Chương 389 - Phúc Bảo Trời Giáng (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta : Sa - Shadowysady
======================

"Anh không biết ở thế giới của em như thế nào, nhưng ở nhân gian, em làm như vậy là không đúng."

Sở Vụ kiên nhẫn hướng dẫn từng bước một.

"Em làm thế khiến anh rất buồn còn khiến anh cực kỳ đau lòng, vừa rồi anh đã rất sợ rằng sẽ mất em."

"Bảo bối, đồng ý với anh, cho dù thế nào cũng không được đem cơ thế của mình ra đánh cược."

Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn.

Nhưng dùng rất tốt mà......

Nhanh gọn lẹ, vì sao lại không được?

"Bảo bối?"

"Ừm."

Sơ Tranh ậm ờ đáp một tiếng, còn có để trong lòng hay không thì chỉ có mình cô mới biết.

"Bảo bối, rốt cục em có hiểu không vậy?" Sở Vụ cảm thấy khổ sở.

Hắn nói nhiều như vậy, nhưng cô có hiểu cho lòng mình không.

"Hiểu mà hiểu mà." Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.

Anh nói gì cũng đúng hết.

Anh nói không đúng cũng là đúng.

Sở Vụ nhìn không thấu cảm xúc của Sơ Tranh, đáy lòng ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì cũng chỉ có bất đắc dĩ.

Sở Vụ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Vết thương có đau không?"

Sơ Tranh không đổi sắc lắc đầu.

Đau cái gì mà đau.

Đường đường là con gái, sao có thể chỉ vì chút vết thương cỏn con mà kêu đau được.

"Nếu còn có lần sau như thế thì anh sẽ không để ý đến em nữa."

Sơ Tranh đột nhiên ôm lại hắn: "Không cho phép, anh là của em."

"Vậy em không được làm vậy nữa." Sở Vụ nói: "Em phải bảo vệ bản thân cho tốt, vì anh, có được không?"

"Ừ." Đây không phải cơ thể của cô, cho nên đồng ý cũng đâu mất miếng thịt nào.

Sơ Tranh thấy phục sự nhanh trí của mình sát đất.

"Viện trưởng, cảnh sát....." Y tá gõ cửa đi vào, thấy tư thế ôm ấp của hai người bèn vội vàng dời ánh mắt đi, nhanh chóng nói: "Cảnh sát đến rồi."

-

Sơ Tranh bị thương là sự thật, vết thương và CCTV đều ghi lại rõ ràng quá trình Chử Mậu đánh lén cô.

Qua camera chỉ có thể thấy đột nhiên Chử Mậu đâm về phía Sơ Tranh, Sơ Tranh có động tay động chân hay không thì lại không nhìn ra được.

Chử Mậu vẫn một mực giải thích rằng không phải do hắn đâm.

Là Sơ Tranh tự dúi dao vào tay hắn, sau đó kéo tay hắn đâm về phía mình.

Sơ Tranh thì sao, cô vẫn chỉ kiên định ' Bà đây không có bệnh, ngu sao mà tự đâm bản thân làm gì ' tuyệt đối không chịu thừa nhận.

Mặc dù Sở Vụ nhìn thấy rõ ràng, nhưng đương nhiên còn lâu hắn mới nói ra.

Bảo vệ cũng có thể làm chứng, lúc đó đúng là nhìn thấy Chử Mậu đâm Sơ Tranh.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Chử Mậu hết đường chối cãi.

Cầm dao hành hung người, Sơ Tranh còn bị thương.

Chắc chắn Chử Mậu sẽ bị trừng phạt nặng.

Về phần hắn sau này có thể lết ra ngoài được hay không thì đó lại là một ẩn số.

Vương Giả mạo muội đoán, Chử Mậu hơn phân nửa là không có cơ hội bò ra được nữa rồi.

Chị gái nhỏ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Ngẫm lại nếu không có chị gái nhỏ thì thẻ người tốt và nguyên chủ cũng thật thê thảm.

Chử Mậu rơi vào kết cục này cũng là đáng đời.

Chỉ là.......

Chúng ta là hệ thống phá sản cơ màaaaaa!!!

Vương Giả tức giận đến mức liên tiếp phát cho Sơ Tranh mấy cái nhiệm vụ.

Sơ Tranh: "........"

Bệnh nhân mà mi cũng không tha.

Mi so với cầm thú còn cầm thú hơn.

【Chị gái nhỏ, thân là một hệ thống, em mới không hợp với chữ cầm thú này nhá.】Vương Giả nghiến răng nghiến lợi.

Sơ Tranh trầm mặc một lúc, nghiêm túc nhả ra hai chữ: "Thú máy?"

【.....】Chị đừng có dùng từ liên thiên nữa được không! A! Tức chết nó rồi! Phát thêm một nhiệm vụ nữa cho bõ tức!

Sơ Tranh: "......."

-

Thời gian giống như bị tua nhanh, nhoáng một cái đã hai năm.

Xuân về hoa nở, vạn vật đâm chồi nảy lộc.

Cục bông nhỏ đã trưởng thành biến thành một cục bông lớn.

Sơ Tranh ôm mèo, thất thểu đi đến bệnh viện thú cưng.

Vì sao cô phải làm loại chuyện này!

Nhiệm vụ của cô là vuốt mèo, chứ không phải là nuôi mèo nhá!

Nuôi mèo thật cmn quá phiền.

Vì sao mèo phải ăn cơm, lạic òn phải đi bệnh viện kiểm tra nữa.

Không thể thành tinh rồi tự mình lăn đến bệnh viện sao!

Sơ Tranh đưa Phúc Bảo đến bệnh viện thú cưng kiểm tra, nghe bác sĩ xổ ra một tràng giang đại hải dặn dò, lần nữa lại thầm nhủ trong đáy lòng, nuôi mèo thật phiền phiền phiền.

Trước kia đều là Sở Vụ làm.

Cô thì hoàn toàn mặc kệ.

Vì hai ngày trước Sở Vụ đi tham gia một hội nghị, cô vì lười nên không muốn đi cùng với hắn.

Sớm biết trước có ngày hôm nay thì cô đã đi cmnr!

Khi nào Sở Vụ mới về đây!

Sơ Tranh miên man suy nghĩ về nhân sinh quan cái cuộc đời này.

Chờ bác sĩ nói xong, cô lập tức ôm Phúc Bảo rời khỏi nơi đáng sợ này đi.

Vừa về đến dưới chung cư, khung cảnh trước mắt cô bỗng nhiên yên tĩnh như tờ.

Tiếng ồn ào biến mất, bốn phía tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng hô hấp của cô.

Sơ Tranh trấn định quay đầu.

Thiếu niên đầu tóc vàng rực rỡ thong thả dạo bước đi tới.

"Sơ Tranh."

"Ông lại tới làm gì?" Sơ Tranh sờ Phúc Bảo, hững hờ đánh giá hắn.

Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng chậm rãi, cũng rất êm tai: "Em phải trở về rồi."

Thời gian 2 năm qua, bởi vì có cô bên cạnh mà Sở Vụ đã triệt để có lại được địa vị cao trong giới y học.

Chỉ cần hắn cứ tiếp tục tiến về phía trước như vậy thì tiền đồ sẽ  tỏa sáng rực rỡ vô hạn.

Sơ Tranh vốn chỉ là Thiên sứ hộ mệnh thực tập, chỉ cần dẫn dắt hắn vượt qua cửa ải khó khăn nhất thì nhiệm vụ khảo hạch của cô coi như đã hoàn thành.

Nhưng cô lại chậm chạp không chịu về, cho nên hắn phải tự mình mò tới.

"Tôi không về đâu."

"Em là thiên sứ, không thể ở lại nhân gian."

"Vậy thì không làm nữa."

Đôi mắt thiếu niên hơi híp lại: "Em có biết mình đang nói gì không?"

"Đương nhiên."

"......" Thiếu niên trầm mặc mất vài giây: "Em đã thích loài người này rồi sao?"

"Đúng thì sao."

Giọng điệu chẳng mảy may để ý chút nào của nữ sinh khiến cho lửa giận của thiếu niên dâng lên ngùn ngụt.

"Em đã quên quy tắc của Thiên sứ rồi sao?"

"Quên rồi."

"......." Thiếu niên bước tới gần Sơ Tranh hơn: "Thích con người, đòi ở lại nhân gian, em liệu có lường trước được hậu quả sẽ là gì không?"

Còn có hậu quả?

Sơ Tranh biểu thị.... Không biết.

Trấn định lắc đầu.

"Nhân loại căn bản đều xấu xa, tính tham lam ích kỷ đã ăn vào bản chất của loài người, em thích họ, cuối cùng sẽ chỉ khiến cho em bị hủy diệt mà thôi."

Vẻ mặt Sơ Tranh vẫn lạnh lùng: "Nếu con người đã xấu xa như vậy thì sao còn có Thiên sứ hộ mệnh làm gì?"

Thiếu niên cười lạnh: "Đương nhiên là vì giao dịch."

Sơ Tranh: "..........."

Giao..... Giao dịch?

Giao dịch gì?

Trước kia nguyên chủ ở Thiên Đường cũng chỉ học tập và sinh hoạt cùng với phần lớn Thiên sứ thực tập.

Cô không được tiếp xúc với nhiều chuyện khác cho nên hoàn toàn không rõ cái giao dịch mà thiếu niên nói là gì.

Nhưng theo sách vở Sơ Tranh từng xem.... thì Thiên Sứ không phải chính là biểu tượng cho cái gì mà lương thiện, thuần khiết, tốt đẹp sao?

Sao nghe giọng điệu của đồng chí này lại thành có chỗ nào sai sai nhỉ?!

"Giao dịch gì?"

"Đây không phải là chuyện mà em nên biết." Thiếu niên nghiêng người, chăm chú nhìn Sơ Tranh: "Em còn thời hạn 1 tháng nữa, xử lý tốt chuyện này đi rồi theo tôi trở về."

"Tôi không....."

Âm thanh của vạn vật đột nhiên trở lại bên tai cô.

Gió thổi qua bên người, cuốn chiếc lá rụng trên đường nhỏ bay lên, tán cây ma sát tạo ra tiếng vang xào xạc nhẹ nhàng.

Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi.

Lật bàn lật bàn lật bàn.

Tên nghiệt súc kia nói đến là đến, nói đi là đi, hắn coi nơi này là cái gì? Trạm xe buýt chắc?

Bà đây không về đấy!

Làm sao!

-

Sơ Tranh về đến nhà thì phát hiện Sở vụ đã trở về.

Hắn đứng ở cửa ra vào như đang chờ cô, cô vừa về đến nơi, Sở Vụ liền giang hai tay ra ôm lấy.

"Bảo bối, nhớ anh không?"

Sơ Tranh không thèm nói mà thẳng thắn hơn nhiều, ôm lấy cổ hắn hôn một cái.

Nhớ nhung triền miên lưu chuyển giữa răng môi hai người.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng đẩy lên cao.

"Meo~"

Phúc Bảo bị chen lấn không thoải mái bèn meo meo kháng nghị, hai người lúc này mới tách nhau ra.

Sở Vụ ôm Phúc Bảo đặt lên ghế salon, còn ôm Sơ Tranh đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đóng lại.

Phúc Bảo đi qua đi lại, dùng móng vuốt đáng thương  cào cào cửa.

"Meo~"

Đói quá đi, chủ nhân còn chưa có cho nó ăn cơm đâu đấy!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro