Chương 367 - Phúc Bảo Trời Giáng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta : Sa Nhi - Shadowysady
=======================

"Tôi biết."

Người phụ trách đột nhiên nghe thấy Sở Vụ nói một câu như vậy, những câu đang định phun ra đành phải nuốt trở lại.

Hắn cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, gượng cười hai tiếng: "Hóa ra là chỗ quen biết, vậy tôi..... đi trước đây, hai người cứ trò chuyện, cứ trò chuyện nhé."

Người phụ trách nhanh chóng chạy mất dạng.

Trong nháy mắt căn biệt thự đã an tĩnh lại, bọn họ thậm chí còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua lá cây bên ngoài biệt thự.

Sở Vụ bước vào trong.

Hắn cũng không nhìn Sơ Tranh mà đi thẳng lên tầng.

"Anh có muốn lấy lại những thứ thuộc về anh không?"

Giọng nói trong trẻo của nữ sinh đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Bước chân đang giẫm lên bậc thang của Sở Vụ đột nhiên ngừng lại.

Lấy lại tất cả những gì thuộc về hắn.....

Còn có cái gì thuộc về hắn nữa đâu?

Ngón tay thon dài của Sở Vụ nắm chặt thành cầu thang, hơi nghiêng người, liếc nhìn cô: "Cô lại muốn chơi trò gì đây?"

"Tôi có thể giúp anh." Sơ Tranh sắc mặt lãnh đạm lại nghiêm túc: "Anh muốn gì đều được hết."

"Đều được?" Sở Vụ buông thành cầu thang ra, xoay người lại, đối mặt với Sơ Tranh: "Cô quả thật là thiên sứ hộ mệnh?"

"Ừ."

"Cô nói cô nhận nhầm người?"

"Ừ." Mà người nhận nhầm là nguyên chủ, không phải ông đây.

"Vậy thì...." Âm điệu Sở Vụ hơi kéo dài, đuôi lông mày giương nhẹ, khiến cho đáy mắt hắn càng thêm mênh mông thần bí, tự như đang chăm chú nhìn một ngôi sao trong vũ trụ: "Vậy giờ sao cô biết cô sẽ không nhận nhầm người?"

"....." Ông đây lại không thể nói cho anh biết là ông đây biến thành người khác.

Sơ Tranh nói hùng hồn: "Tôi chính là biết."

"Đến cái lý do cô cũng không bịa ra nổi thì dựa vào đâu để tôi tin tưởng cô? Coi như những điều cô nói là thật đi.... Thế nhưng cánh của cô đâu?"

".........."

Không đề cập đến cánh thì anh vẫn là thẻ người tốt của bổn cô nương đấy.

"Tôi là loại đặc biệt." Sơ Tranh làm mặt nghiêm túc: "Tôi không có cánh."

"Cánh của cô là bị người khác chặt mất?" Sở Vụ không cố tình giẫm lên nỗi đau của Sơ Tranh: "Ai làm? Chử Mậu phải không? Đây là nguyên nhân cô tìm đến tôi? Hay nói cách khác..... Là quỷ kế của các người cả?"

Đây là nguyên nhân kết hợp từ những chuyện hắn biết và những nguyên nhân có thể nghĩ ra.

Hoặc là cô và Chử Mậu trở mặt với nhau.

Hoặc là cô và Chử Mậu liên hợp lại muốn đối phó hắn.

Sở Vụ tiếp tục nói: "Trước kia người khác không nhìn thấy cô, nhưng bây giờ ai cũng có thể nhìn thấy cô là bởi cô đã mất đi đôi cánh rồi sao?"

Cánh cánh cánh.......

Con chó điên Chử Mậu kia!

Lật bàn.

Sở Vụ cảm thấy cô gái trước mắt đột nhiên trở nên rất hung dữ.

Mặc dù trên mặt cô vẫn không hề có chút biểu tình nào, nhưng khí thế quanh người cô thay đổi rất rõ.

Hắn chọc cô giận rồi?

Đáy lòng Sở Vụ cười lạnh, đây là bị mình nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận sao?

"Anh không thể tin tưởng tôi?"

"Không thể." Sở Vụ quay đầu lại, tiếp tục đi lên tầng: "Cô bảo tôi phải tin tưởng cô kiểu gì."

Hắn chỉ biết là nhiều năm qua cô đã luôn ở bên giúp đỡ Chử Mậu.

Hắn làm sao có thể tin cô được nữa.... lại còn là cái chuyện hoang đường như cô chính là thiên sứ hộ mệnh của hắn nữa chứ?

Sở Vụ đứng trên tầng, nhìn xuống cô: "Nếu đổi lại là cô, trải qua những chuyện tôi từng gặp thì cô liệu có tin hay không?"

Sơ tranh: "........."

Sơ Tranh yên lặng suy nghĩ một chút.

Bà đây tin cái mông ý!

Nếu là bổn cô nương thì nhất định phải xử lý xanh sạch đẹp từ lâu rồi!

Lại còn dám nhận nhầm người! Thiên sứ hộ mệnh kiểu này mà không xử lý thì còn để cho nó đẻ trứng chắc....

Xong.

Thẻ người tốt hoàn toàn không tin ta, làm sao bây giờ?

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên —— Hay là ta đánh hắn mất trí nhớ đi! Hoàn mỹ!

【...... Chị gái nhỏ, em van chị, chị đừng có phát rồ lên được không? Chúng ta là một hệ thống phá sản đứng đắn, không phải là hệ thống phá sản bạo lực aaaa!】

Đánh mất trí nhớ là cái quần què gì chứ?

Chị gái nhỏ sao có thể nghĩ ra cái ý kiến củ cải này?

Cho dù thẻ người tốt có mất trí nhớ thật, nhưgn nếu nhớ lại ra thì sao? Thẻ người tốt sẽ không hận chết chị chắc?

Chị gái nhỏ mà phá rồ lên thì không thể yêu thương nổi.

Sơ Tranh kích động muốn làm ngay và luôn.

Vương Giả gào lên bảo cô dừng ngay cái suy nghĩ nguy hiểm này, rồi lại lải nhải ca cho cô bài giảng đạo đức nếu làm hắn mất trí nhớ thì sẽ nguy hiểm thế nào.

Sở Vụ ôm đồ bước xuống.

Sơ Tranh ngăn hắn lại, đưa chìa khóa cho hắn: "Nhà này anh có thể tiếp tục ở."

"Không cần." Sở Vụ cự tuyệt.

Sơ Trang không nói lời nào khác đưa chìa khóa thả vào bên trong đống đồ hắn đang ôm.

"Không cần thì ném đi."

Dù sao cô cũng không định ở đây.

Có quỷ đó!

Rất dọa người nha.

Sơ Tranh rời đi trước Sở Vụ một bước.

Sở Vụ: "........"

-

(#Sha: Tiểu nhị, ship cho chị gái nhỏ 1 bịch Diana sải cánh dài 280cm đến ngay biệt thự số 6 Phạm Lộc nàaa  ( '∀`)ノ~ ♡ ~ )

-

Sở Vụ nhìn chìa khóa trên bàn đến xuất thần, căn biệt thự này kỳ thật không cần chìa khóa, hắn quét mặt qua hệ thống cửa là có thể đi vào.

Kể từ sau ngày đó, trước mắt hắn vẫn luôn hiện lên dáng vẻ của nữ sinh kia.

Trước kia hắn cũng đã từng gặp cô, nhưng chưa từng có cảm giác này.......

Rất kỳ quái.

Khi nghĩ đến cô, tim lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Vụ cất chìa khóa vào trong ngăn kéo: "Vào đi."

"Bác sĩ Sở, bệnh nhân hôm nay còn rất nhiều, có bệnh nhân cần anh phải xử lý một chút."

"Ừ."

Sở Vụ kỳ thật không có bệnh nhân nào, cùng lắm bệnh viện sẽ sắp xếp cho hắn một y tá để có thể xử lý tốt cho bệnh nhân.

Lần trước hắn có thể xử lý vết thương của Sơ Tranh đều là do một trường học có học sinh bị ngộ độc thực phẩm, lại ngay giữa đêm hôm khuya khoắt, rất nhiều bác bĩ khác co giò lên chạy còn không kịp, nên chỉ còn mình Sở Vụ là bác sĩ có thể xử lý vết thương.

Khi Sở Vụ ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã là đêm khuya.

Hắn hơi mệt mỏi xoa xoa cổ, vừa trở lại văn phòng không bao lâu, y tá liền vội vã chạy tới nói cho hắn biết, đột nhiên bệnh nhân xảy ra vấn đề.

Bệnh nhân được đẩy vào phòng giải phẫu cấp cứu, nhưng chỉ qua nửa giờ đã đứt.

Ca phẫu thuật của hắn rất thành công, tình huống như vậy chính ra không thể xảy ra mới đúng........

-

Thời điểm Sơ Tranh đến bệnh viện, Sở Vụ đang bị người ta lôi lôi kéo kéo, trên trán không biết bị ai đánh làm chảy máu, máu đỏ tươi chảy xuôi theo gương mặt hắn xuống, từ cằm nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả áo blouse trắng.

Hắn đứng giữa một đám hỗn loạn, bị mắng không mắng lại, bị đánh cũng không đánh lại.

"Mày là đồ lang băm, chồng tao sao lại chết như vậy chứ, hu hu hu."

"Mày trả lại con trai cho tao."

"Em trai tao còn trẻ như vậy mà chết trong tay mày, mày bảo một nhà chúng tao phải sống kiểu gì nữa đây."

Người xung quanh đứng vây xem, liên tục chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này.

"Chết người sao?"

"Nghe nói bác sĩ kia đã rất nhiều năm không làm phẫu thuật rồi."

"Thật hay giả vậy? Thế không phải là hại chết con nhà người ta rồi sao?

"Còn không phải sao."

"May là tôi không gặp phải bác sĩ như vậy."

"Ôi, nghiệp chướng......"

"Mày trả lại mạng cho em trai tao đây!" Anh trai bệnh nhân vừa mắng vừa giơ tay, mắt thấy cú đánh sắp rơi vào mặt Sở Vụ, lại đột nhiên bị một cánh tay chặn lại.

Anh trai bệnh nhân bị giữ lại phẫn nộ muốn rút tay về, lại phát hiện ra sức lực cánh tay kia cực kỳ lớn.

"Ông đánh biến dạng mặt của hắn rồi thì liệu có bồi thường nổi không?"

"Mày là ai?" Anh trai bệnh nhân tức giận trừng mắt nhìn về phía chủ nhân cánh tay kia: "Hắn hại chết em trai tao, tao đánh hắn một cái thì đã sao? Đó là một mạng người, một mạng người đấy!!"

Sơ Tranh hất tay anh trai bệnh nhân ra, cưỡng ép chen vào trong, kéo Sở Vụ ra sau lưng bảo vệ.

Nữ sinh nhìn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn nhưng trên gương mặt cô lại ngập tràn sự lạnh lùng xa cách, khiến cho không ai dám tùy tiện lại gần cô.

"Hắn hại chết người thì phải chịu trách nhiệm, hắn phải đền mạng cho em trai tôi." Anh trai bệnh nhân lại phẫn nộ kích động gào lên.

Không biết Sơ Tranh lôi từ đâu ra một con dao, cô cầm lưỡi dao dúi vào tay đối phương: "Đền mạng? Được, ông giết một phát cho tôi xem nào."

Bốn phía lập tức vang lên tiếng hít không khí gấp gáp.

================

#Sha: 
Chị gái nhỏ uy vũ~~~ ( '∀`)ノ~ ♡
Đến đến, ai giết được thẻ người tốt sẽ có cơ hội đặc biệt trúng 1 chuyến du lịch đến thế giới bên kia ngàn năm trăm ngày, trị giá 20395898209725 đồng a ~ 
( '∀`)ノ~ ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro