Diệp Thần Lạc ra khỏi phòng ngủ, phân phó người lái thuyền đưa thuyền vào bờ xong, Lăng Vu Đề liền cùng Diệp Thần Lạc đứng ở trên đầu thuyền ngắm phong cảnh.

"Hôm nay vui không?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc nhìn nhìn phong cảnh trước mắt, lại nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề. Ánh chiều tà màu đỏ kim chiếu lên người Lăng Vu Đề, giống như độ thêm cho cô một tầng ánh sáng. Cô vẫn là cô cường thế bá đạo, lại làm cho trong lòng hắn không còn sợ hãi cô.

Khóe miệng vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt: Ân, thích. Cảm ơn Tiểu Vu tỷ tỷ đã mang ta ra ngoài."

"Ân, về sau thường xuyên mang ngươi ra ngoài chơi! Chờ mấy ngày nữa thời tiết không nóng, liền mang người rời khỏi Kinh Thành đi nơi khác chơi? Được không?"

Giọng điệu tựa như đang dỗ một đứa bé, Lăng Vu Đề nhưng không có cảm thấy không tự nhiên. Vốn dĩ Diệp Thần Lạc nhỏ hơn cô rất nhiều! Trong mắt cô, thực sự là một đứa bé!

Diệp Thần Lạc chỉ gật gật đầu, trong mắt mang theo tràn đầy cảm động. Cứ việc Lăng Vu Đề bây giờ vẫn chưa thật sự dẫn hắn đi nơi khác chơi...

Hắn cảm thấy có thể có hứa hẹn như vậy, đã rất mãn nguyện rồi!

Cảm ứng được độ hảo cảm thêm đến tám mươi lăm điểm, Lăng Vu Đề cũng rất hài lòng!

Nghĩ đến lúc này liền tính Diệp Thần Lạc khôi phục trí nhớ, cũng sẽ không dễ dàng lựa chọn rời xa cô phải không?

Bởi vì lúc này đúng là lúc ánh mặt trời không quá gắt, nên du thuyền trên hồ nhiều lên.

Lăng Vu Đề cùng Diệp Thần Lạc với tư sắc như vậy đứng ở trên đầu thuyền, đặc biệt dễ thấy.

Một chiếc du thuyền dần dần đến gần, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn lại, trên du thuyền xuất hiện một người mà cô không muốn nhìn thấy nhất!

"Bà chủ Lăng?! Không nghĩ tới thật sự là ngươi nha! Bổn hoàng nữ lúc đầu còn tưởng rằng nhận nhầm người đâu! Sao hôm nay bà chủ Lăng lại có nhã hứng đến du hồ vậy?"

Đứng đầu thuyền của du thuyền ở đối diện là một nữ tử trẻ tuổi ngũ quan thanh tú, thân hình cao ngất, mặc xiêm y màu xanh ngọc, buộc tóc đuôi ngựa cao đơn giản.

Chửi thầm một câu mẹ kiếp sau, Lăng Vu Đề nhếch lên khóe môi nở một nụ cười thập phần khách khí: "Lăng mỗ gặp qua Tứ hoàng nữ, Tứ hoàng nữ cũng thật có nhã hứng nha!"

Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên rất muốn mượn sức Lăng Vu Đề, dù sao một nơi giống như tiểu quan quán, thu được nguồn tin tức cũng là phi thường dễ dàng! Tuy nhiên, Lăng Vu Đề đối với thiện chí của nàng ta thuỷ chung là không lạnh không nhạt, làm nàng ta không chiếm được nửa điểm tiện nghi.

Vốn dĩ nàng ta là muốn trực tiếp tự mình mở một tiểu quan quán để thu thập thông tin, Lương Diệc Tuyên quả thực đã mở một tiểu quan quán.

Đáng tiếc, toàn bộ kinh thành được hoan nghênh nhất chính là Phi Nguyệt quán. Nàng ta cho dù mở tiểu quan quán, lui tới cũng chỉ là một ít tiểu nhân vật mà thôi, căn bản vô dụng!

Bất đắc dĩ, Lương Diệc Tuyên chỉ có thể đóng tiểu quan quán, sau đó một lòng mượn sức Lăng Vu Đề.

Cùng Lăng Vu Đề khách sáo vài câu, Lương Diệc Tuyên đem tầm mắt đặt lên thân ảnh màu đỏ khác đứng ở bên cạnh Lăng Vu Đề.

Khi nhìn thấy bộ dáng của Diệp Thần Lạc, trong mắt Lương Diệc Tuyên hiện lên vẻ kinh diễm, sau đó liền có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

Giống như, ở nơi nào gặp qua rồi vậy?

"Vị bên cạnh bà chủ Lăng, là thanh quan mới tới của Phi Nguyệt quán sao?"

Chỉ cần có tâm, đều biết đến thói quen của Lăng Vu Đề. Có thể ở bên người cô, trừ bỏ tú ông Phó thúc, hai nam thị, cũng chỉ có thể là thanh quan.

Hỏi Lăng Vu Đề đồng thời, trong lòng Lương Diệc Tuyên đang nghĩ chờ tối hôm nay, nàng ta muốn đến Phi Nguyệt quán gọi Diệp Thần Lạc, chẳng sợ không thể ngủ cùng, bồi rượu cũng tốt nha!

Diệp Thần Lạc bị ánh mắt trần trụi của Lương Diệc Tuyên nhìn đến có chút sợ hãi, hắn muốn giải thích hắn không phải thanh quan, nhưng lại không dám. Chỉ có thể nắm thật chặt bàn tay đang nắm tay hắn của Lăng Vu Đề, sau đó cụp mi xuống, hơi trốn ra sau lưng Lăng Vu Đề.

Đối với loạt hành động này của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề là cao hứng!

Thời điểm vừa mới nhìn thấy Lương Diệc Tuyên, cô còn lo lắng Diệp Thần Lạc sẽ có phản ứng gì khác hay không, hoặc là sẽ kích thích đến mức trực tiếp khôi phục trí nhớ?

Bất quá hiện tại xem ra, tất cả đều là chính cô lo lắng lung tung!

Vỗ vỗ lên vai Diệp Thần Lạc trấn an hắn, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Lương Diệc Tuyên: "Tứ hoàng nữ hiểu lầm, hắn không phải là thanh quan của Phi Nguyệt quán, mà là nam nhân của ta."

Nam nhân cùng nam sủng, là một cái khác nhau rất lớn!

Nam sủng chính là chơi đùa mà thôi, còn nam nhân, là người có thể được đến một cái danh phận.

Không muốn lại quan tâm tới Lương Diệc Tuyên, nói một tiếng cáo từ, liền phần phó người lái thuyền tăng tốc cập bến, sau đó đưa Diệp Thần Lạc vào trong thuyền.

Nhìn chiếc du thuyền kéo xa khoảng cách với du thuyền của mình, trong mắt Lương Diệc Tuyên hiện lên một tia tàn nhẫn:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro