Chương 310: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Chủ tử đã là đối hắn ta hết lòng quan tâm giúp đỡ!

Kêu người ta đưa Phi Nhiên ra khỏi Phi Nguyệt quán xong, Lăng Vu Đề có chút đau đầu nằm ở trên bàn làm việc rên rỉ.

"Chủ tử, Diệp công tử không thấy..." Thanh âm khiếp sợ của Phong Nhi vang lên ở cửa, Lăng Vu Đề xém chút ngủ quên, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

"Ngươi nói cái gì?!" Lăng Vu Đề trừng lớn mắt nhìn Phong Nhi, có chút không xác định bản thân vừa nghe được cái gì.

"Diệp... Diệp công tử... hắn, không thấy..." Phong Nhi bị ánh mắt của Lăng Vu Đề làm sợ hãi đến mức không được, không chỉ cơ thể đang phát run, tới dây thanh quản cũng là run run.

Lăng Vu Đề lười để ý tới Phong Nhi, trực tiếp đứng dậy rời khỏi thư phòng, sau đó đi xuống lầu.

Vũ Nhi vội vàng đi theo Lăng Vu Đề: "Nghe hạ nhân nói, Diệp công tử là chạy rời đi Phi Nguyệt quán, về phần đi nơi nào, cũng không rõ ràng." Vũ nhi thường xuyên ở bên người Lăng Vu Đề, lá gan muốn lớn hơn một chút, cho nên coi như bình tĩnh đem tình huống mình biết thuật lại một lần.

"Phó thúc đâu?" Lăng Vu Đề dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vũ Nhi.

"Phó thúc vừa khéo đi ra ngoài làm việc, nên cũng không biết Diệp công tử rời đi."

Lăng Vu Đề hít sâu một hơi, để cho cảm xúc của mình bình ổn xuống: "Hồn, Phách."

"Chủ tử."

"Chủ tử."

Hai hắc y nhân, một người khuôn mặt thanh tú, một người đeo mặt nạ.

"Đi tìm!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Nhìn thấy Hồn cùng Phách đã biến mất, Lăng Vu Đề cũng khôi phục bình tĩnh.

Diệp Thần Lạc chạy ra ngoài, để cho người khác tìm là được, cô cũng không thể chạy khắp đường tìm người đi? Cô nhưng là muốn, nhưng người khác sẽ nghĩ cô bà chủ Lăng này thế nào nha? Dù sao cô có nhiều người như vậy, cũng không cần thiết tự cô đi.

Mím mím môi: "Chờ Phó thúc trở về, kêu ông ấy đi lên gặp ta." Nói xong, Lăng Vu Đề liền nhấc chân đi lên lầu.

"Nô đã biết."

————

Diệp Thần Lạc bất tri bất giác chạy ra khỏi phố Vị Ương, Diệp Thần Lạc cuối cùng đã bình tĩnh, dừng bước lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút ngây người.

Hắn, hắn đây là ở nơi nào? !

Xung quanh người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, bởi vì diện mạo nên không ít người đều nhìn về phía trên người hắn xem.

Diệp Thần Lạc vội vàng giơ tay áo che mặt. Nam tử chưa lập gia đình ra ngoài, là nhất định phải mang mũ có rèm. Hắn đi ra vội vàng như vậy, nơi nào còn nhớ rõ muốn đội mũ có rèm!

Một cái nữ nhân tai to mặt lớn, ít nhất cao một mét chín đi đến trước mặt Diệp Thần Lạc, một mặt sắc mị mị nhìn hắn: "Tiểu công tử bộ dạng thật tuấn tú nha! Làm sao một người đứng ở trên đường cái đâu? Có phải không tìm thấy nhà hay không? Nếu không cùng tỷ tỷ về nhà đi được không?

Nói xong, cũng không để ý tới Diệp Thần Lạc liên tục lắc đầu cự tuyệt, trực tiếp đưa tay kéo hắn.

"Ngươi... ngươi buông tay... ta... ta không đi!" Diệp Thần Lạc cũng không thèm che mặt mình, hai mắt đỏ bừng, mặt cũng đỏ bừng, cố gắng muốn thoát khỏi cặp tay lợn kia.

Nữ nhân béo mới không để ý tới sự giãy dụa nhỏ đến mức có thể bỏ qua của Diệp Thần Lạc, hắc hắc cười: "Lang quân ngoan, tỷ tỷ sẽ làm cho ngươi sung sướng!"

Bản thân giãy giụa không ra, Diệp Thần Lạc đành phải nghiêng đầu cầu cứu những người khác: "Giúp giúp ta..."

Đáng tiếc, những người kia chỉ lo xem náo nhiệt, không có người nguyện ý ra tay giúp đỡ hắn. Họ khe khẽ nói nhỏ, như thể muốn nói: "Lại thêm một lương gia công tử bị tên du côn này làm bẩn rồi ~"

Ngay tại thời điểm Diệp Thần Lạc sắp tuyệt vọng, một giọng nói vang lên: "Dừng tay!"

Nữ nhân béo ú kia quả nhiên dừng lại, nhìn thấy đối phương, nữ nhân béo đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó phi thường không kiên nhẫn nói: "Sao lại là ngươi!? Làm sao ngươi lại thích xen vào việc của người khác như vậy!?"

"Hừ ~ Làm sao ngươi liền thích đùa giỡn phụ nam đàng hoàng như vậy? !" Đào Tiểu Thương khoanh tay trước ngực, hất cao cằm: "Nếu không muốn bị đánh, nhanh chút thả vị công tử kia ra!"

Nữ nhân béo không muốn thả, nhưng là nhìn thấy nam tử mặc hắc y, trong tay cầm một thanh kiếm, đội mũ rèm đứng cạnh Đào Tiểu Thương, thịt béo trên người tựa hồ còn đang phát đau.

Cơ bắp trên mặt run rẩy, không cam tâm tình nguyên thả tay Diệp Thần Lạc ra, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Thần Lạc xoa xoa cổ tay sưng đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Một chiếc khăn gấm đưa tới trước mặt hắn, sau đó người bên cạnh phi thường ôn nhu mở miệng: "Lau nước mắt đi, đã không có việc gì, ngươi không cần sợ hãi!"

Yếu ớt nói một tiếng "Cảm ơn", đưa tay nhận lấy khăn tay, rồi lau lau nước mắt trên mặt.

"Nhà ngươi ở nơi nào? Ta đưa ngươi trở về." Đào Tiểu Thương ôn hoà hỏi.

Nhà? Thành Vân Lộc đã không còn là nhà của hắn nữa.

'Phi Nguyệt quán'... đó là nhà của hắn sao?

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lăng Vu Đề và Phi Nhiên ôm nhau, trong lòng dâng lên bất lực cùng chua xót.

Vừa rồi thời điểm hắn bị người khinh bạc, hắn là có bao nhiêu hi vọng Lăng Vu Đề có thể xuất hiện. Nhưng là không có!

Bây giờ cô, hẳn là còn đang cùng Phi Nhiên ôm nhau đi? Nghĩ đến Lăng Vu Đề thường ngày dịu dàng với hắn như vậy, cô đối với Phi Nhiên, cũng sẽ dịu dàng như vậy sao?

Có lẽ cô đối với mỗi một nam tử, đều ôn nhu như vậy?

"Sao ngươi không nói chuyện?" Thấy Diệp Thần Lạc chỉ cúi đầu không nói gì, Đào Tiểu Thương cúi người nhìn mặt hắn.

Diệp Thần Lạc vội vàng giơ tay áo che mặt mình: "Ta... ta..." Do dự một hồi lâu, mới nói: "Ta ở tại Phi Nguyệt quán" Không trở lại Phi Nguyệt quán, hắn còn có thể đi nơi nào?

"Hả?! Ngươi sống ở Phi Nguyệt quán?!" Đào Tiểu Thương biểu cảm đặc biệt khoa trương nhìn Diệp Thần Lạc: "Ta thường xuyên đến Phi Nguyệt quán, làm sao chưa thấy qua ngươi? Mới tới?"

Diệp Thần Lạc lắc lắc đầu, mở miệng, vừa muốn nói chuyện. Đào Tiểu Thương liền xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì, vừa vặn ta cũng phải đi Phi Nguyệt quán, ta đưa ngươi trở về, đi thôi."

"Phiền toái tiểu thư." Diệp Thần Lạc không có cự tuyệt. Vừa rồi lúc hắn đi ra không có nhìn đường, bây giờ phải đi về, chính hắn thật đúng là không biết đường.

"Đừng gọi ta tiểu thư, ta tên Đào Tiểu Thương, ngươi kêu ta Tiểu Thương là được tổi." Đào Tiểu Thương không thích được gọi là tiểu thư!

Diệp Thần Lạc gật gật đầu: "Đào, tiểu thư..."

Đào Tiểu Thương: O__O ". . .

Có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Đào Tiểu Thương dẫn Diệp Thần Lạc cùng hắc y nam tử vẫn luôn đi theo bên người mình đi về phía Phi Nguyệt quán——

"Chủ tử, Diệp công tử đã trở lại." Lăng Vu Đề đang lo lắng ngồi trong thư phòng, nghe được Vũ Nhi nói: "Ở nơi nào?"

Từ trên ghế dựa đứng lên bước ra khỏi thư phòng, vốn rất vui sướng, bị lời nói tiếp theo của Vũ Nhi đánh cho choáng váng đến mức không kịp phản ứng.

"Dưới lầu, là đi cùng Đào tiểu thư trở về."

"...Để họ lên phòng tiếp khách trên tầng bốn." Nói xong, liền đi thẳng tầng bốn.

Nhìn thấy Diệp Thần Lạc và Đào Tiểu Thương cùng nhau đi vào phòng, Lăng Vu Đề dừng lại một chút mới mở miệng: "Tiểu Lạc làm sao lại cùng Đào tiểu thư trở về?"

Diệp Thần Lạc mở miệng, vừa mới muốn nói chuyện,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro